Đọc truyện Gần Lắm Nhưng Được Không – Chương 71: Phục kích
Trong căn biệt thự của Hà Lương. Một tháng qua, nhân lực của ông ta càng ngày càng giảm, cứ như là có ai đó cố tình nhắm vào. Ông ta đã cực kì sốt ruột lắm rồi, cuối cùng đành đưa toàn bộ nhân lực còn sót tập trung ở Hải thành trú ẩn. Một bên khác, Lãnh Hàn vẫn không bỏ qua cho ông ta. Vẫn không ngừng cho người quan sát nhất cử nhất động, dày vò ông ta.
Thạch Khâm hiện đang trong thư phòng của Hà Lương. Anh không hiểu ông ta gọi anh đến đây làm gì, một tháng qua đã khiến ông ta đủ nhức óc rồi, còn gọi anh tới, chắc lại có ý định gì đây. Đột nhiên Hà Lương lên tiếng.
“Thạch Khâm, ngày mai con hãy đột kích Phong Lãnh Hàn một chuyến.”
Thạch Khâm ngạc nhiên, không phải ông ta đang nhắm vào Tử Đằng hay sao, sao giờ lại chuyển sang Lãnh Hàn. Anh liền hỏi.
“Cha, tại sao lại là Phong Lãnh Hàn, anh ta có liên quan gì đến kế hoạch của cha đâu.”
Hà Lương im lặng một hồi. Ông đã cho người điều tra, hiện Lãnh Hàn chính là bạn trai của Tử Đằng, tính ra có mối quan hệ mật thiết với cô nên ông ta muốn nhắm vào anh đầu tiên.
“Con không cần phải biết nhiều, ngày mai cho người đi theo và ra tay với Lãnh Hàn. Tức khắc con sẽ hiểu.”
Ông ta là đang cố tình không muốn cho Thạch Khâm biết được ông ta đã tra được gì. Nếu ông ta đã nghi ngờ anh thì không còn cách nào khác là phải làm việc theo. Sau đó, Thạch Khâm lui ra ngoài.
Vài ngày sau, Lãnh Hàn đang trở về biệt thự của mình. Vì không muốn cô lộ diện ở Phong thị nhiều hơn nên anh buộc cô ở nhà của anh. Nhưng sau cái ngày Beatrix gặp lại Tử Đằng và biết được Beatrix là do Chấn Nghiêm phái tới, anh xem như có an tâm một chút, nhưng mà sao lại là nam mà không phải là ai khác chứ. Nên hôm nay anh đã phải cố tình về sớm. Đã một thời gian, mọi nhất cử nhất động của Hà Lương, anh đều nắm bắt rất rõ trong lòng bàn tay. Mấy ngày nay đột nhiên thấy ông ta yên lặng hẳn đi. Nhưng không vì thế mà anh buông lỏng cảnh giác, Lãnh Hàn vẫn là muốn xem ông ta đang muốn giở trò gì.
Anh ngồi trên xe do Hạo Duy lái. Đi được một quãng đường, đột nhiên ở đâu ra hàng loạt có vài chiếc xe bám sau xe của Lãnh Hàn. Anh đã phát giác ra, nhưng anh muốn xem những người này bám theo anh là có ý gì. Chợt đâu ra xuất hiện ba bốn chiếc xe đã mai phục từ trước, chặn đầu xe của anh. Hạo Duy lúc này phản ứng kịp liền đạp phanh xe lại. Xem ra tình hình này, có lẽ có người không muốn Lãnh Hàn đi đây mà. Anh vẫn bình tĩnh ngồi ở trong xe, có lẽ là người của Hà Lương phái tới.
Trong những chiếc xe chặn ở phía trước, bóng dáng của Thạch Khâm bước từ trên xe bước xuống, theo sau còn có thủ hạ đi theo. Thủ Hạ của Thạch Khâm vừa bước xuống xe, liền lôi súng ra hướng về xe của anh. Lãnh Hàn không có vẻ gì là bất ngờ với tình huống này, vì anh đã biết Thạch Khâm chính là người của Hà Lương, cũng là người đã gửi những tài liệu cho Thượng Thành.
Lãnh Hàn từ trên xe, bước ra với dáng vẻ kiêu ngạo nhưng đầy lạnh lùng. Thủ hạ của Thạch Khâm vẫn còn đang hướng súng về phía anh, trừ khi có hiệu của Thạch Khâm, họ mới bắt đầu hành động. Bước lên vài bước đứng ngay bên cạnh xe của anh. Anh là đang muốn xem, Thạch Khâm kéo bình tới chỗ anh là có chuyện gì đây.
“Phong tổng, chúng ta lại gặp mặt.” – Thạch Khâm liền lên tiếng, nhìn thẳng vào Lãnh Hàn mà lên tiếng.
Lãnh Hàn nhìn Thạch Khâm bằng ánh mắt khinh thường, tay anh bỏ vào túi quần, gương mặt đầy lạnh lùng mà nói.
“Giang tổng, anh là đang có ý gì đây. Tôi không có thù oán gì với anh, vậy mà anh lại kéo người đến để gây sự với tôi…”
Thạch Khâm nhìn vào nét mặt tự tin của Lãnh Hàn, cũng không hiểu có phải Lãnh Hàn biết nguyên nhân anh chặn đường anh, hay là vẫn không biết gì. Thạch Khâm quay ra chế giễu anh.
“Không có gì, tôi chỉ thấy có vài điều bất mãn thôi. Cũng không có ý gì, chỉ là tới vì có vài việc với anh.”
Lãnh Hàn vẫn bình tĩnh nhìn Thạch Khâm. Nghe giọng điệu anh nói vậy, Lãnh Hàn cũng hiểu là anh đang muốn ám chỉ điều gì. Dù chưa hẳn công khai, nhưng có lẽ Hà Lương đã biết chuyện Tử Đằng là người của anh. Và ông ta giờ lại quay ra muốn nhắm vào anh mà không nói trước. Có lẽ mấy Hà Lương cũng đã quan tâm vào việc riêng của hai người rồi.
Thạch Khâm vẫn quan sát Lãnh Hàn đến giờ, anh vẫn không có chút động thái gì cho là lo lắng, Thạch Khâm có chút do dự có nên xuống tay hay không. Nếu anh làm vậy sẽ khiến Tử Đằng thất vọng về anh, còn nếu không ra tay thì bao nhiêu công sức của anh sẽ đi hết, Tử Đằng sẽ nguy hiểm.
Lãnh Hàn đứng im lặng thêm một lúc, xung quanh yên lặng đến lạ thường. Đột nhiên anh cười khẩy nhìn về phía Thạch Khâm, rồi lên tiếng.
“Giang Thạch Khâm, hình như anh đánh giá thấp tôi quá rồi.”