Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 3: Hắn Là Sói


Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 3: Hắn Là Sói


Chương 03.

Hắn là Sói
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

“Giáo sư Lạc? Giáo sư Lạc?”
Trong cơn mông lung, có một âm thanh kiên trì không ngừng gọi y.

“Ừm…!Tôi ngủ quên à?” Mở mắt ra, tầm nhìn là một mảng xanh đen, hậu quả do áp lực nội nhãn quá cao[1].

Lạc Hợp dùng ngón cái xoa nhẹ vài vòng ở huyệt thái dương, tầm mắt không cách nào tập trung được, bóng người phía trước mơ hồ không rõ.
[1] Áp lực nội nhãn (IOP) là áp lực bên trong cầu mắt.

Chỉ số đo IOP cao nghĩa là có nguy cơ mắc bệnh tăng nhãn áp, dễ gây mù lòa.
Một cặp kính được đưa vào tay y.

“Anh ngủ quên làm rơi cả kính.

Tôi nhặt hộ anh này, anh không phiền chứ?”
“Không đâu.

Cảm ơn cậu.” Lạc Hợp đeo kính vào, bên cạnh lò sưởi âm tường là một cậu thanh niên có làn da trắng nõn, mặc quần áo thể thao màu xanh xám, đi giày thể thao, có lẽ trước lúc bị bắt cóc đang chạy bộ.

Cậu thanh niên cười ngại ngùng, hai tay nắm lấy nhau có chút câu nệ.
Nụ cười kia khiến Lạc Hợp liên tưởng đến những nếp gấp trên lụa là gấm vóc đính đầy châu ngọc, toả sáng lấp lánh.
“À, cậu là…?”
Nụ cười của thanh niên mang theo chút bất đắc dĩ, khiến tấm lụa dường như hơi xoắn lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng tinh tế như cũ.

“Tôi là Ngụy Tử Hư, lúc nãy ngồi ngay cạnh anh.”
Lạc Hợp “Ừ” một tiếng.

Hình như đúng là có người này, chẳng qua là lúc đó tâm tình y kích động, căn bản không rảnh để ý đến ngoại hình người khác, nếu không với gương mặt này không thể không có ấn tượng.

“Cậu có việc gì không?”
Ngụy Tử Hư chỉ góc Tây Nam: “Tôi phát hiện trong tủ lạnh nhà bếp có một ít sandwich, định gọi mọi người đến ăn điểm tâm.

Mắt anh đỏ quá, là do thức đêm hả? Phải mau bổ sung năng lượng đi thôi.”
“Ừm, làm phiền cậu bận tâm rồi.” Được nhắc nhở, Lạc Hợp mới nhớ tối qua y thức trắng đêm, đến hừng đông mới úp sấp trên bàn chợp mắt một lúc đã bị cưỡng ép trói tới địa phương quái quỷ này.

Y vừa đứng lên, đầu óc vẫn còn choáng váng, Ngụy Tử Hư thấy thế muốn dìu, lại bị Lạc Hợp lễ phép từ chối.

Lời nói của Director vẫn còn văng vẳng bên tai, tâm cảnh giác của y vốn rất nặng, đối với người bình thường còn như vậy, huống hồ là những kẻ xa lạ không biết thân mang tội gì.
Chỉ là, Ngụy Tử Hư trông qua vậy mà cũng có thể phạm tội, thật sự có chút ngoài dự đoán.


Lạc Hợp không khỏi liếc mắt nhìn lại gương mặt kia thêm một cái.
Trong lúc Lạc Hợp ngủ thiếp đi, những người ở lại đại sảnh tầng một cũng phân ra làm mấy nhóm.

Lưu Tỉnh và Chu Du cùng ngồi trên một chiếc ghế bành, gã rút ra một điếu thuốc Nam Kinh[2] nhỏ, khói thuốc lượn lờ, một nam một nữ nói cười vui vẻ.

Lưu Tỉnh thỉnh thoảng ghé sát vào bên tai Chu Du nói gì đó, từng vòng khói phả lên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô.
[2] Thuốc lá Nam Kinh: Một trong những hãng thuốc cao cấp của Trung Quốc.
Cửa ra vào mở rộng, cả hai tay nắm đều bị dây thừng lớn cột lại, có thể trực tiếp nhìn thấy một mảnh xanh rì bên ngoài biệt thự.

Người làm chuyện này có lẽ cảm thấy như vậy sẽ xua tan được một ít tối tăm trong lòng.

Ngoài cửa, trên thềm đá, Bành Dân Tắc và Lý Chấn đang nói chuyện gì đó, áo thun trắng của Bành Dân Tắc ướt đẫm dán vào trên lưng, giống như vừa mới vận động mạnh.
Ngoài họ ra, những người còn lại rõ ràng không có tâm tình chuyện trò, hoặc là ngẩn người nhìn đâu đó, hoặc là ôm đầu khóc thút thít không ngừng.
Ngụy Tử Hư và Lạc Hợp vào nhà bếp.

Kệ bếp để lò nướng chiếm hết cả một mặt tường, lò vi sóng, nồi cơm điện và dụng cụ làm bếp đều rất đầy đủ.

Trên tường có hai tủ bát trong suốt, dụng cụ làm bếp được sắp xếp tỉ mỉ theo từng tầng.

Kệ bếp kéo dài như vậy cho đến chỗ ngoặt là quầy bar, trong lúc dùng bữa có thể nhâm nhi thêm rượu.

Ở giữa nhà bếp là một bàn ăn hình chữ nhật, chiều dài này, cùng với số ghế xếp xung quanh đều lớn hơn nhân số bọn họ rất nhiều, nếu người ngồi ở hai đầu bàn muốn nói chuyện với nhau chắc phải hét lên mới nghe được.
Ở một phía khác, hai chiếc tủ lạnh lớn ba tầng được đặt cạnh nhau.

Ngụy Tử Hư đã phát hiện ra sandwich đông lạnh ở trong đó.
Có mấy người đã tới từ trước.

Mạc Vãn Hướng và Thường Hoài Cẩn ngồi trên ghế sô pha trong góc phòng, Mạc Vãn Hướng khom người, vai run lên.

Thường Hoài Cẩn vừa vuốt lưng vừa an ủi cô, viền mắt cũng hồng hồng.

Trên một chiếc sô pha khác, Triệu Luân như xả giận mà gặm một cái hamburger thịt bò, cứ như thứ hắn đang gặm chính là cái miệng thối tha của Director vậy.

Tiêu Hàn Khinh ngồi một mình ở ghế trong cùng bên trái quầy bar, đang dùng dao nĩa cắt trứng rán và thịt hun khói, bên tay phải là một cốc thủy tinh đựng sữa bò còn bốc hơi.
Lạc Hợp đi tới quầy bar, ngồi ở góc trong cùng bên phải.

Y vừa ngồi xuống, lò vi sóng “Keng” một tiếng kết thúc quá trình hâm nóng.
“Cá ngừ với gà quay, Giáo sư Lạc thích cái nào?” Ngụy Tử Hư đeo găng tay hỏi.
“Cá ngừ đi.”
Ngụy Tử Hư mang đĩa cá cho Lạc Hợp, bản thân thì cầm một cái sandwich thịt gà ngồi đối diện y.

Lạc Hợp cầm dao và dĩa đang chuẩn bị cắt xuống.
“A, quên rót cà phê rồi.” Ngụy Tử Hư vội vàng đứng dậy, gỡ bình cà phê ra khỏi máy pha cà phê.
“Anh uống Americano được không?”
“Được.”
“Thêm đường chứ?”

“Không cần.”
“Sữa thì sao?”
“Cũng không.”
Dùng thìa cà phê quấy ba vòng, chất lỏng màu đen hơi dập dờn trong ly sứ trắng.

Ngụy Tử Hư thử một chút nhiệt độ vừa vặn.

Đẩy cốc cà phê qua, hắn cau mày nói: “Americano đắng lắm đấy, nếu anh bị say thì nhớ thêm đường.

Trong quầy có một ít đồ ngọt, bánh Brownie dùng cùng cà phê hợp lắm.”
“Ừm.” Lạc Hợp uống một hớp cà phê, cúi đầu cắt sandwich.

Ngụy Tử Hư cầm một khối Brownie, mỉm cười: “Giáo sư Lạc dễ tính nhỉ.” Tiêu Hàn Khinh ngồi bên cạnh quay mặt đi uống sữa, trong đầu nghĩ thầm: “Ai dễ tính cơ?” Mà Triệu Luân đã chén xong cái hamburger trong 3 giây, ngửa mặt dũng cảm nhận xét: “Làm màu.”
“Không ngờ mấy người vẫn còn có tâm trạng thảo luận cà phê thêm đường hay không.” Triệu Luân ăn xong, lạnh mặt đánh giá bóng lưng Lạc Hợp.

“Cái âm thanh khốn nạn kia không phải nói đạo cụ đã đưa đến phòng từng người sao? Nếu trong đó có vũ khí nguy hiểm gì, mấy người cũng không thoát được đâu.”
Lạc Hợp tiếp tục ăn điểm tâm: “Vậy cậu nói xem phải làm sao.”
“Theo ý tôi, bây giờ gọi tất cả xuống tập trung, lần lượt đi kiểm tra từng phòng một, nếu phát hiện thứ gì kỳ quái lập tức thu hồi.”
Lạc Hợp: “Có người về phòng từ nãy rồi, nếu có đạo cụ gì đó thì hẳn cũng đã giấu kỹ.

Cậu không phải là người đầu tiên đi tìm phòng sao?”
Triệu Luân bụng no rồi giọng cũng lớn: “Phòng tôi không phải ở tầng hai! Mà có vậy thì cũng phải kiểm tra, tìm ra bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Lúc này Tiêu Hàn Khinh nói chen vào: “Vậy nếu như đạo cụ của Sói không rõ ràng, mà đạo cụ của Tiên Tri và Phù Thủy đều rất dễ nhận biết, chẳng phải là bại lộ hết chức năng cho Sói biết sao?”
Triệu Luân sững sờ: “Tiên Tri và Phù Thủy là cái gì?”
Tiêu Hàn Khinh cau mày nói: “Anh chưa chơi Ma Sói bao giờ à? Tiên Tri và Phù Thủy là nhân vật chức năng, là những chức vụ phổ biến nhất trong hầu hết các phiên bản Ma Sói.

Tiên Tri mỗi đêm có thể kiểm tra thân phận của một người, Phù Thuỷ có một lọ thuốc độc và một lọ thuốc giải.

Ngoài ra thường có thêm Thợ Săn, khi chết có thể kéo theo một người chết cùng.

Thằng Ngố, nếu bị bỏ phiếu hành quyết có thể lật bài tiết lộ thân phận, sau đó mất đi quyền bỏ phiếu nhưng vẫn có thể tiếp tục lên tiếng.

Thần Tình Yêu (Cupid), chọn hai người ngẫu nhiên tạo thành một cặp tình nhân, nếu cặp tình nhân ở cùng một phe thì Cupid sẽ gia nhập theo phe đó, nếu không cùng phe, thì hai người đó và Cupid sẽ tạo thành một phe thứ ba.

Ngoài ra còn Ăn Trộm, Bảo Vệ, vai Sói Ẩn một số phiên bản cũng có.

Không biết lần này chúng ta có những lá bài chức năng nào.”
Triệu Luân chưa kịp tiêu hóa xong lượng tin tức này, Ngụy Tử Hư lại nói tiếp: “Thật ra, tôi cũng đồng ý kiểm tra phòng.

Tôi vẫn luôn ngồi ở đại sảnh tầng một, chưa thấy có mấy người trở về phòng.”
Lạc Hợp nhìn về phía hắn: “Ồ? Thế nếu Phù Thủy và Tiên Tri bị lộ thì sao?”
Ngụy Tử Hư do dự nói: “Nếu vậy chúng ta chú ý bảo vệ họ một chút, không phải Director nói đây chỉ là một trò chơi sao, sẽ không thật sự chết người chứ?”
Triệu Luân tức giận nói: “Lúc hắn sốc điện tao là dùng điện thật đấy!”

“Đang nói chuyện gì vậy?” Cửa phòng bếp mở ra, Bành Dân Tắc ngẩng đầu bước tới quầy bar, co đôi chân dài ngồi vào chính giữa.

Mọi người lập tức ăn ý mà ngậm miệng, Ngụy Tử Hư cười tủm tỉm đi mở tủ lạnh: “Anh muốn ăn gì nào?”
“Há, có đồ ăn à? Cảm ơn.” Bành Dân Tắc cười nói: “Sandwich thịt bò hoặc thịt ức gà là được, đừng thêm phô mai với nước tương.”
“Nhưng mà…” Ngụy Tử Hư lấy ra cái sandwich cuối cùng, có chút xoắn xuýt: “Chỉ còn sandwich phô mai thôi, lượng calo trên 50%…”
Bành Dân Tắc lập tức xua tay: “Thôi quên đi, cho tôi cốc nước nóng là được.” Chiếc áo thun trắng thấm mồ hồi dán trên lưng anh, để lộ đường nét bắp thịt hoàn mỹ.
Lạc Hợp: “Cậu vừa làm gì vậy, tốn nhiều sức như thế?”
Bành Dân Tắc: “Chạy một vòng quanh chỗ lưới điện, vậy mà cũng không tìm ra lỗ hổng nào.”
Ngụy Tử Hư đi đun nước, quay đầu lại thấy cặp chân dài của Bành Dân Tắc tùy ý khoát lên ghế tựa ở quầy bar, cổ áo bị cơ hình thang đẩy lên, lồng ngực căng phồng.

Hai cái đỉnh nổi lên bên trên như hai hòn đảo biệt lập, phảng phất như đang mời gọi hắn đến tìm tòi.

Ngụy Tử Hư nuốt một ngụm nước: “Anh mặc vậy…!hình như không ổn lắm?”
Bành Dân Tắc nghĩ có gì mà không ổn, nhưng Ngụy Tử Hư thẳng tắp nhìn anh chằm chằm, hai mắt không chớp lấy một cái, như giấy dính ruồi dán lên ngực anh.

Dưới ánh mắt như vậy anh rốt cuộc cũng mơ hồ cảm thấy không dễ chịu, quay người chếch sang hướng khác, hỏi Lạc Hợp: “Trước khi tôi tới mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Lạc Hợp chưa kịp trả lời, Ngụy Tử Hư đã tỉnh lại từ cơn mê trước vòm ngực cuồn cuộn kia, nói sang chuyện khác: “Giáo sư Lạc ở trường đại học dạy môn gì thế?” Vì vậy Lạc Hợp cũng phối hợp đi xuống theo bậc thang này, “Triết học.”
“Ồ?” Một đáp án không ai nghĩ đến, khiến mấy người đồng thời hứng thú.

Ngụy Tử Hư: “Vậy Giáo sư Lạc hẳn là rất uyên bác rồi, triết học gia anh thích nhất là ai?”
Nói tới triết học, bầu không khí quanh Lạc Hợp trở nên thoải mái hơn không ít: “Sao lại cảm thấy tôi dạy môn này thì sẽ rất uyên bác vậy? Thật ra quan điểm của các triết học gia mỗi người mỗi vẻ, thích nhất thì…!chắc là Kant[3] đi.

Tôi thích lý luận về lý tính thuần túy của ông.”
[3] Immanuel Kant là một triết gia người Đức có ảnh hưởng lớn đến Kỷ nguyên Khai sáng.

Một trong những tác phẩm nổi bật nhất của ông là “Phê phán Lý tính Thuần túy”.
“Ừm.” Ngụy Tử Hư gật đầu: “Hiểu biết về triết học của tôi quá nông cạn, chỉ theo số đông thích Nietzsche[4] thôi.”
Lần đầu tiên kể từ khi tới đây, Lạc Hợp mỉm cười: “Đừng nói vậy, Nietzsche có ảnh hưởng rất lớn đối với xã hội hiện đại.

Nếu cậu thực sự hùa theo đám đông, có khi chỉ quan tâm đến mấy tiểu hoa đán đang hot của đài truyền hình bây giờ.”
[4] Friedrich Wilhelm Nietzsche là một nhà triết học người Phổ.

Hãy nhớ tên ông và hai tác phẩm sẽ được nhắc đến khá nhiều trong truyện là “Zarathustra đã nói như thế” và “Thượng Đế đã chết”.
“Ặc.” Bành Dân Tắc nói: “Tôi chỉ biết Marx.”
Lạc Hợp: “Lý luận của Marx và Engels trong nước được truyền bá rộng rãi nhất, là tư tưởng chủ đạo của triết học.

Thật ra mọi người cũng không nên cho rằng triết học chỉ toàn nghiên cứu những thứ cao thâm gì đó, theo đuổi chân lý cuối cùng đều được thể hiện trong các mặt sinh hoạt đời thường.

Lấy ví dụ một bát cơm, nông nghiệp sẽ giải quyết việc làm thế nào để tạo ra bát cơm này, dinh dưỡng học nghiên cứu xem làm thế nào để cơm ăn ngon hơn, y học tìm hiểu quá trình cơm tiêu hóa trong dạ dày, mà triết học thì giải quyết vấn đề Tại sao con người có thể tồn tại…”
Lời còn chưa dứt, trên tầng hai đột nhiên vang lên một tiếng tiếng kêu thảm thiết.

Vẻ mặt mọi người thoắt cái trở nên kinh hãi.
Bành Dân Tắc là người đầu tiên lao ra khỏi cửa, chạy thẳng lên lầu.

Ngụy Tử Hư theo sát, cơ hồ là mỗi bước ba bậc thang.

Những người khác cũng lục tục chạy tới.

Tiếng kêu phát ra từ phòng Chu Du.

Bành Dân Tắc chỉ đẩy nhẹ một cái cửa đã mở.
Mọi người chen vào phòng cô.


Trong phòng không một bóng người, đệm giường và tủ quần áo vẫn được sắp xếp chỉnh tề.

Có âm thanh va chạm với mặt đất từ buồng tắm truyền ra, Bành Dân Tắc không để ý tim mình đập thình thịch, xoạch một tiếng mở cửa phòng tắm.

Chỉ thấy Chu Du tóc tai lộn xộn, quỳ gối bên tường, nhìn thấy có người tới, há miệng run rẩy chỉ về phía bồn tắm.
Trong bồn, một con nhện đầy lông to cỡ 20 centimet đang chậm rãi bò ra.
“Ồ? Cô sợ nhện à?” Một thanh âm vang lên từ trong đám người, Ngụy Tử Hư đi thẳng tới chỗ bồn tắm.

“Loài nhện chủ yếu dựa vào các dây thần kinh cảm thụ trên chân xúc giác, thính giác rất kém, nếu không chỉ bằng tiếng thét vừa rồi của cô cũng đủ dọa nó chết khiếp rồi.” Ngụy Tử Hư đặt tay trái trước mặt con nhện, tay phải đẩy nhẹ vào núm tuyến tơ trên bụng nó, con nhện thuận theo mà bò vào trong lòng bàn tay hắn.

Hắn mở cửa sổ, phóng sinh con nhện.
“Cô đừng sợ, tuy đa số loài nhện đều có độc, nhưng không phải độc trí mạng, những người bị trúng độc mà chết quá nửa là sốc phản vệ do dị ứng.

Hơn nữa nhện cũng sẽ không chủ động tấn công con người.” Ngụy Tử Hư ngồi xổm trước mặt cô, giúp cô vén những lọn tóc rối ra sau tai, an ủi tựa như cười: “Vừa nãy là Nhện săn chim Goliath[8], ở nước mình không có, dọa cô rồi hả? Không sao đâu.”
[8] Nhện săn chim Goliath là loài nhện khổng lồ, có kích thước lớn thuộc bậc nhất thế giới.
Môi Chu Du trắng bệch: “Cậu…!Cậu biết nhiều thật…”
Ngụy Tử Hư nói: “Vì tôi cũng nuôi nhện mà, những cái đó tự nhiên mà biết thôi.

Con ở nhà tôi là Haitian Brown, vừa mới lột da xong, màu tím lam đẹp lắm, thật hy vọng có thể cho cô xem thử.”
Lúc này, Lạc Hợp cũng chạy đến, khoanh tay đứng ngoài buồng tắm: “Không có chuyện gì là tốt rồi.”
Ngụy Tử Hư đứng dậy đi tới cạnh Lạc Hợp, hơi nhăn mặt nhỏ giọng hỏi: “Nè, không kiểm tra phòng thật sao?” Tầm mắt hắn thỉnh thoảng liếc đến nắp bồn cầu.

“Tôi cần đi vệ sinh.”
Lạc Hợp thấy buồn cười: “Về phòng nhanh đi.

Đừng nhịn lâu hại thận.”

Tầng hai, Ngụy Tử Hư tìm thấy phòng của mình, xác nhận xong xuôi, đẩy cửa bước vào, là một căn phòng rộng chừng hai mươi mét vuông.

Thảm trải sàn màu xanh thẫm, có nhà vệ sinh riêng, giường đơn cứng mềm vừa phải, một chiếc bàn đặt cạnh tủ quần áo.

Ngụy Tử Hư kiểm tra một chút, nhập vào tấm pad gắn sau cửa yêu cầu toàn sữa rửa mặt hàng hiệu quen dùng, hai bộ quần áo và áo ngủ.

Tấm pad kết nối với mạng cục bộ (Local Area Network), có cả mục lục và từ khóa tìm kiếm, rất tiện lợi.
Làm xong hết thảy, hắn hướng tới cạnh bàn, cầm lấy lá bài nhân vật liếc qua một chút, dùng bật lửa châm vào một góc giấy, tro tàn rơi xuống thùng rác.
Lá bài bốc cháy đến quá nửa, chỉ còn sót lại một chữ màu đen.
“Sói”.
==================
#Ngoài lề
Lảm nhảm một tí về role Cupid, cái role này mình cay lâu lắm rồi đấy :)))) Ban đầu Cupid mặc định là ở phe Dân.

Trong đêm đầu tiên Cupid chọn ngẫu nhiên 2 người để ghép cặp (có thể chọn chính mình).

Nếu 1 trong 2 người chết vì bất cứ lý do gì người kia sẽ lập tức (vỡ tim) chết theo.

Có 2 trường hợp:
+ Ghép cùng phe
Hai người được ghép đều là Dân -> Gần như không có gì thay đổi.

Cupid vẫn là Dân và thắng theo phe Dân.

Hai người được ghép đều là Sói -> Chỗ mình chơi thì trường hợp này cũng không khác gì ghép 2 Dân lắm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.