Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 16: Khiết Phích


Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 16: Khiết Phích


Chương 16.

Khiết phích
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

“Bảy ngày sau anh sẽ chuyển sang thành phố khác.”
Lòng cô run lên, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên đón nhận, “Nhanh vậy sao?”
“Ừ, cấp trên yêu cầu.

Bọn anh như mấy viên gạch thôi, chỗ nào nào cần thì lắp vào.”
Thật sao? Công ty anh, trừ anh ra chưa từng nghe nói có ai bị điều đi, chẳng lẽ còn không phải do chính anh tự yêu cầu? Không trách được, mặc dù sống trong cùng một thành phố, anh vẫn phải nhọc lòng trốn tránh em, lần đầu tiên gặp lại là để thông báo bản thân sắp chuyển đi nơi khác.
Mấy năm trước rất thịnh hành tiểu thuyết xuyên không, các cô gái đều thích đọc, một người hiện đại tùy tiện xuyên về quá khứ được xem như trân châu bảo ngọc mà nâng niu.

Cô từng đọc qua không biết bao nhiêu sách cổ của ông nội, lần đó bất ngờ bị bạn cùng lứa nhét cho một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, ban đầu còn thấy mới mẻ, nhưng đọc xong rồi lại không dám sờ tới nữa.
Người khác đọc là cưỡi ngựa xem hoa, chỉ biết cảm thán sống ở thời cổ đại thật quá sung sướng.

Nông cạn như vậy.

Cái cô thấy, là nhạn quá vô ngân[1], thắng thua thiệt hơn nào ai so đo tính toán.

Ba ngàn thế giới, chỉ muốn cùng một người cộng chẩm chung giấc yên vui.

Mà bản thân cô, e rằng đã sinh nhầm thời rồi.
[1] 雁过无痕 (nhạn quá vô ngân) Nghĩa đen chỉ hình ảnh chim nhạn bay ngang trời không để lại dấu vết, nghĩa bóng chỉ quá khứ đã qua.
Thơ nói người tương tư, “thân như mây trôi, tâm như hoa liễu, thở tựa tơ phun”[2], cảm giác vấn vương nghẹn ngào đó quả thực khó lòng chịu đựng.

Nhưng nếu như chỉ có tư không có tương, vậy không phải đáng thương, mà là nực cười.

Đôi lúc cô thật muốn hỏi, tại sao tình cảm có thể thay đổi nhanh như vậy, dứt khoát như vậy? Là vì Chu Du sao? Nhưng thay đổi chính là thay đổi.

Chiếc gối bạch ngọc cô cẩn thận nâng niu bị người ta ném vỡ, lộ ra bên trong cám nát dơ bẩn.

Cô chưa vội mắng chửi người nọ, ít nhất cuống tim và vỏ ngoài vỡ vụn vẫn còn đây.

Bản thân cô cũng chẳng hề truy cầu một sự hoàn mĩ xa vời.
[2] Trích từ bài thơ Xuân tình của Tái Tử Tư.
Thật dài thật lâu không có nghĩa là yêu, cô biết như vậy.

Nhưng người xưa theo lệ sắp đặt kết hôn mà không có tình cảm, chẳng phải vẫn tương kính như tân, cử án tề mi đến hết đời sao?
“Trước khi đi, có thể dành ít thời gian cho em không?” Cô tự nhiên mỉm cười, “Em mới thử làm một món cháo mới, vẫn chưa cho anh nếm qua.”
【 Nghe nói, trung trinh so với ái tình còn khó thực hiện hơn.


Thứ đồ chơi này, thời hiện đại quả thật hiếm có khó tìm.


【 May mắn thay, để chiếm được nó vẫn còn nhiều cách lắm.

So ra còn hiệu quả và rẻ mạt hơn tình yêu nhiều.


Theo lời dẫn của Director, bốn phía xung quanh Lâm Sơn Chi bỗng vươn tới vô số cánh tay bằng thủy tinh, khớp xương hình cầu, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Những cánh tay đó đều bị xích bạc tinh xảo chế trụ, lại nhẹ nhàng nâng lên gò má cô, lúc đầu tựa như một người tình dịu dàng, nhưng góc độ dần dần thay đổi, nâng cao mãi đến tận khi cằm cô sắp tạo thành một đường thẳng so với cổ, sau đầu cô cũng có một bàn tay khác nâng đỡ, toàn bộ xương sọ của cô đã được bao bọc, dùng một tốc độ đồng nhất tiếp tục nâng lên.
【 Bảy ngày, để bồi dưỡng ái tình thì quá ngắn, nhưng để biến người ta thành con nghiện thì lại quá đủ.


【 Ái tình và cơn nghiện, so ra dường như cũng không quá khác biệt? Nếu ma túy dễ kiếm như vậy, ai còn tốn sức đi nói lời yêu thương? 】
Bên trong phù quang nhược ảnh, mỹ nhân bị cánh tay bằng thủy tinh quấn quanh, khung cảnh tràn đầy diễm lệ lại khiến người xem sợ hãi.

Những người đứng trên khán đài, không bịt tai thì cũng quay đầu đi không nỡ nhìn.

Mạc Vãn Hướng nhát gan trốn vào khoảng tối dưới sân khấu, đáng tiếc nơi này lại treo một cái đèn tường lớn, khiến cô vẫn bị phơi trần trong ánh sáng.

Cô nhìn đăm đăm vào vách tường, không quan tâm đến điều gì nữa, chỉ hy vọng tất cả mau kết thúc.
Lâm Sơn Chi không nhìn thấy những thứ này.

Trước mắt cô chỉ có cánh tay trong suốt, và hành lang mơ hồ phía sau.
Đốt sống cổ đau nhức, cô há to miệng thở hổn hển.
Cô rất sợ, cực kỳ sợ.
Cô sắp chết, sẽ giống như Lý Chấn tuyệt vọng gào khóc, tạo thành một vở hài kịch thỏa mãn Director sao?
Cô nhếch miệng, những lời thóa mạ, cầu xin, khóc kêu dường như đã hiển hiện sinh động ngay trước mắt.

Đã định là phải chết, lại còn phải chết trong tư thế khó coi như vậy sao? Không được, phải ngăn lại, ngăn những âm thanh đau đớn sắp vuột ra ngoài.
Không bằng hát một bài đi.
目を覚ましたら 闻こえてくる
Tỉnh giấc và em chợt nghe
Bài hát này giai điệu bình lặng, không có khúc chiết chập trùng, ca từ đơn giản, an nhiên đến trống trải.

Không quá nhiều đau khổ, không quá nhiều vui mừng.

Lần đầu tiên cô nghe thấy, liền cảm thấy đây quả là một bài ca lạnh lẽo.
雨音に耳をすます
Âm thanh tiếng mưa rơi
Director lại nói gì đó, nhưng cô không muốn nghe nữa.


Trong đầu chợt lóe qua vài mảnh ký ức ngắn ngủi.
明けない夜に 升るはずの
Giữa đêm đen trống vắng
Ngày đó hắn thông báo với cô chuyện bị điều đi, cô trộn lẫn ma tuý vào cháo, mỗi ngày phân chia liều lượng từ từ tăng thêm, mãi đến tận khi biến hắn thành một con nghiện không rời được cô nửa bước.

Cô biết, dài lâu không phải tình yêu, coi như hắn đã phá tan nó thành từng mảnh, ghép lại cũng không ra hình dáng gì, nhưng cô vẫn có thể kiên trì nắm lấy một mảnh chưa rơi xuống đất, cất giấu cho riêng mình, không phải sao? Vĩnh hằng mà cô mong muốn, tự bản thân cô cũng sẽ tạo ra được.
阳の位置を思い浮かべる
Tìm đâu ánh mặt trời
Không biết qua bao lâu, cũng có thể chỉ mới mấy ngày, cô vừa lau xong mặt cho gã đàn ông lên cơn nghiện kia, cửa phòng đột nhiên bật mở.
Chu Du trang điểm rất đậm, nhưng vẫn không che được vành mắt thâm đen.

Cô ta sững sờ nhìn tình cảnh trong phòng.

“Bảo sao không thấy cô tới cửa hàng, đến cả công ty của Viên Lộ cũng báo án mất tích rồi.” Lâm Sơn Chi đặt bát cháo xuống, không nói một lời nhìn Chu Du.

Chu Du đối diện với cô trong vài giây, hô hấp cũng nặng dần, khuôn mặt lộ vẻ căm tức, xông tới nắm cổ tay cô lôi ra phòng khách.
“Sao cô có chìa khóa nhà tôi ——” lời còn chưa dứt, Chu Du đã đè cô lên ghế salon, túm cổ cô mắng to: “Cô tự nhìn lại mình xem thành ra cái dạng quỷ gì rồi! Không phải chỉ là đàn ông thôi sao, có đáng phải tự hủy hoại bản thân như thế không!”
Chu Du mắng một tràng, nhìn cô cúi đầu không lên tiếng, tức tối giậm chân, nắm lấy vai cô: “Thế này đi, tôi có bạn học luật, chúng ta ném gã đàn ông kia vào trại cai nghiện, nếu có người nghi ngờ thì bỏ chút tiền bịt mồm, xem có thể chuộc cô ra không.

Còn nếu thực sự không được, tôi xuống cửa hàng dưới kia trộm đồ, đi vào cùng cô luôn!”
ふつりあいな程 大きな黒い伞
Ô đen xòe rộng tán
Cánh tay thủy tinh đã nhấc cổ cô đến một độ cao dị thường.

Lâm Sơn Chi cảm giác cổ mình sẽ lập tức bị bẻ gãy, tốc độ ca hát cũng tăng nhanh.
Ngụy Tử Hư nói loại bạn bè như thế, hắn đã sớm tuyệt giao.

Hình như cô cũng từng thử qua.

Mỗi một người bạn trai xuất hiện bên cạnh cô, Chu Du đều sẽ tìm cách dụ dỗ.

Nhưng lần này không giống vậy, cô cho rằng Chu Du nhìn ra cô thật tâm rung động, sẽ không ra tay với người đó.
Chu Du quả nhiên có thể nhìn thấu.

Cô ta so với bản thân cô còn hiểu rõ loại hình mà cô yêu thích hơn.

Vậy còn, loại hình mà Chu Du yêu thích thì sao? Cô nào hay biết, bởi vì Chu Du từ trước đến nay, chưa bao giờ yêu đương, cũng chưa từng có bạn trai.
薄明るい空に
Vệt sáng mờ dưới trời
Dường như đã từng có một chút tình cảm, như nồi cháo khoai bình dị lẳng lặng từ từ ấm dần lên.


Cô ấp ủ trong tay, rồi lại tùy tiện bỏ xuống.
Dây chằng ở cổ rất khó kéo đứt, mạch máu đã căng phựt từng đoạn, cô bắt đầu thiếu dưỡng khí, trước mắt biến thành màu đen.

Chu Du cũng chết vì ngạt thở, nhưng ít nhất cô ta không phải chịu cảnh xương cổ bị bẻ gãy từ từ, có lẽ vẫn thoải mái hơn một chút.

Chỉ tiếc vẫn chưa ăn được bát cháo cô nấu.
Cô đã bỏ thêm rất nhiều đường phèn mà.
手を伸ばし さしたら 小さな暗になった
Vươn tay vào hắc ám
Lâm Sơn Chi không chịu nổi nữa, khớp gáy vỡ nát, da thịt vẫn còn tương thiếp, giữa cổ lõm vào một cái hố, bên trong chìa ra cạnh xương gẫy tạo thành dáng vẻ khủng bố mà quỷ dị.

Trong cổ họng trào lên vị máu và dịch tủy sống, lời ca đã mơ hồ không rõ.
近すぎた影…!远い嘘…
Bóng người là trước mắt.

Xa xôi là dối gian.
【 Yên nghỉ tại đây, cũng coi như một loại vĩnh hằng 】
【 Lần này cô không cần lo lắng người kia sẽ rời đi nữa.

Anh ta sẽ luôn ở trong phòng ngủ chờ cô.

Đời đời kiếp kiếp chờ cô trở lại.


Trước lúc tạ mạc[3] với thế giới, điều cuối cùng cô nhớ đến không phải gã đàn ông kia, mà là từng mảnh hồi ức đứt quãng vào buổi tối hôm đầu tiên.
[3] Tạ mạc: diễn viên ra sân khấu chào cảm ơn khán giả
Trong phòng Chu Du, cô ta nói muốn nằm nghỉ một lát, quần áo cũng không thay, trực tiếp nhảy lên giường, còn như đùa giỡn mà ra lệnh với cô: “Đói bụng chết mất, cô mau đi nấu cháo đi, ba bữa không quy luật da dẻ sẽ xuống cấp đó!”
“Da cô trước khi gặp tôi cũng đủ xấu rồi, còn không phải nhờ một tay tôi chăm sóc mới tốt lên.” Cô thở dài, xoay người chuẩn bị xuống lầu, theo thói quen bỏ qua Chu Du phía sau bất mãn rống to: “Là nhờ mỹ phẩm! Đừng có mua đồ dưỡng da giả lừa tôi!”
Khóe môi cô không kìm được cong lên.

Mở cửa, người phía sau đã yên tĩnh trở lại, Chu Du nhỏ giọng gọi một tiếng: “Sơn Chi.”
“Hả?” Cô quay đầu.
Ánh sáng trong phòng ảm đạm, Chu Du nằm trên giường, mái tóc đỏ tươi xõa tung trên gối.

Cô ta muốn nói lại thôi, lộ vẻ do dự không hợp với tính cách ngày thường.

Trong khoảnh khắc ấy trông qua xinh đẹp biết bao, yếu ớt biết bao, tựa như loài thực vật cùng tên[4], trong mắt người lãng tử mỹ lệ đến đau lòng.
“Không có gì.” Chu Du nhẹ nhàng mỉm cười.

“Tên cô dễ nghe, tôi thích gọi.”
Đó là những lời cuối cùng Chu Du nói với cô.
[4] Cây thù du (đồng âm với Chu Du /zhūyú/) Tương truyền từ thời Đông Hán đã có tục cài cành thù du trên tóc để làm đẹp.

Đến đời Đường, thù du ngoài làm trang sức còn mang ý nghĩa chúc phúc kéo dài tuổi thọ, dịp tết Trùng Dương người ta thường mang bên mình một giỏ nhỏ đựng thù dù hoặc cắm cành thù du lên tóc để đuổi bệnh trừ tà (Đến đời Thanh mới xuất hiện hoa cúc).

Thù du tính thanh vị chua, dùng nhiều trong y học.

Trong ảnh là Lâm Sơn Chi tại cửa tiệm của cô, cúi đầu làm việc, không nhìn vào ống kính.


Ngụy Tử Hư ghé sát lại, cảm thán quả là một gian hàng tao nhã, chỉ tiếc là hắn không biết tên.

Bỗng như ý thức được suy nghĩ của mình, hắn cười nhạt, biết thì có ích gì, dù sao hắn cũng sẽ không tới.
Cầu nguyện xong, Ngụy Tử Hư định trực tiếp về phòng, lúc chuẩn bị lên cầu thang lại phát hiện phía tây có người ngồi.

Y hơi khom lưng, hai tay khoát trên đầu gối, đối diện lò sưởi âm tường nhìn đến xuất thần.

Trước mặt y bày mấy cuốn sách bìa mềm, có thi tập của các tác gia Anh Quốc và bản gốc “Thần khúc” của Dante.

Trong lò sưởi chỉ có mấy khúc gỗ mục đã bị thiêu đến nám đen, tâm trí y không biết du đãng đến nơi nào, Ngụy Tử Hư tới gần cũng không phát hiện.
“Giáo sư Lạc chưa từng thấy lò sưởi âm tường bao giờ hả?”
“Hả? Là cậu à…” Lạc Hợp bừng tỉnh.

“Cũng không phải chưa từng thấy.

Ngày trước đi dạy ở Mỹ trong nhà đồng nghiệp cũng có.

Nhưng đa số là lò sưởi điện thôi, loại dùng lửa thật thế này vẫn có chút mới mẻ.”
“Thật sao? Bên châu Âu lò sưởi kiểu này lại rất phổ biến nha.” Nhận được ánh mắt đồng ý của Lạc Hợp, Ngụy Tử Hư cách y một khoảng ngồi xuống bên bàn trà.

Mấy tập thơ trên bàn mới tinh, nhìn sườn sách có thể nhận ra mới đọc được non nửa.

Nhưng cuốn “Thần khúc” thì lại bị lật giở nhiều lần, giữa các trang đều lộ ra khoảng trống.

“Hồi tôi còn du học ở châu Âu chỗ nào cũng thấy luôn, nhưng sợ xảy ra hỏa hoạn nên cũng chưa thấy người ta đốt nó bao giờ.”
Ngụy Tử Hư đột nhiên hào hứng: “Nếu không chúng ta thử nhóm lửa chút đi?”
Lạc Hợp bất đắc dĩ lấy kính xuống, xoa khóe mắt: “Cậu vừa nói là sợ hỏa hoạn mà, vẫn là thôi đi.”
“Không không không.” Ngụy Tử Hư nổi ý đùa giỡn, khoát khoát tay, “Giáo sư Lạc nhìn cái lò sưởi này đi, đã nối liền với ống thông khói rồi, kết cấu khung xây bằng gạch đá, bên ngoài còn có lồng kính, rất an toàn.

Đống củi mục trong kia chứng tỏ cái lò này cũng thường được sử dụng.

Mà chúng ta nhiều người như vậy, không lo không xử lý được hỏa hoạn…”
Lạc Hợp lắc đầu mỉm cười, không đáp.
Y thường gỡ kính xuống để xoa khóe mắt, không biết có phải do kính không đủ độ nên bị mỏi mắt hay không.

Ngụy Tử Hư vốn cho rằng những người đeo kính đều sẽ mang một đôi mắt vô hồn lồi to, nhưng không ngờ đuôi mắt Lạc Hợp lại hơi cong cong, đầu mắt hướng xuống, lúc mỉm cười sẽ lộ rõ kén tằm xinh đẹp, rõ ràng là một cặp mắt đào hoa tiêu chuẩn.
Chuyện này cũng thật thần cmn kỳ mà.

Ngụy Tử Hư nhìn y thẫn thờ: “Giáo sư Lạc, nếu anh không đeo kính, cười nhiều một chút, chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều hoa đào đấy.”
======================
#Tác giả
Chu Du: Tôi đã nói mấy tên đàn ông này không tệ mà.

Cô không ra tay nhanh bây giờ chúng nó quay sang ve vãn nhau rồi kia kìa.
Lâm Sơn Chi: Bớt nói vài câu đi, qua đây ăn cháo.
Chu Du: Ừm!
Bách hợp vạn tuế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.