Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 15: Giả Định Vô Tội
Chương 15.
Giả định vô tội
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
“Hàn Hiểu Na, cô ngồi ở đại sảnh bao lâu?”
Cô gái có khuôn mặt như hotgirl mạng xã hội không chút nghĩ ngợi nói: “Trước khi Ngụy Tử Hư về phòng tôi đã ngồi đó rồi.
Mãi đến tận lúc Mạc Vãn Hướng la lên tôi mới chạy qua xem có chuyện gì.”
Không ngoài dự đoán, Lạc Hợp vội hỏi: “Cô có thấy ai vào phòng đó trước hoặc sau Thường Hoài Cẩn không?”
“Ơ, cái này…” Mỹ nữ hoảng hốt, “Làm móng cần phải tập trung, tôi làm sao nhìn chằm chằm xem có ai ra vào hay không được…!Hơn nữa, đúng rồi, Sói muốn giết người, nhìn thấy tôi ngồi lù lù ở đó sao có thể nghênh ngang đi vào.”
Nói cũng phải.
Lạc Hợp liếc nhìn móng tay cô, mới làm xong hôm qua, vừa cầu kỳ vừa phức tạp, có vẻ tốn rất nhiều công sức.
“Vậy giữa chừng cô có đi đâu không?”
“Có, làm xong một bàn tay tôi vào nhà vệ sinh dùng máy sấy[1] hong qua.
Có điều…” Hàn Hiểu Na nghĩ nghĩ, “Sau khi trở về thì bắt đầu thấy chóng mặt, nên cứ làm nửa chừng lại dừng một chút nghỉ ngơi, không thấy có ai đi ra từ phòng Mạc Vãn Hướng cả.”
[1] Máy sấy
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Bỏ trốn qua cửa sổ.
Ý nghĩ này đồng thời xuất hiện trong đầu tất cả mọi người.
“Tôi biết rồi!” Triệu Luân xung phong nhận việc tổng kết: “Sói thừa dịp Hàn Hiểu Na rời khỏi, vào phòng giết người, giết xong thì Hàn Hiểu Na đã trở về.
Hắn định chờ đến khi Hàn Hiểu Na đi thì sẽ ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này Mạc Vãn Hướng lại đến, không còn cách nào khác hắn phải mở cửa sổ để chạy.
Ngay lúc hắn đang định trốn vào phòng mình qua đường cửa sổ thì gặp Bành Dân Tắc vòng ra ngoài kiểm tra, hắn không trở vào phòng được, bị nhốt bên ngoài, hiển nhiên cũng không biết tình trạng choáng đầu ở tầng một.”
Sơ hở quá nhiều, mọi người nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu, toàn bộ trở nên trầm mặc.
Triệu Luân thấy không ai phản bác, lại nghiễm nhiên coi như mình đã nói ra chân tướng, dương dương tự đắc.
“Khụ khụ.” Lạc Hợp ho nhẹ hai tiếng, cắt ngang tự mãn của hắn.
“Thứ nhất, Sói biết Mạc Vãn Hướng sẽ bỏ trốn, và cả chuyện Thường Hoài Cẩn ngồi trong phòng không khóa cửa, bất kể là do để ý từ sáng hay cố tình sắp đặt, hắn đều phải có chuẩn bị, không thể hành động qua loa như vậy.
Thứ hai, vũ khí có khuyết điểm rõ ràng như thế, chẳng lẽ chính bản thân hắn còn không biết? Ngược lại có thể tả chính xác triệu chứng mới càng đáng nghi.
Thứ ba, lúc mọi người tập trung hắn không thể vắng mặt, như vậy sẽ tạo thành hiềm nghi quá rõ ràng.” So ra, nếu Bành Dân Tắc nhận nhiệm vụ đi gọi Lâm Sơn Chi mà cố ý không gõ cửa, để mặc cô ta vắng mặt càng đáng nghi hơn.
Không phải y tin tưởng Lâm Sơn Chi, y chỉ đang phân tích theo tình hình trước mắt.
Đương nhiên, không ai có thể chứng minh cậu ta có thật sự gõ cửa hay không, Lạc Hợp không có chứng cớ xác thực, nên y không đưa ra bất cứ suy luận mang tính định hướng nào.
“Đông một búa tây một gậy, mỗi người nói một chuyện đến bao giờ mới khái quát tình hình được.” Lục Dư thấy có những chi tiết nhỏ vẫn chưa được nhắc đến, thận trọng mở miệng: “Tôi nói sơ qua toàn cảnh tối hôm trước nhé, xem ai muốn tự bào chữa thì lên tiếng.
“
“Hôm qua lúc tôi thấy chóng mặt, ra khỏi cửa có nhìn thấy Hàn Hiểu Na ngồi trong đại sảnh.
Thời điểm đó chắc hẳn Sói đã ra tay xong rồi, chứng tỏ Thường Hoài Cẩn đã ngồi chờ trong phòng từ trước đó khá lâu.
Ngụy Tử Hư ra ngoài tìm Mạc Vãn Hướng, Lâm Sơn Chi không ở tầng một.
Sau đó chúng ta đều tập hợp tại phòng Mạc Vãn Hướng, Lâm Sơn Chi vẫn không xuất hiện.
Tôi không biết tại sao cô không giải thích khoảng thời gian ở giữa này cô đã làm gì, nhưng kết hợp với những điều Lạc Hợp vừa nói, tôi nghĩ có lẽ Lâm Sơn Chi cũng không phải hung thủ sát hại Thường Hoài Cẩn…”
“Kể cả không giết, cũng có thể giúp nha.” Hàn Hiểu Na ngồi cách Lục Dư hai ghế xen vào: “Phe Sói có thể liên kết với nhau cùng hành động mà.
Nếu như cô ta đúng là Sói thì cái chết của Chu Du càng dễ giải thích rồi.
Người cuối cùng tiếp xúc với Chu Du là cô ta, hơn nữa, nói đến động cơ…” Hàn Hiểu Na có chút hả hê nhìn về phía cô, giọng điệu đầy trào phúng, “Quan hệ giữa hai người họ cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.
Chiều hôm đầu tiên tôi còn nghe thấy cô ta gọi Chu Du là gái điếm.”
“Tại sao cô-” Lâm Sơn Chi hoảng sợ, bởi vì ác ý bên trong ánh mắt kia vượt xa phạm trù người xa lạ.
“Đủ rồi!” Một thanh âm cưỡng ép cắt ngang họ.
Ngụy Tử Hư hô xong một tiếng, đến khi lực chú ý của mọi người đều chuyển sang mình, hắn lạnh mặt nói: “Vừa nãy các người đang dùng đến Giả định có tội của Luật Hình sự, tức là trước hết nhận định một người có tội, sau đó tìm kiếm chứng cứ phạm tội của hắn.
Tôi thấy như vậy không ổn, không thể trước tiên nhận định Lâm Sơn Chi vô tội, rồi dựa trên lời nói của cô ấy suy luận một lần sao?”
Từ lúc Lâm Sơn Chi vì trả lời Tiêu Hàn Khinh mà lỡ lời, biết mình đã nằm trên đầu sóng ngọn gió, cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Bây giờ đang muốn biện giải, lại thấy Ngụy Tử Hư chủ động đứng ra nói đỡ cho mình, cô không khỏi cảm kích muôn phần.
Lạc Hợp gật đầu, “Cậu nói tiếp đi.”
“Là như vậy, kỳ thực hành động tối qua của Lâm Sơn Chi vô cùng đơn giản.
Cô ấy tới tìm tôi, hai người bọn tôi nói chuyện rất lâu, tôi thấy cô ấy buồn ngủ thì tiễn ra tận cửa.
Sau đó lúc cô ấy xuống lầu thì gặp Lưu Tỉnh, về phòng, vẫn luôn ngủ thẳng đến hừng đông.
Đây là những gì cô đã nói.
Còn chuyện thời gian rời đi không khớp với Lưu Tỉnh, cũng rất dễ giải thích: Cái đồng hồ kia kim giờ với kim phút nhìn hơi giống nhau, lúc đó cô ấy đã rất mệt rồi, có thể là nhất thời bị hoa mắt.
11:45 với 9:55 vị trí kim cũng khá tương tự phải không? Hơn nữa rượu đỏ có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ, trùng hợp tối hôm qua cô ấy lại ngủ cực kỳ sâu.
Giải thích như vậy, hoàn toàn không có vấn đề gì chứ?”
“Đúng đúng, chính là như vậy!” Lâm Sơn Chi vội vã phụ họa.
Lạc Hợp nhìn cô chằm chằm: “Vậy bây giờ ý cô là, khi đó cô bị hoa mắt, thực ra lúc cô rời đi là 9:55?”
“Ừm.” Lâm Sơn Chi gật đầu.
“Vậy được rồi.” Lạc Hợp nói: “Nếu chỉ là hoa mắt, cô về đến phòng chắc cũng vừa đúng 10 giờ nhỉ.
Chuông đồng hồ điểm lúc 10 giờ kêu rất lâu, cô hẳn phải để ý, sao lúc đó không phát hiện ra mình nhìn nhầm giờ?”
Chuông kêu? Đúng vậy, lúc trước cứ mỗi lần đến giờ đúng lại cảm thấy vô cùng đau đầu, đêm khuya thường xuyên bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.
Nhưng tối hôm qua đồng hồ đâu có kêu lần nào? “Không…” Thành thật nói ra bản thân không nghe thấy tiếng chuông đồng hồ? Nhưng Ngụy Tử Hư đã giúp cô giải vây đến mức này rồi, chỉ cần nhắm mắt nói bừa có nghe thấy mười hồi chuông là xong không phải sao? Cũng không ai có thể kiểm chứng.
“Có, tôi có nghe thấy chuông điểm lúc 10 giờ.”
Lạc Hợp không hỏi nữa.
Thu lại tầm mắt, y không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Trước mắt mặc dù Lâm Sơn Chi có nhiều sơ hở, nhưng thái độ kiên quyết, chưa từng dao động, nếu tiếp tục kiên trì Lạc Hợp cảm thấy có thể phản bác thành công các cáo buộc đối với cô.
Nhưng ngay khi nhận ra mình bị nghi ngờ, cô lập tức đổi giọng, che che giấu giấu chuyển qua một lời giải thích không mắc sai lầm khác.
Nếu trong lòng không có quỷ, việc gì phải lấp liếm như vậy?
“Tôi sẽ bỏ phiếu cô.”
“Cái- Không, tôi không phải Sói, tôi không giết người! Các người nghi ngờ chỗ nào chứ! Hỏi lại đi, tôi sẽ giải thích mà!” Thắc mắc của mọi người vốn đã hỏi ra hết, chính bản thân cô vừa tự thay đổi mốc thời gian, những hành động sau cũng phải dựa theo mốc thời gian đó mà cải biến, đến cuối cùng tự mình rơi vào hỗn loạn.
Không ai thèm nghe cô nói nữa, tất cả đều quay đi chỗ khác.
Lần thẩm phán này, đã trần ai lạc định.
【 Hôm nay các bạn thảo luận lâu nhỉ? Có vẻ cũng hòm hòm rồi ha, vậy bắt đầu bỏ phiếu thôi! 】
“Không, đừng bỏ cho tôi, đừng bỏ phiếu cho tôi! Tôi là Dân thường, các người điên rồi sao!?” Ngụy Tử Hư tràn ngập đồng tình nhìn cô, thở dài, ngón tay ấn xuống nút “Bỏ quyền”.
Những người khác đã không chút do dự bỏ xong phiếu, ngoảnh mặt làm ngơ trước tiếng kêu la của cô.
Lâm Sơn Chi cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, mắt thấy thời gian sắp hết, cắn răng một cái, rốt cuộc bỏ ra một phiếu duy nhất của mình.
【 Công bố kết quả: Ngụy Tử Hư một phiếu, Bành Dân Tắc một phiếu, Lâm Sơn Chi sáu phiếu —— chúc mừng Lâm Sơn Chi! 】
Ghế tựa của cô lập tức rơi thẳng xuống.
Không có tiếng kêu la, căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Nguyên tắc “Giả định vô tội[2]” thường được dùng trong xử lý tố tụng hình sự, là một công cụ vô cùng lý tưởng trong các phiên tòa xử án.
Tuy vậy trên thực tế, bao gồm cả án hành chính hay án dân sự đời thường, thứ được sử dụng nhiều hơn vẫn là “Giả định có tội”.
Đầu tiên xác định nghi phạm lớn nhất, dựa trên lời khai, nhân chứng, hiện trường điều tra thu thập chứng cứ, đến khi đầy đủ là có thể định tội, hoặc lặp lại các bước trước đó.
Khi dùng “Giả định có tội” quyền chủ đạo hoàn toàn nằm trên tay quan tòa hoặc công tố viên, mà Lâm Sơn Chi lại như một bị cáo, kết quả tốt xấu ra sao đều dựa vào những người xung quanh bắt bẻ.
Vừa bắt đầu đã ngơ ngác, sau đó là hoài nghi và vô lực sẽ khiến cô càng lúc càng hoảng loạn.
[2] Giả định vô tội: mọi nghi can đều vô tội cho đến khi được chứng minh là có tội.
Lục Dư tái hiện lại tình huống đã rất cố gắng loại bỏ các nhân tố chủ quan, muốn cân nhắc sử dụng đến “Nghi ngờ hợp lý[3]”, nhưng anh lại dựa vào giả thiết của Lạc Hợp tùy tiện đưa ra quan điểm “Lâm Sơn Chi không phải hung thủ”, dễ gây phản tác dụng.
Lâm Sơn Chi vừa nhìn thấy một cơ hội có thể thoát khỏi hiềm nghi, tâm tình lên voi xuống chó, ý nghĩ “Thanh giả tự thanh” cũng xuất hiện kẽ hở, nóng lòng muốn biện hộ cho chính mình.
[3] Nghi ngờ hợp lý: Theo quy định pháp luật, người bị buộc tội được coi là không có tội cho đến khi được chứng minh theo trình tự luật định và có bản án kết tội của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật.
Mà Ngụy Tử Hư xuất hiện không sớm không muộn, vừa đúng lúc.
“Giả định vô tội” không có phạm vi lớn như “Nghi ngờ hợp lý”, chỉ nêu ra một khả năng có lợi cho bị cáo.
Lâm Sơn Chi không có chứng cứ để biện hộ, Ngụy Tử Hư ném ra một khả năng kia vừa đúng thuận theo ý cô.
Vì vậy thời điểm bị Lạc Hợp truy hỏi, cô đã dao động.
Ngụy Tử Hư trong bóng tối dẫn dắt suy luận khúc chiết chập trùng, thứ hắn muốn, chính là một khắc dao động này.
Có kẻ cả đời nói dối, bởi vì chưa bao giờ lẫn lộn chân tình, không lộ sơ hở, dễ dàng khiến người ta tin là thật.
Lại có người vốn dĩ thật thà, chỉ vì một phút dao động dối trá, lại trở thành đối tượng bị lên án, vạn kiếp bất phục.
Hai ngày trước những người ngồi ở đây vốn chỉ là người bình thường, rơi vào hoàn cảnh đối mặt với tử vong, quen biết nhau qua dăm ba câu nói, ấn vài cái nút đã có thể quyết định sinh tử của người khác, đơn giản như trò đùa.
Hùa theo số đông, có gây ra tội ác tày trời cũng không cảm thấy quá nhiều áp lực.
Nhưng đợi đến khi quen dần, nếu có thể sống sót rời khỏi đây, họ thật sự có thể trở lại cuộc sống bình thường trước kia sao? Kể từ giờ phút này, đã không còn ai có thể xưng là người vô tội nữa rồi.
Khóe mắt Ngụy Tử Hư đảo qua Lạc Hợp ngồi bên cạnh, người kia vẫn là một bộ dáng tâm sự nặng nề.
Để lừa được anh, tôi càng phải cố gắng gấp bội mới được.
【 À đúng rồi, trước khi bắt đầu Death Theater, có một việc cần thương lượng với các bạn.
】
Trói buộc vẫn chưa mở ra, dù Director dùng ngữ khí hiền hòa như vậy, họ cũng biết hắn chẳng có chút ý tứ thương lượng nào.
【 Death Theater hôm qua, không có một người nào ngồi vào khán đài cả.
】
【 Tôi cứ tưởng người trưởng thành có học thức đàng hoàng như các bạn phải hiểu rõ chứ…!nhưng các bạn làm tôi buồn quá.
Để âm thanh và chiếu sáng phối hợp cho tốt, trước đó tôi phải diễn tập không biết bao nhiêu lần! Rồi còn lên kịch bản, luyện thanh điệu, chiếm dụng bao nhiêu thời gian riêng tư của tôi! Vậy mà cuối cùng lại chẳng có ai thèm tôn trọng công sức lao động của tôi cả! 】
Bọn họ chỉ muốn trợn trắng mắt: Ai mượn?
【 Từ lần Death Theater này trở đi, các bạn chỉ có thể hoạt động trong phạm vi khán đài.
Nếu không xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu.
】
Ra khỏi phòng thẩm phán, trước mặt họ hiện lên sân khấu trắng toát cùng Lâm Sơn Chi thần sắc mờ mịt bên trong, cô dường như vẫn không hiểu nổi tại sao những chuyện này lại xảy ra.
Bầu không khí trong sảnh khác hẳn ngày hôm qua, ánh đèn tù mù, âm nhạc là một khúc đàn tranh bình đạm tao nhã.
Chỉ có khu vực khán đài tương đối sáng sủa, nhưng cũng không phải dùng đèn spotlight, nguồn sáng từ nơi nào chiếu đến không rõ, từng tia từng sợi nhu hòa trải trên trần nhà và vách tường, hiện ra những đường vân sóng nước xanh biếc trong veo, thong thả dập dờn.
Các loại nhạc cụ cất nhịp đan xen trong tiếng đàn tranh, như lá sen vững vàng trụ giữa nâng đỡ đài hoa bốn phía.
Những thanh âm lục cục hỗn loạn mơ hồ vọng vang, cầm sắt cùng quản huyền phối hợp, ngẫu nhiên một đàn Cẩm Lý quẫy đuôi, thủy châu đọng nơi cuống lá, một tiếng dương cầm lướt qua xem chừng lại không quá phù hợp.
Tỳ bà cũng không hề kém cạnh.
Một mái thuyền ô bồng rẽ ngang, bất kể thương nhân hay ca nữ, bậc anh hùng hay gã nấu rượu, đều hiểu rõ trong bức màn kia không cất chứa điều tầm thường.
Ánh sáng cũng biến đổi theo khúc nhạc, từ ngọc bích, thiên thanh, vẩy bạc đến màu búp sen hồng dịu.
Nhạc nền chậm dần, mọi người cũng trở nên căng thẳng, màn kịch đã sắp bắt đầu.
【 Trong vòng bảy ngày, làm thế nào để níu giữ một người đàn ông không yêu thương mình? 】
Đôi mắt Lâm Sơn Chi trợn to..