Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 45: Mù Quáng


Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 45: Mù Quáng


Chương 45.

Mù quáng
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Bành Dân Tắc dùng cơ ngực rắn chắc, hai cánh tay vòng qua vai Ngụy Tử Hư, ôm chặt hắn vào trong lòng mình.
Có lẽ do vấn đề thể chất, Ngụy Tử Hư luôn phải mặc áo nỉ, trong khi anh chỉ độc một kiểu áo thun cộc tay trắng muốt.

Lúc này cánh tay trần trụi của anh dán sát vào sau lưng hắn, có thể cảm nhận độ ấm truyền qua da thịt.

Ngụy Tử Hư bị ôm bất ngờ, như không kịp phản ứng, âm thanh ủ rũ nghẹn lại trong họng.

Hai tay hắn buông thõng trong chốc lát, rốt cuộc chậm rãi, hơi có chút do dự vịn lấy eo anh.
Quần áo của Bành Dân Tắc là do nơi này cung cấp, mới tinh, còn mang theo mùi vị của hàng dệt may vừa xuất xưởng, có lẽ chưa từng giặt qua.

Ngụy Tử Hư hơi ngửa đầu lên, dùng chóp mũi cọ vào sau vành tai anh.

Hắn nói không thích mùi mồ hôi, thế là sau mỗi lần luyện tập anh đều sẽ lập tức tắm rửa sạch sẽ.

Dựa vào tần suất tập thể hình của anh, thanh khiết đến mức độ này cũng không phải đơn giản.
Ngụy Tử Hư nhẹ nhàng hít một hơi.

Bành Dân Tắc không đụng vào rượu bia thuốc lá, thân thể và tóc tai không bị nhiễm những thứ hơi rượu khói thuốc kia.

Anh cũng không dùng nước hoa, thanh thanh đạm đạm, ngửi thoáng qua cũng không bắt được mùi vị gì đặc biệt.

Ngụy Tử Hư tựa vào lồng ngực anh trong chốc lát, dần dần mới cảm nhận được chút dư âm len lỏi.
Mùi của anh mềm mại mà nhạt nhòa, dưới ánh trăng càng thêm hư ảo, tựa như nụ hoa gạo được pha loãng mấy lần, không chịu bung nở tỏ rõ nét đẹp của mình.

Nghe lâu, đến cả chút hương hoa kiều diễm nhu mì cũng rút đi mất, chỉ còn lại những tỉ mỉ vụn vặt khó phân khó giải trộn lẫn vào với nhau, nhiễu loạn, phân tán, như ẩn như hiện, tựa như mặt hồ nguội lạnh giữa một đêm hè thanh vắng.
Ngụy Tử Hư siết chặt hai tay, cuốn lấy eo anh, ôm anh càng sát vào mình.

Tựa như những bất an của hắn có thể thông qua cái ôm này mà tan biến hết thảy.
E rằng những thân thể cường tráng sinh ra là để khiến người ta có cảm giác an toàn.

Bành Dân Tắc cao xấp xỉ 1m90, lúc ôm lấy Ngụy Tử Hư cơ hồ là từ bốn phương tám hướng áp đến, bao bọc hắn trong một khoảng không chặt chẽ, vững vàng chế trụ.

Đương nhiên dưới góc nhìn của Bành Dân Tắc thì không như vậy, Ngụy Tử Hư mảnh mai gầy gò, giống như chỉ cần anh ôm chặt không buông tay là hắn sẽ không cách nào rời đi được.
Như vậy chẳng phải sẽ không còn gì đáng sợ nữa sao.

Bành Dân Tắc nghĩ.
Trước đây, anh nhìn những người có tính hướng giống Ngụy Tử Hư như nhìn thấy cọp, cứ như chỉ cần chạm thử thôi cũng có thể bị lột mất một lớp da.

Lúc này anh cách Ngụy Tử Hư gần đến thế, có thể cảm nhận hô hấp của hắn đều đều phả ra sau tai.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy Ngụy Tử Hư từ phía xa, chỉ cảm thấy chớp mắt kinh diễm, tới gần thêm một chút, cõi lòng liền rung động một cách khó hiểu.

Mà lúc này đây khi anh ôm chặt lấy hắn, hết thảy những nôn nao dằn vặt dường như đều tan biến.


Mọi thứ đạt thành thống nhất, đều đặn chuyển động.
Đột nhiên, anh chẳng hiểu bấy lâu nay mình vẫn cứ luôn lo lắng cái gì.
Ngụy Tử Hư đến cùng cũng chỉ là một con người bình thường như thế mà thôi.
Có lúc dũng cảm, có lúc nhát gan, nhìn thấy thứ đáng sợ sẽ gào khóc, được người ta quan tâm lại vẫn cứ dồn nén trong lòng.

Nói đến chuyện hắn am hiểu thì thao thao bất tuyệt, bị nhét cho đồ ăn không ưa thì tỏ vẻ đáng thương.

Những gì hắn biết hắn sẽ nói thẳng, dù bị phản bội vẫn cứ muốn tiếp tục tin tưởng.

Hắn sẽ kinh hồn bạt vía trước tương lai bất định, nhưng khi sự hoài nghi rơi xuống đầu Bành Dân Tắc, hắn hoàn toàn không thèm quan tâm đến an nguy của bản thân, quyết đoán xông ra che chắn cho anh đến cùng.
Cũng may người nói thích trước là Ngụy Tử Hư, mới chừa lại được cho Bành Dân Tắc vài phần thể diện.
Khuôn mặt Bành Dân Tắc chuyển hướng đến sau đầu hắn, lặng yên không một tiếng động mà mỉm cười.
Anh rốt cuộc từ bỏ tất cả chống cự.
Anh sẽ không phí sức viện lý do cho những dục vọng trong nội tâm mình nữa.
Anh hạnh phúc giơ cao hai tay, buông bỏ vũ khí đầu hàng, chìa ra cần cổ yếu ớt nhất trước mặt Ngụy Tử Hư, cúi xuống liếm lấy mật đường ấm áp trong lòng bàn tay hắn.
“Dân Tắc.”
Bành Dân Tắc còn đang đắm chìm trong nỗi sung sướng khi tự giải thoát chính mình, Ngụy Tử Hư đã buông tay ra, nhẹ nhàng đẩy đẩy eo anh.

Anh nghe thấy thanh âm cực lực kiềm chế của hắn, buồn buồn vọng ra từ giữa ngực mình: “Dân Tắc, anh không nên ôm tôi như vậy.”
Ngụy Tử Hư chống cự theo kiểu đã nghiện còn ngại làm anh hơi mất bình tĩnh, lại đè hắn xuống thêm một chút.

Vừa định mở miệng phản bác, câu tiếp theo của Ngụy Tử Hư đã khiến tim anh nhảy loạn, suýt chút nữa thì bật ra ngoài.
Ngụy Tử Hư nói: “Lòng tham của tôi lớn lắm, Dân Tắc.

Anh ôm tôi một cái, tôi sẽ chỉ muốn được anh ôm suốt thôi.”
Bành Dân Tắc trầm mặc hồi lâu, mới dùng ngữ điệu thận trọng của một người trưởng thành mà trả lời: “Dù thế thì vẫn ôm.”
“Thật sao?” Dường như Ngụy Tử Hư hơi run khẽ.
Bành Dân Tắc thở ra một hơi dài.

“Ừ.”
Anh có thể tưởng tượng ra Ngụy Tử Hư lúc này vui sướng cỡ nào.

Kỳ thực anh rất muốn nói cho hắn biết, trong lòng anh còn vui sướng gấp vạn lần, nếu như có thể đo đạc, nhất định sẽ bỏ xa Ngụy Tử Hư mấy con phố.

Anh không thể nói ra câu yêu dễ dàng như Ngụy Tử Hư, tình yêu của anh nảy mầm từ tận sâu bên trong, mặt ngoài lộ ra một lá chồi non, phía dưới đã là gốc rễ đan xen chằng chịt.

Lúc này đây khi anh xuất phát từ ái dục mà ôm lấy Ngụy Tử Hư, những chiếc rễ đó rốt cuộc không nhịn được nữa, vươn dài lấp đầy tất cả những khoảng trống do dự và thiếu quyết đoán trong anh.
Anh mặc cho ái tình dâng cao.

Ngụy Tử Hư xứng đáng với tất cả những sự nồng nhiệt đó.

Anh thậm chí còn muốn làm sâu hơn cái ôm ấp này.
Cùng lúc đó, Ngụy Tử Hư đang tự đánh giá khách quan với chính mình.

Tính toán cẩn thận, theo đuổi hoàn chỉnh chỉ mất có sáu ngày, phá vỡ kỷ lục nhanh nhất từ trước đến nay của hắn.

Mỗi tội đi hơi sai đường, chưa làm được đến bước giường chiếu, trừ một điểm.

Bành Dân Tắc ôm hắn quá chặt, hắn bắt đầu cảm thấy không thoải mái rồi.

Chờ Bành Dân Tắc bình tĩnh lại, Ngụy Tử Hư nghiêng đầu dựa vào vai anh, nhẹ nhàng thổi khí bên tai.
“Dân Tắc, cảm ơn anh.

Dù ngày mai có chết, tôi cũng không còn gì nuối tiếc nữa.”
“Chết chóc cái gì, đừng phá hoại bầu không khí.” Bành Dân Tắc bất mãn.
Nhưng có thứ càng phá hoại bầu không khí hơn lập tức xuất hiện.

Tiếng chuông đồng hồ từ trên tầng hai vọng xuống, khô khốc lạnh lùng.

Bành Dân Tắc đếm thầm, đã 10 giờ đêm.

Bản thân anh cũng cảm thấy tay có chút lạnh, có lẽ Ngụy Tử Hư cũng vậy, hơn nữa cả ngày hôm nay hắn hao tâm tổn sức, lúc này cần phải ngủ một giấc.

Vì vậy Bành Dân Tắc buông tay, đỡ lấy bả vai hắn: “Về ngủ đi, sáng mai làm đồ ăn ngon cho cậu.”
Ngụy Tử Hư lại không nghe, vẫn cứ ôm lấy anh, chôn đầu thật sâu vào giữa khe ngực anh.

“Không về đâu, ở lại thêm một lúc đi.

Dân Tắc, tôi vui quá, ngủ không được.”
“Ừ ừ một lúc nữa thôi.

Nhanh lên còn đi ngủ.” Bành Dân Tắc lại dùng sức ôm lấy vai hắn, cõi lòng sung sướng phát điên.
Ngây người không lâu, hoặc cũng có thể do thời gian của Bành Dân Tắc đã bị nhiễu loạn, mỗi khi ở bên cạnh Ngụy Tử Hư đều sẽ trôi nhanh hơn rất nhiều.

Anh nghe thấy Ngụy Tử Hư nhỏ nhẹ hỏi một câu, âm thanh và hơi thở đều bị vải vóc hấp thu không ít, hắn cất tiếng một cách vừa mong đợi vừa dè dặt.
“Dân Tắc, anh sẽ luôn tin tưởng tôi sao?”
Bành Dân Tắc tựa như đang trả lời một câu hỏi đơn giản nhất.
“Tôi tin tưởng cậu.” Nửa bên thân thể của anh được bao phủ trong ánh trăng, tựa như một lớp giáp bạc tinh khiết, sặc sỡ loá mắt.

Anh cười lộ rên, để lộ hàm răng sạch sẽ trong trẻo.
“Dù tất cả có nói cậu là Sói, tôi vẫn sẽ luôn tin tưởng cậu.”

Tầng hai, trước cửa phòng Ngụy Tử Hư.
“Dân Tắc, tối nay thật sự cảm ơn anh.” Ngụy Tử Hư dừng lại trước cửa phòng mình, hơi dựa vào lan can phía sau, nói với Bành Dân Tắc.
“Có gì phải cảm ơn chứ.” Bành Dân Tắc dối lòng đáp.

Sau khi ôm lấy Ngụy Tử Hư, anh thật sự không dám nhìn vào mắt hắn.

Mỗi lần tầm mắt như chuồn chuồn lướt nước mà quét qua, lại bắt gặp Ngụy Tử Hư thời thời khắc khắc mỉm cười với mình.

Tuy hắn cười rất đẹp, nhưng Bành Dân Tắc nhìn rồi chỉ thấy như cào tâm nạo phế.
Nói phải về phòng, nhưng bước chân Bành Dân Tắc vẫn rất tự nhiên mà hộ tống hắn về đến tận nơi.
Anh đi phía sau Ngụy Tử Hư, cảm thấy hắn quá mức mảnh mai, tay nhỏ chân nhỏ, giống như ai cũng có thể dễ dàng bẻ gãy mà không tốn chút sức lực nào.

Vậy mà Ngụy Tử Hư lại không chút phòng bị, toàn thân đều lộ sơ hở, đi băng băng trước mặt anh.

Ngày đầu tiên bị anh lôi đi còn thử chống cự một chút, mặc dù không có tác dụng gì lắm, nhưng hiện tại hắn quá mức thả lỏng, Bành Dân Tắc nhìn mà sốt ruột không yên.

Vất vả lắm anh mới dám thẳng thắn với chính mình, không phải để Ngụy Tử Hư vui đến quên trời quên đất thế này.
Ngụy Tử Hư thì nhàn hạ thoải mái rồi, còn anh thì không.

Lúc nào anh cũng phải vắt óc suy nghĩ làm sao để bảo vệ hắn chu toàn.

Ban ngày phải để mắt đến hắn mọi lúc mọi nơi, thẩm phán phải kịp thời chặn đứng những cáo buộc vô căn cứ.

Ngụy Tử Hư chưa phạm phải sai lầm gì, không ai có thể nắm được nhược điểm của hắn, mấy suy luận không có lửa mà lại có khói chắc chắn phải bị dập tắt.
Chỉ là ban đêm có chút phiền phức, bọn họ chung quy vẫn phải tách ra ngủ, nếu khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì không hay, Bành Dân Tắc lại cách hắn quá xa, không thể phản ứng kịp thời.

Nghĩ tới đây Bành Dân Tắc liền bắt đầu căng thẳng.
Vì thế anh gọi Ngụy Tử Hư lại.
“Nếu không thì, đêm nay cậu đến phòng tôi đi?” Bành Dân Tắc thành khẩn đưa ra ý kiến.
Ngụy Tử Hư nghe mà sững người, hai mắt trợn to.

Chú ý tới chuyện mình thất thố, hắn ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi, vành tai đỏ lên.

“Có thể sao?”
“Đương nhiên có thể ——” Bành Dân Tắc nghĩ, phòng anh lớn hơn phòng Ngụy Tử Hư, xung quanh cũng không có ai, đặc biệt yên tĩnh, ban đêm muốn chăm sóc Ngụy Tử Hư cũng không thành vấn đề.

Nhưng nhìn phản ứng của hắn, bỗng dưng lại thấy hơi sai sai, người này hình như lại bắt đầu nghĩ đến mấy chuyện không đâu rồi.
Đỏ mặt, có vẻ không phải cái gì thuần khiết lắm.

Bành Dân Tắc nhất thời chưa kịp phản ứng, hai người đàn ông ngủ chung thì có thể xảy ra chuyện gì.

Nhớ lại lần trước, Ngụy Tử Hư nằm nhoài trên nửa thân trên trần trụi của anh, mới chỉ có da thịt tiếp xúc mà đã chọc anh đến toàn thân bốc hỏa.

Bành Dân Tắc lập tức ý thức được, Ngụy Tử Hư có lẽ có một ít đặc thù, hành động mà người khác làm đến lúng túng, hắn lại châm lửa vô cùng tự nhiên.

Bành Dân Tắc vẫn cần giữ vững tỉnh táo, lúc này anh tạm thời chưa thể bị đốt trụi được.
Lời anh nói còn chưa xong, lập tức chuyển hướng.

“Cậu tới phòng tôi tôi sẽ chăm sóc cậu, đừng nghĩ nhiều.”
Ngụy Tử Hư quay mặt lại, đã thu hồi vẻ thất thố, trong mắt mang theo cảm kích, khách khí từ chối Bành Dân Tắc.

“Làm phiền anh rồi.

Tôi có thể tự chăm sóc tốt chính mình mà.”
Bành Dân Tắc cũng đoán tám phần mười hắn sẽ nói như vậy.

Lần trước hắn táy máy tay chân với anh, bị anh mắng một câu, sau đó làm gì cũng dè dặt.

Nhưng Bành Dân Tắc vẫn cứ cảm thấy mất mát sao đó.

Lẽ nào anh thật sự mong đợi được ngủ cùng Ngụy Tử Hư sao? Ngoài việc chăm sóc hắn, anh còn dự định làm gì khác nữa?
Bành Dân Tắc chột dạ gãi gãi cằm, không tiếp tục suy nghĩ thêm.
Ngụy Tử Hư mắt sắc, lúc Bành Dân Tắc đưa tay lên, hắn đã nhìn thấy trên ngón tay anh có một hàng bóng nước to nhỏ.
“Cái đó là bị sao vậy?”
“Hả?” Bành Dân Tắc thuận theo tầm mắt của hắn nhìn đến bong bóng trên tay mình.

“Làm đồ ăn nóng, cũng thường bị như vậy.”
Ngụy Tử Hư cau mày: “Sao không bôi thuốc?”
Bành Dân Tắc cười: “Vết thương nhỏ thôi mà.

Không cần để ý nó cũng tự khỏi thôi.” Bành Dân Tắc làm việc nhiều, bao nhiêu lần ốm vặt thương nhẹ đếm không xuể, loại này có thể bỏ qua không tính.

Nhìn Ngụy Tử Hư lo lắng mà anh thấy buồn cười, vị công tử này không bao giờ xuống bếp, khả năng là được nuông chiều từ bé.


Tuy Ngụy Tử Hư chưa từng đề cập tới, nhưng từ cách ăn nói và gia giáo của hắn, Bành Dân Tắc luôn cảm thấy gia cảnh của hắn chắc chắn không thể tầm thường, là một cục cưng quý báu được yêu thương che chở mà lớn lên.

Lần trước bị laser bắn trúng thiếu chút nữa bỏ mạng có lẽ là thương tổn nặng nhất trong cuộc đời hắn.
Bỗng dưng anh lại nhớ tới lồng ngực trắng mịn của Ngụy Tử Hư, máu tươi chậm rãi thấm dần ra ngoài.
Tối hôm đó tay chân luống cuống, đến tận bây giờ nhớ lại vẫn thấy hỗn loạn, bọn họ vây quanh Ngụy Tử Hư, mà Ngụy Tử Hư ý thức không rõ, hơi thở đứt quãng, vừa mới tỉnh táo một chút đã bị Lạc Hợp chất vấn.

Chờ đến lúc tất cả đều rời đi, chuyện hắn chạy ra hồ bị Bành Dân Tắc chọc thủng, ngay trong tình huống khó xử nhất mà bộc bạch cõi lòng.

Bành Dân Tắc thử đặt mình vào vị trí của hắn, tự cảm thấy bản thân quả thật không có dũng khí biết rõ đối phương sẽ từ chối mà vẫn thổ lộ, hơn nữa còn là thứ tình cảm đồng giới vô cùng bấp bênh này.

Ngụy Tử Hư lựa chọn nói ra, là vì hắn cảm thấy bản thân thật sự sẽ không qua nổi đêm đó, không muốn phải hối tiếc sao?
Anh không khỏi cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng.
Bành Dân Tắc đang suy nghĩ miên man, tay anh đã bị Ngụy Tử Hư nâng lên, ngay sau đó một xúc cảm ướt át từ đầu ngón tay truyền tới.
Ngụy Tử Hư cau mày, đầu lưỡi liếm qua vết thương, nhẹ nhàng mút vào.
“Cậu làm gì thế?” Bành Dân Tắc không tin nổi.
“Hạ nhiệt giúp anh.” Ngụy Tử Hư nói xong, liếc nhìn Bành Dân Tắc, cẩn thận bù đắp một câu.

“Nếu chê bẩn thì về phòng rửa sạch là được.”
“Không, không phải chê cậu bẩn…” Bành Dân Tắc chỉ cảm thấy một vật ẩm ướt mềm mại, vòng tới vòng lui trên đầu ngón tay mình.

Những xúc cảm bé nhỏ đánh thẳng vào thần kinh anh, lồng ngực bị đè nén đến mức như sắp bùng nổ.

Đáng tiếc, anh còn chưa kịp tinh tế cảm thụ, từ đầu cầu thang đã truyền tới một âm thanh lười nhác.
“Ôi chà, còn định chơi dã chiến luôn hả.”
Lưu Tỉnh cắm tay vào túi nhìn họ, cười đê tiện.

“Cũng tình thú đấy.”
Nhìn thấy người ngoài, Bành Dân Tắc lập tức đỏ mặt, vội vã rút tay về.

Mà Ngụy Tử Hư lại không để ý lắm, chỉ nhìn Bành Dân Tắc.

“Để tôi đi tìm thử xem có thuốc trị bỏng không.”
Bành Dân Tắc vừa định nói không cần, Lưu Tỉnh đã cà lơ phất phơ chen vào giữa hai người họ mà đi qua.

Hành lang rộng như thế, gã lại cứ nhất định phải đi qua cái khe hở mười centimet này.
Vào phòng, trước khi đóng cửa còn quay đầu nháy mắt với Ngụy Tử Hư một cái.

“Nếu một mình anh ta không thỏa mãn được cậu, nhớ gọi tôi.”
“Mày!” Bành Dân Tắc đang định xông lên tẩn cho gã một trận, lại bị Ngụy Tử Hư kéo lại.

“Này…!Thôi.” Anh bỗng dưng nhớ ra bây giờ Lưu Tỉnh là Tiên Tri, nếu động thủ với gã, chưa biết chừng có thể bị trả thù.
Bành Dân Tắc tức giận vô cùng.
Ngụy Tử Hư khẽ bật cười, bóp bóp lòng bàn tay anh.

“Đừng tức giận, hắn chính là loại người như thế.”
Bành Dân Tắc không đáp, sau một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, anh mới nhớ ra nhiệm vụ của mình là tiễn Ngụy Tử Hư về phòng.

Chào tạm biệt thôi mà cũng dây dưa lâu như thế, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.

Vì vậy anh đành ngượng ngùng nói thời gian không còn sớm nữa, dặn dò Ngụy Tử Hư vài câu.

Ngụy Tử Hư muốn nói lại thôi, Bành Dân Tắc nhìn hắn mà vắt óc suy đoán nửa ngày, cuối cùng nhớ lại cái “ma pháp” nhỏ tối qua.
Anh đè xuống trái tim đang đập điên cuồng, cúi đầu nhanh chóng hôn phớt qua trán Ngụy Tử Hư, cũng không biết đã thật sự hôn lên hay chưa, qua loa hoàn thành một nụ hôn chúc ngủ ngon.
“Ngủ ngon.

Chú ý an toàn, có chuyện gì nhớ phải lập tức gọi tôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.