Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 44: Trung Khuyển
Chương 44.
Trung khuyển
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Lưu Tỉnh đi rồi, Hàn Hiểu Na vùi người vào trong ghế, chậm chạp không muốn đứng dậy.
Từ lúc Lưu Tỉnh bỏ lại câu cuối, cô như bị rút hết sức lực, tinh thần hoảng hốt không nguôi.
Cô đặt cốc nước xuống, hai tay siết chặt, giấu vào giữa chân, lùi thật sâu vào bên trong ghế, cả người tạo thành một loại tư thế tựa như phong tỏa.
Có nên nói cho Lưu Tỉnh không?
Vì sự an toàn của gã, tất nhiên là nên nói.
Hàn Hiểu Na cau chặt lông mày.
Cô đã nhiều lần khuyên Lưu Tỉnh không nên mạo hiểm, nhưng gã chẳng nghe lọt tai.
Kể từ sau Death Theater của Lý Chấn, gã bắt đầu thể hiện ham muốn chiến thắng Death Show cực kỳ mãnh liệt.
Hàn Hiểu Na biết gã muốn gì, chỉ có điểm này là gã vô cùng đơn giản dễ đoán.
Cuộc sống của Lưu Tỉnh không tính là kém, nhưng gã còn muốn nhiều hơn.
Tuổi thơ bần cùng tạo thành ám ảnh, dục vọng không cách nào kìm nén, khiến gã chẳng nhìn rõ những gì mình đang nắm giữ, chỉ biết dùng vật chất tham lam nhồi đầy những lỗ hổng bên trong tâm hồn.
Đến cùng gã vẫn muốn làm như vậy.
Thân phận của bọn họ trong trò chơi này tương đối lúng túng, nếu không quá coi trọng thắng thua, cứ hùa theo phe Thiện đến cuối cũng không có vấn đề gì.
Hàn Hiểu Na không có lòng hiếu thắng, chỉ cần có thể sống sót qua ngày là cô đã rất tạ ơn trời Phật rồi.
Nhưng Lưu Tỉnh thì không như vậy, đến hôm nay, rốt cuộc cũng cô đã cảm nhận sâu sắc được dục vọng của gã.
Những lần Death Theater trước đây, thẳng thắn mà nói, ngoài chuyện có người thật bị giết thật, thì đều có vẻ đẹp và sự hấp dẫn của một sân khấu nhạc kịch thực thụ, thậm chí còn có thể nói là xa hoa hào nhoáng.
Không chỉ có Director tận tâm chuẩn bị đạo cụ và lời kịch, còn có những màn trừng phạt tỉ mỉ đồ sộ tương xứng với mỗi một vai diễn.
Những thứ mà họ theo đuổi đều là cái gì đó mờ mịt không có thực chất, lại mang theo một loại mỹ lệ nồng đậm tạo thành một vở bi kịch.
Lưu Tỉnh thì không giống vậy.
Thứ gã theo đuổi là đồ vật chân thực, được in ra thành từng xấp từng xấp.
Có vài người nói yêu tiền, nhưng thật ra cũng chỉ vì mong muốn một cuộc sống xa hoa, còn kẻ chân chính coi đồng tiền là thứ cao nhất để theo đuổi, vừa nguyên bản lại vừa đáng thương.
Nhưng bây giờ nói ra thì có ích gì đâu?
Trong mối quan hệ giữa họ, Lưu Tỉnh luôn là kẻ bề trên, xưa nay cũng sẽ không bao giờ bàn bạc với cô chuyện gì, muốn làm thì cứ trực tiếp mà làm.
Lúc này cô nói ra chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn bị gã thóa mạ nhục nhã.
Nhưng cô phải nghĩ cách gì đó để vớt vát lại, dù sao cũng là cô vi phạm ước định trước.
Hàn Hiểu Na không hề phát hiện, không chỉ có Lưu Tỉnh bị dục vọng che mờ mắt, đến chính bản thân cô cũng bị làm cho ngây dại.
Trong chuyện này, cô căn bản chưa hề làm gì sai cả.
“Không ăn nổi, thật sự không ăn nổi nữa…”
Một người khom lưng đi tới, đặt mông ngồi xuống đối diện Hàn Hiểu Na.
Cô cả kinh, ngẩng phắt đầu lên, mới phát hiện người đến là Ngụy Tử Hư.
Hắn đang xoa bụng thở dài.
Thần kinh của cô lúc này căng như dây đàn, đối diện còn là kẻ bị Lưu Tỉnh hoài nghi.
Cô cúi đầu, da mặt căng chặt lạnh lẽo.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô biết lúc này quan trọng nhất là phải ra vẻ tự nhiên, vì thế miễn cưỡng nở một nụ cười: “Sao thế, cơm tối ăn no rồi à?”
“Ừm.” Ngụy Tử Hư xoa bóp bụng dưới cho nhanh tiêu hóa.
“Cảm giác thức ăn nhồi đầy lên tận cổ rồi.”
Ngụy Tử Hư ăn no đến kiệt sức, dáng vẻ như sắp ngất xỉu đến nơi, ngồi phịch trên ghế xoa bụng tiêu cơm, mất hết dáng vẻ mỹ nam thường ngày.
Hắn nhẹ nhàng xoa bụng một hồi, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, ngẩng đầu cười rạng rỡ.
“À phải rồi, cảm ơn đã giúp tôi làm móng nhé.”
Hắn nói: “Người tôi thích khen đẹp lắm.”
“Người cậu thích…” Hàn Hiểu Na hỏi.
“Là Bành Dân Tắc à?”
“Cô nhìn ra rồi sao?” Ngụy Tử Hư ngượng ngùng gãi đầu một cái.
“Ừ.
Nhưng anh ấy còn chưa đồng ý, đừng để lộ nhé,”
Hàn Hiểu Na nhớ lại những lần tiếp xúc giữa hai người này.
Những ngày đầu tiên, dường như chỉ có mỗi Ngụy Tử Hư chủ động đi tìm Bành Dân Tắc, lúc này đã hỗ động qua lại hơn nhiều.
Bành Dân Tắc an ủi Ngụy Tử Hư, bóc cua cho hắn, cái đêm hắn bị tập kích thì liều mình cứu giúp, khi Lạc Hợp buộc tội hắn là Sói lập tức đứng ra bênh vực.
Nếu thêm vào việc Ngụy Tử Hư thích Bành Dân Tắc, thoạt nhìn quả thực ngọt ngào vô cùng.
Thì ra yêu có nhiều hình thức như vậy, giới tính cũng không quá quan trọng.
Một mối tình đẹp chỉ tồn tại giữa hai người yêu và được yêu.
Hàn Hiểu Na cười tự giễu.
“Thật tốt.” Cô nói.
“Hả?” Ngụy Tử Hư chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt cô.
“Cô sao thế? Không vui sao?”
Cô rũ mắt xuống.
“Có lẽ tôi còn chưa đủ xinh đẹp.
Trang điểm tỉ mỉ thì có ích gì, người kia cũng đâu có nhìn thấy.”
Ngụy Tử Hư khẽ cau mày.
“Không nhìn thấy là do mắt hắn không tốt.
Với cả làm đẹp là để bản thân mình vui, cũng không phải cho người khác nhìn.” Câu này có thể nói là kinh điển của hội chị em, Hàn Hiểu Na không ngờ lại có thể nghe thấy từ miệng một người đàn ông.
Cô không khỏi nhìn hắn nhiều thêm vài lần.
Ngụy Tử Hư ăn mặc gọn gàng, tóc mái dài ngang lông mày, sợi tóc dài qua tai, không uốn không nhuộm, mềm mại sạch sẽ, lại quá mức mộc mạc so với khuôn mặt kinh diễm của hắn.
Giới tính đã hạn chế sự phát triển của hắn rồi, Hàn Hiểu Na nghĩ như vậy.
“À, lúc nãy tôi có thấy Lưu Tỉnh ngồi đây.” Ngụy Tử Hư nhớ lại, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Hàn Hiểu Na, tựa như đang cật lực che giấu tâm tư hóng chuyện.
“Cô thích Lưu Tỉnh hả?”
“Không thích.” Hàn Hiểu Na lập tức phủ định.
“A…!Vậy sao.” Ngụy Tử Hư có chút tiếc nuối.
“Nhưng anh ta có vẻ rất thích cô đấy.”
Hàn Hiểu Na mở to mắt: “Cái gì? Sao cậu biết?”
“Đơn giản thôi.” Ngụy Tử Hư chỉ chỉ phía tây hành lang.
“Phòng tôi ở ngay sát phòng anh ta, lúc anh ta đi lại trên hành lang tôi đều sẽ nghe thấy.
Hồi trước lúc anh ta đùa giỡn- ặc, lúc anh ta tiếp cận những cô gái khác, thực ra đều sẽ không đến phòng họ.
Chỉ có phòng của cô là anh ta sẽ ở lại rất lâu.”
Ngụy Tử Hư thấy đã thành công chiếm được sự chú ý Hàn Hiểu Na, bắt đầu phân tích như một bạn gay khuê mật hợp cách: “Cô thấy đấy, tôi cũng là đàn ông, có một số chuyện tôi cũng hiểu rõ.
Anh ta là kiểu người trong ngoài bất nhất, phải dùng cách này để thu hút sự chú ý của cô, có chút cực đoan.
Có phải tuổi thơ anh ta trải qua không mấy hạnh phúc không, nên bây giờ mới hay lo được lo mất thế này.”
“Là như vậy sao…” Phụ nữ đang chìm trong men tình kỳ thực rất dễ an ủi, chỉ cần mấy lời vô căn cứ như vậy đã đủ để vui vẻ.
Bởi thứ mà cô thích nghe không phải sự thực, chỉ là thứ mà cô muốn được nghe thôi.
Ngụy Tử Hư khuyên nhủ: “Trong chuyện tình cảm cần phải thấu hiểu lẫn nhau.
Thật ra đàn ông cũng rất ngây thơ, cô hãy khoan dung một chút.” Hắn nói xong, ưỡn cái bụng nặng trịch đứng dậy.
“Hầy, tôi phải đi dạo quanh biệt thự một vòng đã, đến lúc không chịu được thì về phòng đánh thẳng một giấc đến hừng đông.”
Hàn Hiểu Na theo sát lời hắn: “Buổi tối cậu không ra ngoài sao?”
Ngụy Tử Hư ngạc nhiên: “Sao buổi tối tôi lại cần ra ngoài?”
“Không, không có gì.” Hàn Hiểu Na nói, nội tâm thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫn không có dũng khí nói với Lưu Tỉnh, lời của Ngụy Tử Hư tựa như một liều thuốc an ủi, vừa vặn đánh vào nơi yếu ớt nhất trong nội tâm của cô.
Cô chỉ muốn người đàn ông mình yêu dịu dàng chờ đợi một chút thôi, yêu cầu như vậy là quá đáng sao?
–
8 giờ đúng, Bành Dân Tắc gặp Ngụy Tử Hư ở thư phòng.
Ngụy Tử Hư đứng cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía Bành Dân Tắc, bóng dáng chìm trong ánh trăng mảnh mai mà thanh lãnh.
Có lẽ sắp đến trung tuần giữa tháng, mặt trăng tròn vành hơn những ngày mới đến rất nhiều, lơ lửng treo giữa trời đêm, sắp đầy mà chưa đầy.
Thứ hình tròn lạnh lẽo kia cách Bành Dân Tắc xa như vậy, thực sự quá xa, anh thậm chí không nhìn thấy mặt ngoài tàn tạ khô khốc của nó, chỉ nhìn thấy thứ ánh sáng mà nó trộm được, ra vẻ như toàn bộ đều là của mình, lòng tràn đầy ngóng đợi hướng về phía nó mà đi.
Đầy quá thì tràn, tụ lâu thì tán.
Sắp đầy mà chưa đầy, dù là đồ vật hay là tình cảm, đều là trạng thái tốt nhất.
Giống như anh và Ngụy Tử Hư, yêu thương của anh đối với hắn lúc này chưa đầy, nhưng lại chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Ngụy Tử Hư mà anh nhìn thấy, cũng chỉ là Ngụy Tử Hư.
Ngụy Tử Hư nói yêu anh, anh sẽ tin, sẽ rất vui mừng.
Mà Ngụy Tử Hư đang chờ anh, chỉ chờ một mình anh.
Rất nhiều năm về sau, Bành Dân Tắc vẫn không ngừng tưởng nhớ về đêm hôm ấy, tưởng nhớ một mặt trăng sắp đầy mà chưa đầy, tưởng nhớ một Ngụy Tử Hư đứng dưới ánh trăng.
Để rồi khi đã tràn đầy, mối quan hệ giữa họ cũng từ từ mục nát dưới ánh sáng, chỉ còn lại một cái hố đen sâu hút mang dáng vẻ của mặt trăng.
Thực ra Ngụy Tử Hư vốn chưa bao giờ thay đổi, thay đổi chỉ có mình anh mà thôi.
Nhưng vào lúc này, anh còn chưa biết, chỉ biết gấp gáp hướng về phía Ngụy Tử Hư mà chạy theo, khát vọng được thấy tất cả của hắn.
Anh và Ngụy Tử Hư vậy mà cũng từng có một buổi tối ở chung thơ mộng đến vậy, mỗi lần nhớ lại, chỉ cảm thấy đẹp tựa giấc mộng Nam Kha.
“Tôi đến rồi.” Bành Dân Tắc đi tới bên cạnh hắn.
“Trước đó tôi đã kiểm tra kỹ, ngoài biệt thự không có ai đi lại, trong đại sảnh cũng không có.
Tôi khóa cửa rồi, cậu muốn nói gì thì chỉ có mình tôi nghe được thôi.”
“Ừm.” Ngụy Tử Hư gật gật đầu, khóe miệng hơi kéo lên, dường như muốn khen ngợi sự cẩn thận của anh.
Nhưng lời còn chưa kịp ra, hắn nhớ tới gì đó, ánh mắt bỗng chốc như xuyên qua Bành Dân Tắc, trống rỗng vô hồn, sau đó tiếc nuối thở dài.
“Tôi vốn muốn gọi cả anh và Giáo sư Lạc cùng tới, ở đây tôi chỉ tin tưởng hai người, ai ngờ…”
“Không phải lỗi của cậu.” Bành Dân Tắc lập tức ngắt lời hắn.
Anh thực sự không thể chịu được khi nhìn thấy Ngụy Tử Hư buồn rầu suy sụp.
Anh nói: “Cậu nói với tôi và Lạc Hợp cùng một câu, trong lòng anh ta có quỷ mới hiểu sang ý khác.
Tôi biết cậu quá tin tưởng anh ta, nên xảy ra những chuyện này mới không cách nào vượt qua được.
Nhưng Death Show chính là như vậy, cậu không hại người, người vẫn muốn hại cậu.”
Lúc Bành Dân Tắc nói chuyện, Ngụy Tử Hư tập trung lắng nghe, ánh mặt dịu dàng đón lấy tầm nhìn của anh.
Bóng mờ song cửa vờn quanh sống mũi và đuôi tóc hắn, có một độ cong như đưa như đẩy.
Rõ ràng họ đang ở trong hoàn cảnh hiểm nguy tứ phía, Bành Dân Tắc lại thấy hắn hoàn toàn khác biệt.
Hắn bị ngăn cách trong một khoảng không mềm mại trong suốt, bao quanh là nước suối ngập đầy ánh trăng thanh khiết mà sáng rực.
Cả người hắn ướt đẫm, nhỏ giọt tí tách, nhẹ nhàng khoan thai.
“Khụ…” Bành Dân Tắc phải dời mắt đi một chốc, âm thanh mới thông thuận trở lại.
“Từ giờ cậu đừng nghĩ tới cái tên Lạc Hợp này nữa, chỉ quan tâm đến những chuyện trước mắt thôi.
Nếu không, tôi…!tôi sẽ rất lo lắng.”
Từ nơi khóe mắt liếc đến, anh nhìn thấy Ngụy Tử Hư mỉm cười.
Hắn nói: “Được.”
Kỳ thực về lời mời tối nay, Bành Dân Tắc có một chuyện nghĩ không ra, chính là vấn đề thời gian.
Buổi sáng Ngụy Tử Hư mời anh và Lạc Hợp, nếu như là manh mối có liên quan đến Sói, tại sao không thương lượng với họ ngay trước khi thẩm phán bắt đầu, mà lại chỉ định khoảng thời gian 8 giờ tối này? Lạc Hợp cũng chính vì mốc thời gian này mà sinh nghi, cho rằng Ngụy Tử Hư lựa lúc vũ khí được kích hoạt hẹn y tới để giết người diệt khẩu.
Nhưng nếu cân nhắc từ góc độ khác, có thể Ngụy Tử Hư cố ý khiến Lạc Hợp lầm tưởng thời gian hắn hẹn có liên quan đến chuyện kích hoạt vũ khí, khiến y tự cho là thông minh lấy lý do này để đổ vấy cho Ngụy Tử Hư là Sói, vội vã hấp tấp mà bại lộ chân tướng.
Bành Dân Tắc không biết thời gian vũ khí được kích hoạt, lúc nghe hắn mời cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Dùng thủ thuật đó bức Lạc Hợp đi vào khuôn phép, Ngụy Tử Hư cũng không đơn giản, nhưng anh nhìn tới nhìn lui, vẫn không cảm thấy Ngụy Tử Hư giống kiểu người tâm cơ thâm trầm như vậy.
Thôi, bất kể thế nào, kết quả vẫn là tốt đẹp.
“Chuyện tôi muốn nói với các anh là, đêm qua lúc xuống bếp tôi phát hiện ra vài thứ.”
Ngụy Tử Hư nghiêm túc trở lại.
“Lúc đó tôi xuống ăn khuya, nhìn thấy ở phụ cận rừng phía tây có hai bóng người, hình như là Triệu Luân và Lục Dư.
Tối hôm trước Triệu Luân vừa mới bị tập kích, tôi không nghĩ là anh ta sẽ mạo hiểm quay lại chỗ đó.
Hai người này ban đêm thì cùng nhau hành động, ban ngày lại tỏ vẻ như không quen biết, khiến tôi cảm thấy rất khả nghi.” Hắn trịnh trọng nhìn về phía Bành Dân Tắc.
“Anh phải cẩn thận với bọn họ.”
“Ừm…” Bành Dân Tắc cẩn thận nhớ lại những chi tiết nhỏ giữa hai người này.
“Với cả…” Ngụy Tử Hư nói tiếp.
“Dấu vết ẩu đả ngoài phòng Lưu Tỉnh sáng nay, tôi cảm thấy là có người cố ý để lại.”
“Tại sao?” Bành Dân Tắc hỏi.
“Dấu vết rõ ràng đến mức đó, dù có cẩn thận bao nhiêu, tôi ở ngay cách vách cũng không thể không nghe thấy.
Chỉ là người bình thường không thể bỗng dưng tạo được một hiện trường ẩu đả như vậy, Dân Tắc, người này phải là một cao thủ cận chiến, hơn nữa còn đứng ở phe Lưu Tỉnh.
Hắn làm vậy, có thể là để bao che cho Lưu Tỉnh.”
“Bao che cho Lưu Tỉnh?” Bành Dân Tắc hơi suy nghĩ một chút.
“Cậu cảm thấy Lưu Tỉnh tự nhận là Tiên Tri không đáng tin sao?”
Đêm đầu tiên sau khi Tiên Tri lộ thân phận mà vẫn bình an vô sự, nếu không phải toàn bộ Sói đã bị hành quyết, thì chính là Sói đang giả dạng Tiên Tri.
Cố ý để lại dấu vết hòng rửa sạch hiềm nghi, quả thật có vẻ như đang muốn bao che cho Lưu Tỉnh.
Bành Dân Tắc nghĩ tới đây, lập tức nhíu mày.
“Nhưng vậy cũng khó hiểu.
Nếu Lưu Tỉnh không phải Tiên Tri, vậy Tiên Tri thật sự tối qua nhất định sẽ kiểm tra hắn, hôm nay cũng sẽ lật bài và chỉ điểm.
Nhưng không có ai lật bài cả, chẳng phải tự nhiên mặc định hắn chính là Tiên Tri sao?”
Ngụy Tử Hư buông tay, có chút ủ rũ.
“Tôi không biết.
Tôi cũng chưa nghĩ ra chuyện đó.”
Thấy Bành Dân Tắc rơi vào trầm tư, Ngụy Tử Hư đứng yên bên cạnh anh, do dự chốc lát, đột nhiên cười khổ:
“Dân Tắc này, thực ra anh không nhất thiết phải đi theo suy nghĩ của tôi đâu.”
“Tuy không muốn thừa nhận, nhưng vẫn còn một khả năng nữa, chính là tôi đang nói dối mà.”
“Hành lang phía tây chỉ có mình tôi và Lưu Tỉnh, là tôi định giết anh ta, nhưng lại bị người khác ngăn cản.
Trong mắt đa số những người ở đây, đó mới suy luận gần với chân tướng nhất.”
“Cậu nói cái ——” Bành Dân Tắc ngẩng đầu, thấy Ngụy Tử Hư đang cúi xuống thật thấp, ánh mắt mặn chát.
“Dân Tắc, tôi thích anh, tôi không muốn anh bị bất kỳ kẻ nào che mắt, kể cả khi kẻ đó là chính tôi.”
Hắn hít một hơi thật sâu, Bành Dân Tắc nhìn thấy hắn lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
“Lúc Giáo sư Lạc chết, tôi đứng ở ngay chính giữa khán đài nhìn anh ta.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảm xúc của anh ta khi phải đối mặt với bao nhiêu ánh mắt ngờ vực như vậy.
Tôi rất sợ những ánh mắt đó.
Tôi sợ có một ngày bản thân mình cũng sẽ phải nhận những ánh mắt như vậy.
Tôi càng sợ đến lúc chết rồi mà còn không giữ nổi sự trong sạch.”
Hắn cố gắng bình tĩnh nói từng chữ, nhưng vẫn lộ ra từng cơn run rẩy.
“Dân Tắc, nếu có một ngày tôi bị coi là Sói mà hành quyết, anh có thể đứng ở chỗ giống như hôm nay tôi đã đứng, giống như bây giờ vậy, tự nhiên nhìn tôi, tiễn đưa tôi đi không? Nếu có thể nhìn thấy anh, có lẽ tôi sẽ không đến mức sợ hãi như vậy nữa.”
Bành Dân Tắc nắm lấy bả vai hắn, ép hắn nhìn vào mắt mình.
“Cậu nói vớ vẩn gì thế, cậu không phải Sói, sao có thể bị hành quyết được!”
“Người phe Thiện bị bỏ phiếu hành quyết còn thiếu à!” Ngụy Tử Hư gầm khẽ.
“Đã bốn người rồi, mà chúng ta đều biết Sói chỉ có ba con.
Dân Tắc, phe Sói xảo trá vô cùng, chúng ta…!chúng ta thật sự có thể thắng sao? Tôi không biết…!Tôi thật sự không muốn chết ở nơi này…”
Trước mắt Ngụy Tử Hư đột nhiên tối sầm, mặt hắn dán lên một bộ ngực rắn chắc.
“Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Hắn nghe thấy giọng nói của Bành Dân Tắc truyền xuống từ đỉnh đầu, hầu kết đụng lên trán hắn khẽ chuyển động.
Ngụy Tử Hư nghẹn ngào nói: