Đọc truyện Gần Lắm Nhưng Được Không – Chương 72: Thất vọng
Thạch Khâm vẫn chưa định hình được câu nói của Lãnh Hàn, đột nhiên một đoàn xe từ đâu ra xuất hiện ngay sau xe của Lãnh Hàn. Một loạt người từ trên xe bước xuống, trên tay họ đang cầm súng chĩa thẳng vào người của Thạch Khâm. Họ là người của Lãnh Hàn, được phái từ nhà chính. Bình thường, anh sẽ không mang theo người, ngay cả khi bản thân đang đe dọa. Nhưng để đề phòng có chuyện, cha anh – Tuấn Triết – đã cho một nhóm nhỏ đề phòng dù anh không thích. Ông cũng đã biết chuyện của Tử Đằng là con cháu của Kim gia, cần được bảo vệ an toàn cho đến khi trở về. Vì để bảo vệ con dâu, ông cũng đã phái một nhóm nhỏ âm thầm ở biệt thự của anh bảo vệ.
Thạch Khâm giờ mới hiểu ra được hàm ý mà Lãnh Hàn nói, anh vốn là đã biết nhưng không muốn bứt dây động rừng, để Thạch Khâm chú ý đến để rút lui nhưng anh không để ý đến, đã vậy còn cứng đầu mà ở lại. Lãnh Hàn đột nhiên lên tiếng.
“Có lẽ chúng ta nên nói chuyện theo cách khác rồi.”
Ở một bên khác, Tử Đằng vừa mới cùng Beatrix đi ra ngoài một chút. Cô lẻn ra ngoài không cho anh biết để mua một món quà nhỏ. Lần trước, anh đã tặng cho cô một chiếc vòng cổ rồi, ít nhất cũng nên mua cho anh một thứ gì đó.
Tuy Beatrix đã ở cùng cô vài ngày rồi nhưng cũng chưa quen cho lắm. Dù gì trước giờ cô đâu cần ai bảo vệ đâu. Nhưng sau một hồi trò chuyện một hồi thì cô cũng hiểu rõ tính cách của anh. Trầm tính, ít nói nhưng rất trung thành, cũng coi như là một người bạn của Chấn Nghiêm, chỉ sau mỗi Justin và Jessica dù anh luôn ở bên cạnh chủ nhân.
Beatrix từ khi chuyển sang làm người thân cận của Tử Đằng, anh càng cảm thấy nể phục cô vài phần. Dù đi theo Chấn Nghiêm từ nhỏ, nhưng với tính cách lạnh lùng và nghiêm túc có lẽ sẽ hơn anh vì cô là con gái của dì Lệ Vy. Beatrix lái xe đưa Tử Đằng ra ngoài, đằng sau còn có vài thuộc hạ do Chấn Nghiêm phái tới, tuy không nhiều nhưng có thể bảo vệ Tử Đằng bất cứ lúc nào.
Tử Đằng cầm lấy hôm quà, cận thận quan sát từng góc cạnh. Bên trong là một chiếc kẹp cà vạt, khó khăn lắm cô mới tìm được một chiếc ăn ý, nên cô vẫn mẫn mê nó suốt từ lúc mua..Đột nhiên, điện thoại của Beatrix reo lên, anh liền cầm lên và nghe máy. Chỉ biết vài giây sau, anh quay ra nói với cô, gương mặt không chút biến sắc nhưng có phần hơi lo lắng vì không biết có nên nói chuyện này ra không. Nhưng vẫn là nên nói ra.
“T…Tiểu thư, có người vừa báo. Phong tổng trên đường về bị vài chiếc xe chặn, hình như là người Hà Lương gây nên.”
Tử Đằng nghe xong, bàng hoàng không tin bản thân vừa nghe thấy. Cô liền kích động mà hỏi Beatrix.
“Vậy Lãnh Hàn giờ sao rồi, anh ấy có ổn không.”
“Tiểu thư yên tâm, hiện chúng ta cũng đang tới đó. Hiện tại Phong tổng cũng chưa xảy ra chuyện gì.”
Nói xong, Beatrix liền nhấn ga nhanh chóng tới hiện trường. Tử Đằng ngồi trên xe không ngừng lo lắng cho Lãnh hàn, mong anh đừng có xảy ra chuyện gì. Nhưng tại sao Hà Lương lại nhắm vào anh, chẳng lẽ ông ta đã phát hiện ra mối quan hệ của hai người. Chuyện này không thể chậm trễ thêm được nữa. Những chiếc xe đi phía sau, thấy được sự bất thường từ xe của Tử Đằng, họ cũng không nghĩ gì nhiều, liền nhấn ga chạy theo sau.
Trên con đường vắng người này, hai bên vẫn không ngừng nói chuyện đối chất với nhau. Họ vẫn đang muốn dò xét xem đôi bên đang muốn làm gì. Đột nhiên, Lãnh Hàn và Thạch Khâm nghe thấy có xe chạy tới. Nhưng đây vốn là một con đường vắng không mấy ai đi, thì đâu ra xuất hiện có xe chứ. Từ xa, một đoàn xe đi tới rồi liền dừng lại bên đường. Lãnh Hàn còn không biết đây là địch hay là người của mình, thì Tử Đằng từ trên xe xuống nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lãnh Hàn.
Thạch Khâm từ phía đối địch, anh không hề dự đoán được sự có mặt của cô ở đây. Đây là điều ngoài dự kiến đối với anh.
Lãnh Hàn cảm thấy bất ngờ vì sự xuất hiện của Tử Đằng tại đây. Chẳng phải cô vẫn còn đang ở biệt thư hay sao, lại tự tiện ra ngoài mà không xin phép anh. Tử Đằng không nói gì, liền chạy tới ôm lấy anh. May quá chưa có chuyện gì xảy ra, nếu cô mà không tới thì có lẽ đã có chuyện gì với anh thì sao. Lãnh Hàn nhìn ra đằng sau, là Beatrix cùng thuộc hạ của anh đi sau, anh có chút tức giận, không phải anh đã dặn đừng để cô ra ngoài nhiều rồi hay sao. Anh liền đẩy cô ra mà hỏi han.
“Tử Đằng, sao em lại ở đây.”
Tử Đằng lúc này mới từ từ buông anh ra, cô liền ngước lên nhìn vào khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng đã xen chút hoảng hốt, còn có chút tức giận mà đang nhìn người của cô nói.
“Anh đừng tức giận với họ làm gì. Có người đang muốn chặn đường anh nên em bắt họ đưa em tới đây.”
Vừa nói xong, Tử Đằng đứng sang một bên. Từ xa, cô nhìn sang bên phe địch, trong chốc lát cô cảm thấy bất ngờ. Đáng lẽ cô không muốn gặp lại anh vào trong tình cảnh trớ trêu này, nhưng cô không hề nhìn nhầm. Là người đã hơn một tháng qua không hề liên lạc cho cô lấy một tiếng. Giang Thạch Khâm, anh đang làm gì ở bên địch vậy. Đừng nói với cô là…. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy thất vọng, người luôn là anh trai của cô lại ở bên địch, đã vậy còn là người lãnh đạo của bọn họ. Tử Đằng thoáng chốc đã trở nên tức giận, nhưng vẫn phải kiềm nén mà nói.
“Thạch Khâm, anh….”
Thạch Khâm không nói gì, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến nhất mà nhìn cô. Anh không muốn giải thích gì thêm, sự thật đã ngay lồng lộng trước mắt, anh cũng không có gì để nói với cô cả.
“Kim Tử Đằng, cuối cùng tôi cũng đợi được cô.”
Lời nói đầy sự cay độc được thốt ra từ miệng của Thạch Khâm, làm cô có phần trở nên phẫn nộ. Không phải nói gì thêm, cô đã hiểu, anh là người của Hà Lương, là kẻ thù không đội trời chung với cô. Một người từng là anh trai của cô, giờ chỉ muốn cô xuất hiện để đem về trước mặt ông ta. Đừng mơ, những kẻ đã làm cô phải chịu đựng trong 20 năm, vậy thì giải quyết luôn một thể.