Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 2: Điểm Chung


Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 2: Điểm Chung


Chương 02.

Điểm chung
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Nghe Director nói xong, thật ra cũng không có mấy ai hiểu được tình hình hiện tại.

Có người lộ vẻ nghi hoặc, có người càng thêm bất an, có người nhìn trái ngó phải mong tìm được thông tin từ những người xung quanh.

Người đàn ông đeo kính bên cạnh Ngụy Tử Hư cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, không biết đang suy nghĩ gì.
【 Còn quên gì không nhỉ…!À, đúng rồi, thời gian giới hạn.

Để tôi xem nào, một, hai ba, bốn…!Mười! Các bạn có mười người đi giày đen, vậy quyết định thời hạn là mười ngày nhé.


Ngụy Tử Hư cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu trắng của mình, cảm thấy Director này quả là một người tùy tiện.
【 Phần mở đầu xin hết.

Giờ đến phần hỏi đáp, các bạn có gì muốn hỏi không? 】
Người đàn ông đeo kính ngẩng đầu, nhìn chằm chằm lỗ hổng khuếch đại âm thanh.

“Mi trói bọn ta ở đây, rốt cuộc là có mục đích gì?”
【 Vấn đề anh hỏi là “Trói” hay “Ở đây”? Trình bày không rõ ràng gì cả, thôi thì tôi trả lời hết vậy.

“Bị trói” là để đảm bảo các bạn có thể tuân thủ trật tự, sau khi rút bài xong mọi người sẽ được trả tự do.

Còn tại sao lại là “ở đây”…!Bởi vì nơi này là một trường quay cực xịn đó! Các bạn nhớ đi thăm quan nhiều chút nha, sẵn thưởng thức gu thẩm mỹ của tôi.


Người đàn ông đeo kính dừng lại vài giây, trong mắt mơ hồ có lửa: “Đây là bắt cóc.”
【 Ấy ấy đừng nói khó nghe vậy chứ.

Lúc sếp thông báo họp không phải cấp dưới đều bắt buộc tham gia sao, có gì khác nhau đâu nào…!Mà tôi lại không lảm nhảm dông dài, cũng không bắt các bạn viết báo cáo…!】 Giọng điệu Director có chút oan ức.
Người đàn ông đeo kính không một chút thương tình: “Thả bọn ta ra, ngay lập tức.”
【 Anh xem lại chút đi, nhìn nhã nhặn vậy sao lại nóng vội thế? Chơi trò chơi có gì không tốt nào? Tất cả mọi người đều thích Game Show mà.

Các bạn cứ coi như giải trí sau giờ làm việc cũng được.

Để tôi đi chuẩn bị một chút đạo cụ.


Âm thanh bị gián đoạn, nhưng y cũng không vì thế mà thả lỏng.

Có thể nhìn thấy ngoại hình của y, chứng tỏ chỗ này phải đặt rất nhiều camera.

Chẳng lẽ đây thật sự là một chương trình truyền hình trực tiếp?
Director không đáp lời, người đàn ông đeo kính lại trở về trạng thái trầm tư, giống như lúc nào y cũng có vô vàn tâm sự.
“Ê bốn mắt, mày biết cái thằng Đì-rếc-tơ[1] gì đó hả?” Tóc vàng mở miệng hỏi.

Người đàn ông trung niên ngồi bên phải hắn lập tức cau mày, nói giọng không hài lòng: “Gọi người khác kiểu gì thế?”

[1] Ổng đọc Director theo phiên âm tiếng Trung là 呆雷科特 /Dāiléikētè/.
“Không biết.” Người đàn ông đeo kính trả lời.

“Tôi vốn đang ở trong viện nghiên cứu sắp xếp tư liệu, an ninh nơi đó cực kỳ nghiêm ngặt.

Vậy mà vẫn có thể bắt trói tôi tới đây, việc này thật không đơn giản.”
“Đừng dọa người như vậy chứ, tôi không tiền không thế, bắt cóc tôi thì có ích gì?” Cách hai ghế bên trái Ngụy Tử Hư, một cô gái ăn mặc giản dị nữ tính lên tiếng.

Sau câu nói của cô, những người còn lại cũng mồm năm miệng mười nêu quan điểm.
“Yên lặng chút đi, ồn ào hơn nữa cũng không ích gì đâu.” Người đàn ông đeo kính chặn lại.

“Không biết tiếp theo sẽ phát sinh tình huống gì, tôi đề nghị trước hết chúng ta từng người một giới thiệu họ tên và nghề nghiệp, làm quen một chút, sau này còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Lời y nói bề ngoài là vì giúp đỡ lẫn nhau, thực chất là đang muốn tra xét, nếu những người ngồi đây có điểm chung nào đó, như vậy có thể bắt tay tìm kiếm chỗ đột phá.
Người đàn ông đeo kính nói xong, điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn, tiếc là không thể dùng tay sửa lại cổ áo.

“Bắt đầu từ tôi rồi lần lượt theo chiều kim đồng hồ nhé.

Tôi là Lạc Hợp, giáo sư đại học.”
“Lý Chấn, quản lý ngân hàng.” Người đàn ông trung niên bên trái Lạc Hợp nói.
“Triệu Luân, nhân viên chào hàng[2].” Bất ngờ là Tóc Vàng lại rất phối hợp, Ngụy Tử Hư vốn cho rằng kiểu người như hắn sẽ không dễ dàng phục tùng người khác.
[2] Công việc phát tờ rơi hoặc nhét flyer, brochure quảng cáo vào cửa nhà các kiểu, mục đích là tìm khách hàng cho công ti.
Có hai người này mở đầu khá thuận lợi, sau đó màn giới thiệu cũng rất trôi chảy.
“Lục Dư, nhà thủy văn[3].” Anh ta nói ra một nghề nghiệp không quá phổ biến, nhưng cũng không giải thích gì thêm, chỉ cúi đầu nhìn dây trói.
[3] Nhà thủy văn là người nghiên cứu sự vận động của nước trên toàn bộ Trái Đất.
Vị trí tiếp theo, một người phụ nữ tướng mạo tháo vát, cô là một trong số những người tương đối bình tĩnh.

“Tiêu Hàn Khinh, bác sĩ khoa mắt.”
“Hàn Hiểu Na, nhân viên văn phòng.” Tiếp lời ngay sau đó là một cô gái có khuôn mặt điển hình của hotgirl mạng[4], cũng không biết đã đi sửa bao nhiêu lần.
[4] Gốc là网红脸 (võng hồng kiểm).

Võng hồng là những thứ hot trên mạng, kiểm là mặt.

Thường ám chỉ những cô nàng “mặt rắn” phẫu thuật theo một khuôn mắt to mặt dài cằm nhọn giống nhau như đúc.
Hàn Hiểu Na giới thiệu xong, sau đó lại là một khoảng im lặng.

Ngụy Tử Hư ngẩng đầu nhìn, người đàn ông ngồi đối diện hắn và Lạc Hợp nở nụ cười bỡn cợt.

“Vậy bây giờ anh là thủ lĩnh hả?” Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc rộng rãi, cúc áo bằng bạc để mở ba khuy, xương quai xanh rõ ràng, ngũ quan lập thể, rõ là một gã bảnh trai khiến người khác gặp qua là nhớ.
“Tôi- ” Lạc Hợp và người phụ nữ ngồi kế bên gã đồng thời lên tiếng.

Người phụ nữ kia giành nói trước.

“Đừng tranh chấp, đều là vì thuận tiện cho mọi người cả thôi.” Ngữ điệu của cô thiên về chậm rãi, mặc một chiếc áo phục cổ màu xanh khói, đôi mắt phượng rất có thần.

Gã bảnh trai không ngờ cô lại lên tiếng, tâm tình khá hơn một chút, hơi nhíu mày nói.

“Thôi được, nể mặt mỹ nữ.

Tôi là Lưu Tỉnh.

Lưu Tỉnh trong Tự Lưu Tỉnh[5].”
[5] Tự Lưu Tỉnh là tên một quận của Trung Quốc, nghĩa đen là giếng tự chảy.
Cái tên này nghe không giống tên thật lắm, nhưng cũng không có ai muốn dây dưa vấn đề này, tầm mắt chuyển hướng sang người phụ nữ mắt phượng.


“Lâm Sơn Chi, có một cửa hàng bồi tranh[6].” Cô từ từ nói.
[6] Bồi tranh là dán tranh lên một nền giấy (hoặc chất liệu khác) nhằm làm cho tranh phẳng và bảo quản tốt hơn.
Vị trí tiếp theo, đường nét nhan sắc càng đậm hơn, mái tóc gợn sóng màu đỏ rực chói lọi, chỉ là so với Lâm Sơn Chi thiếu một chút khí chất.

“Chu Du, chuyên gia trang điểm.”
“Bành Dân Tắc, huấn luyện viên thể hình.” Sau người đàn ông mặc áo thun trắng là hai cô gái trang phục giản dị nữ tính.
“Thường Hoài Cẩn, sinh viên.”
“Mạc Vãn Hướng, sinh viên.”
Hết một vòng, người cuối cùng là Ngụy Tử Hư.

Hắn khúm núm nói tiếp: “Ngụy Tử Hư, lập trình viên.”
Tự giới thiệu xong xuôi, Lạc Hợp hắng giọng: “Được rồi, cảm ơn mọi người đã phối hợp.

Vây bây giờ nói thêm một chút trước khi tới đây mỗi người đang làm gì.

Vừa nãy tôi đã kể- “
【Đến giờ rút bài rồi! Ồ, có phải tôi lỡ xen ngang cái gì không? Mà thôi bỏ qua đi nha phần này của tôi quan trọng hơn.


【 Màn hình hiện lên trước mặt các bạn sẽ có 13 lá bài úp sấp, cứ tùy ý lựa chọn một lá.

Sau khi chọn xong, lá bài thật và đạo cụ tương ứng sẽ tự động được đưa tới phòng mỗi người.

Chúc các bạn may mắn! 】
Mép bàn ngay cạnh ghế ngồi chậm rãi trượt xuống, đẩy lên trước mặt mỗi người một tấm pad cảm ứng.

Dây trói ở tay phải của họ cũng được tháo ra.

Căn phòng này được thiết kế theo kiểu truyền thống, thực chất lại ẩn giấu khá nhiều cơ quan.
“Ông nội mày, nói rút thì phải rút sao? Có nghe hiểu tiếng người không thế? Thả tao ra mau!” Là Triệu Luân, chút kiên nhẫn của hắn sau màn tự giới thiệu đã hết sạch.

Lý Chấn không ưa nổi thái độ ngang ngạnh này, đầu mày nhíu lại.
【 Động ngón tay chút xíu thôi mà, không phiền phức đâu.

Nếu cậu không tình nguyện, tôi cũng chỉ có thể dùng vài biện pháp cưỡng chế.

Tôi thật sự không muốn như vậy đâu.


Lời còn chưa dứt, Triệu Luân đột nhiên cứng đờ lại, thân thể run lên cầm cập, đau đến mức hít vào toàn khí lạnh.
【 Dây trói của các bạn được nối liền với mạch điện.

Vừa nãy là 110V, mỗi lần tôi sẽ tăng thêm 10V, trước lúc hôn mê hẳn là còn dư dả kha khá thời gian.

】Lại thêm một lần sốc điện, Triệu Luân chửi một câu “Đm!”, tức giận giằng co.

Chuẩn bị thêm một lần nữa, đột nhiên trên màn hình có một lá bài biến thành màu đen.
“Tôi chọn rồi.” Huấn luyện viên thể hình mặc áo thun trắng, Bành Dân Tắc nói.


“Tôi đã chọn rồi đó.

Đừng sốc điện anh ta nữa.” Triệu Luân chịu hai lần điện giật lúc này mồ hôi đầm đìa, cúi gằm mặt đến ngang ngực, há mồm thở dốc.

Những người còn lại thấy thế, cũng vội vã chọn bài.

Những lá bài trên màn hình phút chốc đều tối đi.
Ngụy Tử Hư cuống quýt hùa theo số đông, tùy tiện chọn một lá bài.

Lá bài lật lại, hai giây sau thì tối dần.
【 Tốt lắm, chính là như vậy.

Đôi bên cùng có lợi, đôi bên cùng có lợi.

Hy vọng mười ngày tiếp theo chúng ta cũng sẽ có thể ở chung vui vẻ ~ 】
Ngay khi âm thanh kết thúc, trói buộc của tất cả mọi người cũng được giải trừ.

Lạc Hợp đứng lên đầu tiên, đi về phía cửa.

Triệu Luân vẫn còn ngồi trên ghế thở dốc, Lục Dư ở bên cạnh nâng tay hắn dậy.

“Này, cậu ổn không?” Những người khác người thì xoa cổ tay, người thì bấm bấm trên pad xem có thể kết nối không, nhưng phần lớn đều đi theo Lạc Hợp, chen đến phía sau cánh cửa.
Lạc Hợp xoay chốt cửa.

“Xoạch” một tiếng, cửa mở ra.
Phía sau là một cầu thang bằng gỗ, nối liền với đại sảnh tầng 1.

Ở cuối sảnh là cửa ra vào cao chừng ba mét, khắc hoa văn hoa kim tước.

Không gian trong này cũng không quá rộng, hoàn toàn thông suốt, liếc mắt một cái là có thể nhìn từ đầu đến cuối.

Chỉ là vừa mới trải nghiệm một màn khởi đầu quỷ dị như vậy, bây giờ lối ra lại bày ngay trước mắt, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như có bẫy.
Lạc Hợp nhìn quét một vòng đại sảnh tầng một, cũng không bước ra khỏi phòng mà quay đầu nói với Triệu Luân: “Cậu không phải rất vội vã muốn đi sao, cửa ra ở kia kìa.”
“Sao?” Triệu Luân đã khôi phục như cũ, ba chân bốn cẳng vọt lên, nhìn thấy cửa ra vào thì lập tức muốn xông ra.

Nhưng có lẽ do vừa ăn phải quả đắng, hắn đột nhiên ngộ ra gì đó, quay đầu lại, thấy tất cả mọi người đều chờ phía sau hắn.

“Có ý gì? Định cho tao làm pháo hôi hả? Đm, ông đây xem phim kinh dị nhiều rồi.

Đứa nào ra ngoài đầu tiên chẳng là đứa chết thảm nhất.

Đã thế tao không đi nữa, cứ ngồi xổm ở đây đấy.

Muốn ra thì cùng ra.”
Ngụy Tử Hư thầm nghĩ, không biết vừa nãy là ai bị điện giật kêu la thảm thiết vậy.
“Ha ha, khá đấy, lối thoát đã bày ra ngay trước mắt, mà mày lại biến thành rùa đen rút đầu.” Lưu Tỉnh cười lạnh một tiếng, “Vậy thì tất cả mọi người cùng đi, cho mày thêm một chút can đảm.”
Một nhóm người lũ lượt băng qua đại sảnh.

Thảm trải sàn đỏ sậm có cùng chiều rộng với cửa ra vào, viền thảm mạ vàng, hai bên xếp đầy những chiếc ghế gỗ màu đỏ, hoa văn chạm rỗng trên ghế cũng tương tự như trên cửa ra vào.

Tay nắm thiếp vàng, những chi tiết nhỏ như vậy nhưng vẫn được chú ý thiết kế một cách tỉ mẩn, chỉ là không ai chú ý tới điều này.

Lưu Tỉnh vặn một bên tay nắm, dễ dàng mở cửa ra.
Nhìn thấy ánh nắng, vài người đứng trước kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhanh chân chạy ra.

Thì ra nơi họ ở là một căn biệt thự ba tầng kiểu nước ngoài, bên ngoài thảm cỏ xanh rì, đá cuội xếp đầy mặt đường tạo thành hình cánh bướm.

Phía sau biệt thự là một vòng cung rừng cây rậm rạp kéo dài, cao thấp khác nhau, thực vật phong phú.


Đứng trên một bãi cỏ xốp mềm, tâm lý căng thẳng nghi hoặc cũng giảm bớt một nửa, cảm giác như chương tình phát sóng trực tiếp hay bắt cóc gì đó cũng chỉ là một cơn ác mộng.
Mấy người đàn ông đi trước chạy quá nhanh, các cô gái bị bỏ lại phía sau, dây dây dưa dưa tạo thành một đội ngũ hình chữ “Nhất” (一).

Cảm giác đã chạy được 1 kilomet, vận động cỡ này khiến phái nữ bình thường mệt không nhẹ.

Nhưng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cũng không có ai chú ý ưu tiên phụ nữ.

Thân ai người nấy lo.
Tiêu Hàn Khinh là bác sĩ, bình thường tương đối có ý thức giữ gìn sức khỏe, lúc này miễn cưỡng có thể đuổi kịp người đàn ông chạy sau cùng là Ngụy Tử Hư.

Cô thỉnh thoảng còn quay đầu lại kiểm tra xem có cô gái nào bị tụt lại phía sau không.
Nhưng rất nhanh, đoàn người cũng không chạy được nữa.
Tiêu Hàn Khinh vừa mới ngoái lại chú ý Mạc Vãn Hướng chạy cuối cùng, bất thình lình va vào lưng Ngụy Tử Hư.

Cô quay đầu, thấy đám đàn ông phía trước đều đang khom lưng thở dốc, biểu tình tuyệt vọng trên mặt bọn họ như bóp nghẹt tim cô.
Trước mặt mọi người, là một lưới điện cao thế bao trùm toàn bộ vùng đất.
Tiêu Hàn Khinh há miệng, nói không ra lời, khí quản giống như bị bôi gừng, nóng bỏng đau rát.

Đau đớn ấy dằn vặt cô, đến cuối cùng biến thành một tiếng cười khổ trầm thấp: “Ha ha ha…!Lần này thực sự là, đơn giản mà thô bạo.”
So với chuyện đột nhiên bị bắt cóc không rõ nguyên do, những quy tắc quỷ dị hay trò chơi nào đó thì càng đơn giản thô bạo hơn nhiều.

Chỉ một lời tuyên bố: “Không có đường thoát, hoàn toàn bất lực.”
Nắm đấm cửa thiếp vàng lại một lần nữa bị vặn ra, nhưng không một ai còn sự nhiệt tình như lúc đi ra.
Triệu Luân vốn là người sung sướng đào tẩu nhất, lúc này đặt mông ngồi xuống ghế bành bên trái trong đại sảnh, ghế bành không mềm mại như sô pha, cấn vào xương cụt của hắn, âm ỉ đau.

Hắn ôm đầu nỉ non: “Rốt cuộc là chuyện quái gì thế này!” Lục Dư lại muốn đi lên vỗ vai hắn, bị hắn vung tay đẩy ra.
【 Các bạn chạy bộ buổi sáng vất vả rồi! Đạo cụ của từng nhân vật đã phân phát xong, trở về phòng là có thể kiểm tra.

Ngoại trừ đạo cụ thì tất cả thiết bị bên ngoài đều giống nhau, nếu cần thêm gì có thể nhập yêu cầu vào tấm pad gắn sau cửa.

Nguyên liệu nấu ăn và rượu trong nhà bếp mỗi ngày đều được đổi mới, muốn ăn gì thì hãy đề xuất nhé.

Tôi tin rằng, mười ngày tiếp theo sẽ mang lại trải nghiệm thoải mái nhất cho các bạn.

Tuyệt vời hơn, tôi thậm chí đã Photoshop cực kỳ cẩn thận ảnh bia mộ cho các bạn luôn rồi.


Thanh âm ngứa đòn của Director vang lên.
“Thằng khốn…!Tao chọc gì đến mày à? Mang người khác ra đùa giỡn vui lắm sao?” Chịu đả kích liên tiếp, sự nóng nảy của Triệu Luân cũng bị mài mòn, ngữ khí ảo não còn mang theo một tia cầu xin.
“Đúng vậy, tại sao vô duyên vô cớ người lại muốn dằn vặt những người vô tội?” Lục Dư đứng dựa vào tường, nhẹ nhàng nói.
【 Vô tội? 】 Trầm mặc trong giây lát, Director tựa hồ không nghe rõ từ này, 【 Ai cơ? Các bạn sao? 】
【 Há há há cười chết tôi mất, các bạn mà cũng dám xưng là “Vô tội”? 】
【 Nếu so với các bạn, tôi đây mới được coi là người tốt đó! 】
Triệu Luân bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở to, nhanh chóng đảo qua tất cả những người khác.

“Có ý gì? Lẽ nào ông đây không chỉ bị bắt cóc đến một chỗ quỷ quái, mà còn phải ở chung với một đám tội phạm?” Vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên chán ghét, đứng dậy chạy vội lên lầu.
Những người khác nghe Director nói cũng sững sờ, vốn là đang đứng cùng một chỗ cũng nhanh chóng tản ra.

Lạc Hợp đi tới bàn trà bên cạnh lò sưởi âm tường ngồi xuống, quay lưng lại với đoàn người, không thèm để ý bọn họ đang tụ tập hay phân tán.
Tiếng ồn ào ở tầng một nhỏ dần.

Có người đi tìm phòng của mình, có người chưa từ bỏ ý định muốn ra ngoài kiểm tra.
Lạc Hợp nhìn chằm chằm lò sưởi âm tường, ngay cả kính mắt trên sống mũi trượt xuống cũng không phát hiện.

Lò sưởi âm tường có lẽ mới được sử dụng cách đây không lâu, bề mặt gạch bên trong bị hun đến đen thui, củi lửa xếp thành hình cái hố, than tro rải rác tán loạn khắp mặt đất.
Giống như dưới lầu nhà trọ số 45 kia, thi thể cháy đen khi đó.
Trong cổ Lạc Hợp dâng lên một cơn buồn nôn.
Tội phạm.
Là vậy sao…!Thì ra đây chính là điểm chung của bọn họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.