Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Chương 20: Mình yêu nhau đi!


Bạn đang đọc Gặp Anh Trong Chiều Mưa: Chương 20: Mình yêu nhau đi!

Sáng nay Hoàng Vũ vẫn đón tôi đi học như thường lệ.
– Hello honey! Tôi qua ngủ có mơ thấy anh không? – vừa ra khỏi cổng đã bắt gặp bộ mặt nhăn nhở của hắn.
– Có.
– Thế á? Em mơ thấy anh như thế nào?
– Mơ thấy cậu đang ngồi bắt chấy cho khỉ trong sở thú.
-….Anh bảo là em phải thay đổi cách xưng hô đi cơ mà! – sau vài giây đứng hình hắn đổi chủ đề.
– Rất tiếc nhưng hôm nay tôi không cần phải nghe theo lời của cậu.
Tôi sang chảnh quay đi bỏ mặc hắn. Nhưng trong lòng thực chất đang nhủ thầm: “Đuổi theo đi! Đuổi theo đi!!”. Con Chi bảo bảo tôi con gái thì cần phải làm giá một chút. Con trai khó theo đuổi thì sau này mới biết quí trọng. Ấy vậy mà tên kia không thèm đuổi theo luôn mới sợ chứ!!! Đồ không biết gì về tâm lý của con gái!!
Tôi đi xe bus đến trường. Chẳng thấy bóng dáng tên đó đâu. Tan học thì thấy hắn đang tán gái chứ….
– Anh Vũ! Anh đẹp trai thế này chắc có người yêu rồi nhỉ? – nữ sinh 1.
– Đương nhiên rồi! Nhưng mà tiếc là em không gặp anh sớm hơn. Haizzz..- nữ sinh 2.
– Chưa chắc! Người như anh Vũ chắc gì đã tìm được người xứng đáng làm nửa kia. Phải không anh – nữ sinh 3.
– Thực ra thì anh vẫn chưa…- cái gì thế? Hắn định bắt cá bằng lưới luôn đấy à? Máu tôi bắt đầu sôi lên rồi đấy.
– Hoàng Vũ! Chờ em lâu không? Thôi mình về đi! Muộn rồi đấy! – tôi chạy đến khoát tay cậu ta.

– Đây là…- một trong những cô gái đó nhíu mày dò xét.
– Tôi là bạn gái anh ấy! – tôi cười thách thức khẳng định chủ quyền.
– Anh có bạn gái rồi à? – một cô gái khác tò mò nhìn Hoàng Vũ.
– Ừ. Thôi anh về trước đây. Băng Di! Về nào! – cậu ta cười toe toét kéo tay tôi đi.
– Anh anh em em. Bằng tuổi mà gọi vậy không thấy ngượng mồm à? – tôi hằn học sau xe.
– Quan hệ xã hội thôi. Mà em ghen hả? – cậu ta cười cười.
– Kệ tôi! – tôi bị nói trúng tim đen mặt đỏ bừng.
– Đã bảo là thay đổi cách xưng hô đi mà!
– Không thích. Không quen.
– Sao lúc nãy…- tôi thúc vào lưng hắn khiến hắn không nói nữa nhưng cười sặc sụa.
– Im ngay. Biết rồi! Từ giờ sẽ đổi. Mà tôi với cậu có là gì đâu mà phải đổi nhỉ?
– Thì lúc nãy…- tôi lại thúc vào lưng hắn cho chừa cái tật bới móc đi.
– Tôi chỉ có ý tốt cắt đuôi cho cậu thôi. Mà cậu…đã nói gì đâu… – tôi lí nhí.
– À. Haha… Chẳng phải anh nói từ trước rồi sao?
– Lúc trước khác. Bây giờ khác.
– Băng Di! Mình yêu nhau đi.
Tôi không nói gì, chỉ cười nhẹ. Mặt đỏ bừng. Cứ bị ngượng cơ ^^ Về đến nhà tôi. Tôi mở cổng bước vào thì hắn cũng vào theo.
– Không về đi vào là gì?
– Mẹ mời anh ăn trưa mà! Mà em bỏ cái kiểu trống không đấy đi!
– Biết rồi!
– Đấy! Lại nữa.
– Dạ thưa anh, em biết rồi.
– Ấy. Con rể về rồi à? Vào nhà nhanh đi kẻo nắng – mẹ tôi từ trong nhà đi ra.

– Còn con thì sao? – tôi phụng phịu
– Lớn rồi chuyện đấy còn để mẹ phải nhắc nữa à? – mẹ tôi nói rồi đi vào nhà.
Mẹ thật là thiên vị mà!! Mẹ tôi mà sao cứ như mẹ cậu ta vậy thế?
– Con rể ăn cái này đi, ăn cái này nữa,… – Mẹ tôi gắp liên tục cho Hoàng Vũ. -_-
– MẸ!!! – tôi và Gia Bảo đồng thanh. Suốt từ đầu bữa đến rồi hơi bị ức chế rồi nhá!!! Hừ.
– Sao thế? Hai đứa ăn đi chứ – mẹ tôi thản nhiên.
– Con mới là con trai mẹ. – Gia Bảo bất bình.
– Còn con mới là con gái mẹ. – Lâu lắm rồi tôi với thằng Bảo mới có chung quan điểm.
– Thì có ai bảo không phải đâu. – mẹ tôi vẫn giả vờ như không hiểu.
– Mẹ có cần thiên vị như vậy không? – tôi lên tiếng đấu tranh quyền lợi.
– Hai đứa tụi bay lớn rồi chứ bé bỏng gì nữa mà bày đặt ghanh tị này nọ. Có phải trẻ con đâu. Thôi mau ăn đi.
Thế đấy! Mẹ tôi giờ là mẹ NGƯỜI TA rồi. Huhu…
– Ơ. Sao em lại có cái ô này? – Hoàng Vũ tò mò cầm cái ô xanh dương trong phòng tôi.
– Đừng có nghịch ngợm lung tung. – tôi vẫn dán mắt vào điện thoại chơi game.
– Anh hỏi thật đấy! Sao em lại có nó? – Hoàng Vũ tiến đến lấy tay che màn hình điện thoại của tôi.
– Sao? Có vấn đề gì à? – Tôi hậm hực đành ngẩng mặt lên.
– Cái ô này. Sao em có nó? – Hoàng Vũ chỉ vào chiếc ô.

– À. 4 năm trước, có lần em không mang ô khi trời mưa rồi có một người cho em mượn. Xong chẳng biết cậu ta là ai mà trả nên giữ làm kỉ niệm luôn. Có chuyện gì à? Hay anh ghen? – tôi cười châm chọc.
– Hả? Hoá ra là em à? – Hoàng Vũ nhìn tôi chằm chằm ngạc nhiên.
– Em á? Em làm sao??
– Haha…Hoá ra chúng ta có duyên thật. Trân trọng giới thiệu với em: Anh là người đó.
– Uhm? Thật không đấy? Hay là anh nhận vơ?
– Xin thề anh nói thật. 1 tỉ phần trăm luôn.
– Ừm. Cũng có thể. Người đó cũng tên Vũ. Mà sao lúc đó anh cho em mượn ô? Hồi đấy có quen biết gì đâu?
– Hì. Tại thấy…em dễ thương…hì hì…
– Hoá ra anh cũng chỉ vậy thôi hả? Đồ dại gái. – tôi giả vờ hờn dỗi.
– Này! Giận à? Mà lúc đấy anh không cho em mượn ô thì em về kiểu gì? – Hoàng Vũ lay lay vai tôi.
– Tạm tha cho anh đấy! Coi như trong tội có công. Lần sau cấm anh như thế. NHỚ CHƯA?
– OK baby.
Từ giờ nhá! Tôi sẽ không gọi Hoàng Vũ là cậu ta, hắn, tên đó,…. gì gì đó nữa. Giờ chính thức thay đổi cách gọi. Gọi bằng anh. E hèm…ngại quá! Ngại quá!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.