Bạn đang đọc Gặp Anh Trong Chiều Mưa: Chương 19: Người tôi thích là cậu ấy…
– Băng Di! – có ai đó vừa kéo rèm. Thật chói lóa.
– Ưm…yên… – tôi kéo cái gối che mặt ngủ tiếp.
– Dậy đi! – giờ thì tôi đã nhận ra cái chất giọng này là của ai rồi.
– Ai cho cậu vào phòng của tôi? – tôi bật dậy hét lớn.
– Mẹ. – cậu ta tỉnh bơ đáp.
– Đấy là mẹ tôi không phải mẹ cậu nhá! Đừng có nhận vơ!
– Thì mẹ vợ.
– Này!!!! ….Chẳng nhẽ cậu định lấy thằng Gia Bảo làm vợ? – tôi vẫn hét. Không cần biết đúng hay sai. Đứa nào to mồm hơn là đứa thắng.
– Thôi mà! Nguôi giận nào- cậu ta cười khúc khích giơ cái gương trước mặt tôi.
Nhìn con nào trong gương mà mặt ngu thế không biết. Tóc tai bù xù như con dở, mặt mũi thì bị vẽ râu mèo. Là tôi đấy á???
– Ahhhh – tôi quay sang lườm hắn. Mắt trợn tròn long xòng xọc, đầu bốc khói.
– Đáng yêu mà. – hắn nhéo má tôi xong chạy biến.
Bỗng chẳng thấy tức nữa. Lại còn cười được mới sợ chứ. Mình điên rồi.
Bước xuống cầu thang đã thấy mẹ tôi với Hoàng Vũ đang cười nói vui vẻ:
– Kiểu tóc của mẹ rất hợp mốt, lại phù hợp với khuôn mặt.
– Tóc mẹ lâu rồi không làm lại rồi đấy.
– Thế ạ? Nhìn vẫn đẹp. Anh họ con là chủ Hairs solon Beautiful . Nếu mẹ thích con sẽ đặt chỗ ở đó giúp.
– Được vậy thì tốt quá! Mẹ đặt chỗ ở đó mấy lần rồi nhưng mà không được.
– E hèm… Nhìn hai người chắc ai cũng nghĩ là mẹ con thật. – tôi xị mặt ấm ức.
– Thì chẳng thật thì giả à? Vũ nó là con rể mẹ còn gì?
– Mẹ! Mà sao mẹ lại để cậu ta lên phòng con?
– Ôi dào. Tưởng chuyện gì. Có vấn đề gì à?
– Đương nhiên là có rồi. Ai lại để 1 thằng con trai vào phòng con gái mình như mẹ bao giờ.
– Nó là ngoại lệ. Con rể mẹ. Nó có quyền.
– Hết nói nổi mẹ luôn. Con đi đây! – tôi phải đi ngay và luôn vì đâu thể cãi nổi mấy cái lý lẽ rất chi là ngược đời đó.
– Con gái với con rể đi hẹn hò vui vẻ nhé!
– Anh Vũ cố lên. Anh mà rước được bà chị phù thủy của em về nhà anh thì em tạ ơn anh suốt đời. – thằng bảo chạy xuống cầu thang gọi với theo cười khanh khách. Cái thằng…bố láo. Chị lại vả đi bộ hàm ày húp cháo giờ.
Tên Vũ đúng là mặt dày mà. Mấy hôm nay ngày nào cũng đến nhà tôi tự nhiên như ở nhà. Cũng tại mẹ tôi cơ. Chẳng hiểu hắn yểm bùa kiểu gì nữa. Hai người cứ mẹ mẹ con con như thật.
Chuyển cảnh nào. Bây giờ chúng tôi đang ngồi ở công viên…ăn kem. Và gặp Khánh Lâm…
– Vui quá nhỉ? – cậu ta có vẻ không vui. Kiểu như tôi là bạn gái cậu ta và đang đi chơi với người khác không bằng.
Suýt thì quên một nhân vật quan trọng là Khánh Lâm. Nhờ có hắn mà cuộc sống mấy hôm nay của tôi vô cùng phong phú. Sáng nào cũng tìm tôi để “chung sức” với Hoàng Vũ bắt tôi phải ăn cái này, cái kia đương nhiên là Hòang Vũ luôn thắng. Đương nhiên. Tôi đâu thể cãi lời cậu ta. Xong lại đến màn Khánh Lâm bảo Hoàng Vũ chơi xấu. Rồi hai người đó lại đấu khẩu vân vân và mây mây… Thiết nghĩ, có khi nào hai người đó trở thành nhân vật trong truyện Đam Mỹ gì đó mà tụi bạn tôi hay nói không? Và tôi trở thành chất xúc tác cho tình yêu cảm động của họ? Rồi sau này tôi sẽ trở thành “cô gái năm ấy” hai bọn họ cùng theo đuổi? No no. Tôi không thích điều này. Tôi nghĩ mình phải làm một việc để chấm dứt tất điều này trước khi quá muộn.
– Đương nhiên là vui rồi. Cậu theo dõi bọn tôi đấy hả? – Hoàng Vũ đắc thắng cười.
– Luật pháp không cấm. – Khánh Lâm đáp.
– Nhưng là kẻ thứ ba thì tốt đẹp chắc? – Hoàng Vũ tiếp tục.
– Cô ấy cũng đã nhận lời cậu đâu? Phải không Băng Di?
Hình như kịch bản lại tái diễn rồi. Phải chấm dứt nó ngay và luôn. Tôi không muốn ai bị tổn thương nhưng có lẽ như thế sẽ tốt hơn nhiều so với việc để cậu ấy nuôi hy vọng rồi sau này sẽ càng đau. Và quan trọng hơn hết là tôi không muốn trở thành “chất xúc tác”.
– Khánh Lâm! Tôi xin lỗi…Người tôi thích là cậu ấy. – tôi bị hiệu ứng xưởng phim Mowo hay sao ý nhỉ.
Khánh Lâm đứng hình 3s rồi buông một câu:
– Xin lỗi đã làm phiền. – cậu ấy quay bước đi thật nhanh.
Tôi cảm thấy thật có lỗi. Đáng ra tôi nên nói ra điều này sớm hơn. Tôi thật tham lam và ích kỉ và giờ đã khiến cậu ấy tổn thương.
– Thấy một tiếc thì đuổi theo đi! – Hoàng Vũ lên tiếng làm tôi mất hết cả cảm xúc. Sao tôi lại có thể thích một tên vô duyên như thế nhỉ?
– Cảm ơn đã nhắc. Suýt quên. – tôi toan đứng dậy thì hắn kéo tay.
– Đùa tí mà. Đừng nóng. Sao tự dưng đổi ý vậy?
– Kệ tôi. Thích thắc mắc nhiều là tôi về đấy. – tôi đâu có điên mà nói ra nguyên nhân sâu xa đó.
– Thì không thắc mắc nữa là được chứ gì? Mà này, em phải thay đổi cách xưng hô đi chứ! Phải là anh-em mới phải.
– Không thích.
– Thế vk-ck nhá?
– Èo. Không bao giờ.
– Thế em muốn thế nào?
– Mày-tao đi!
– Hả??
– Vui mà!
– Không đượccc. Hiệu lực vụ cá cược vẫn còn đến hết hôm nay. Không cãi nhiều. Gọi anh đi xem nào.
– Đồ điên.
– Hả??? – Hoàng Vũ nhướn mày.
– anh – tôi chán nản nói lí nhí.
– Em nói gì anh không nghe rõ.
– Anh – tôi nói to hơn một chút.
– Cái gì cơ? Nói to lên xem nào.
– ANH…LÀ ĐỒ ĐIÊN!!! – tôi hét lên. Nhìn biểu cảm hắn kìa. Haha… Nhưng mà hắn nhìn xung quanh làm gì vậy? Tôi cũng nhìn theo. Trời ạ! Sao ai cũng nhìn tôi thế này? Ngại quá!!!
– Đi về đi. Nhanh!!!
– Em nói chuyện với ai vậy? – hắn khoanh tay.
– Anh Vũ đưa em về, nhanh lên. – tôi xuống nước.
Về đến nhà…
– Di! Ra đây anh nói thầm.
– Gì? – tôi ghé tai.
Hắn kiss một cái lên má tôi. Tôi giật mình quay ra theo phản xạ. Và…một cái kiss theo đúng nghĩa. Tên chết tiệt này! Dám cướp đi the first kiss của tôi. Huhu. Tôi giật mình đẩy hắn ngã nhào.
– Đồ đểu!! Muốn chết hả?? – tôi trừng mắt xong chạy vào nhà.
– Vũ! Con bị sao thế? Di! Làm sao thế?- tiếng mẹ vọng từ ngoài cổng.
– Con bị bạo lực gia đình mẹ ạ. – cậu ta cố tỏ vẻ đáng thương.
– ĐỒ GIẢ NAI!! MUỐN SỐNG THÌ IM NGAY!! ĐỪNG CÓ ĂN NÓI LINH TINH!!! – tôi hét từ ban công vọng xuống.
Tên này đúng là chán sống mà!!! Dám thừa cơ lợi dụng chị đấy. Ahhhhh!!!!! Vô thức đưa tay lên môi, khẽ mỉm cưởi. Mình điên thật rồi!!! Băng Di! Mày tỉnh lại đi!!