Gai Hồng Mềm

Chương 38: Đào Mục Chi Vừa Đến Giờ Giấc Ăn Uống Của Cô Lại Quay Về Như Cũ


Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm – Chương 38: Đào Mục Chi Vừa Đến Giờ Giấc Ăn Uống Của Cô Lại Quay Về Như Cũ


Art: Weibo @EPcat
Chương 38: Đào Mục Chi vừa đến, giờ giấc ăn uống của cô lại quay về như cũ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố ngẩn ra hai giây.

Hai giây trôi qua, cô chợt phản ứng lại, vội xua tay với Đào Mục Chi, lên tiếng giải thích: “Không không không, ý tôi không phải là bảo anh ở lại đây luôn, chỉ bảo anh tối nay ở lại ngủ thử đệm xem…”
Đào Mục Chi im lặng nghe, cũng không biết là có nghe lọt hay không, còn chưa chờ cô nói xong hắn đã hỏi: “Sáng mai muốn ăn gì?”
Lâm Tố: “…”
Rồi anh có đang nghe tôi nói không đấy?
Nhưng mà Đào Mục Chi hỏi xong một câu đó, lửa giận vừa nổi lên, trong đầu cô đã lóe lên cái gì đó.
Đào Mục Chi vừa nói gì cơ? Hắn nói nếu cô đồng ý thì hắn có thể ở lại đây luôn? Đào Mục Chi ở luôn đây có ý nghĩa gì? Nghĩa là cô sẽ luôn có cá kho để ăn! Nghĩa là một ngày ba bữa của cô đều được Đào Mục Chi bao!
Đây không phải chính là điều cô muốn hay sao!?
Nhưng mà vì sao chứ? Vì sao Đào Mục Chi lại đồng ý ở lại đây?
Suy nghĩ trong đầu Lâm Tố cấp tốc xoay vòng, cô bình tĩnh lại, nhìn sang Đào Mục Chi, hỏi: “Vì sao anh đồng ý ở lại đây?”
Lâm Tố giống như rốt cuộc cũng tự kéo được mình ra khỏi mớ suy nghĩ rối rắm.

Đào Mục Chi nghe xong câu hỏi này, đáp: “Cô vẫn chưa khỏi bệnh hẳn.”
Lâm Tố: “…”
Đào Mục Chi nói xong, thấy Lâm Tố định đưa tay sờ trán mình, không đợi cô hỏi, hắn đã bổ sung một câu: “Bệnh tâm lý.”
Vậy thì Lâm Tố càng không biết phải nói gì rồi.
“Bệnh tâm lý của tôi cũng không phải do anh gây ra.” Lâm Tố nói.

Tuy là cô đã giả bệnh để giữ Đào Mục Chi ở lại lâu hơn, nhưng cô vẫn phân biệt được rõ ràng trách nhiệm.

Bệnh tâm lý của cô từ trước khi gặp Đào Mục Chi đã có rồi, cũng vì thế cô mới phải đi gặp bác sĩ tâm lý, rồi mới quen biết được với Đào Mục Chi.
Nếu đổ trách nhiệm này lên Đào Mục Chi thì đúng là không ổn cho lắm.
“Nhưng cô vì đề nghị của tôi mà đi gặp bác sĩ tâm lý, nên tôi có trách nhiệm trong thời gian này chăm sóc cho cô.”
Lâm Tố: “…”
Nói đi nói lại vẫn cứ quay về điểm xuất phát ban đầu.
Ba ngày trước, Đào Mục Chi uống say, cô muốn lợi dụng lúc hắn say ngủ hắn, kết quả Đào Mục Chi trong lúc say rượu vẫn không quên chức tránh của một người bác sĩ có tâm, khuyên cô đi gặp bác sĩ tâm lý.


Khi đó cô bị hắn lặp đi lặp lại một lời đi gặp bác sĩ tâm lý từ chối mình mà bực bội, trực tiếp đuổi hắn đi.
Đuổi hắn đi rồi, cô ngây ngốc ở nhà hai ngày, cuối cùng không chịu nổi nữa phải đi tìm hắn.
Vì muốn đi gặp bác sĩ tâm lý nên Lâm Tố mới đi gặp Đào Mục Chi sao? Không phải.

Tuy là Lâm Tố không biết vì sao mình lại đi tìm Đào Mục Chi, nhưng cô thừa nhận bản thân không phải vì muốn Đào Mục Chi đề cử bác sĩ tâm lý mới cho mình mới đi tìm hắn.
Nếu nói vì muốn gặp bác sĩ tâm lý nên mới đi tìm Đào Mục Chi, thà nói rằng cô muốn gặp Đào Mục Chi mới lấy lý do đó.
Vì sao cô lại muốn gặp Đào Mục Chi? Bởi vì sau khi nhìn thấy Đào Mục Chi, trái tim khô cạn co quắp của cô mới tìm thấy sức sống trở lại.
Chỉ khi ở bên cạnh Đào Mục Chi, Lâm Tố mới cảm thấy bản thân không phải quỷ mà là một con người.
Toàn bộ những điều này hình như Đào Mục Chi đều đã biết.

Hắn không trực tiếp vạch trần, mà chấp nhận nguyên nhân cô đưa ra, rằng cô vì muốn gặp bác sĩ tâm lý mới nên đi tìm hắn.

Nhưng mà Lâm Tố biết, Đào Mục Chi cái gì cũng nhìn thấu.

Bỗng nhiên nhận ra một điều này, Lâm Tố có cảm giác mình bị lột sạch quần áo rồi đưa đến trước mặt hắn.
Cô chủ động muốn ngủ Đào Mục Chi, so với bị lột sạch đưa đến trước mặt hắn dĩ nhiên không giống nhau.

Vế trước là cô chủ động, vế sau là cô bị động.
Cảm giác bị động này khiến cả người cô bứt rứt khó yên.
Lâm Tố khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Đào Mục Chi vẫn còn đang chăm chú quan sát cô.

Ánh mắt của Lâm Tố không ngừng thay đổi, cuối cùng khi trở lại bình tĩnh, cô thu lại ánh mắt trên người Đào Mục Chi, nói.
“Ai vì anh đi gặp bác sĩ tâm lý hả? Đừng có mà tự mình đa tình…”
“Cơm rang trứng được không?” Đào Mục Chi ngắt lời cô.
Trước mũi có cảm giác ngửi được mùi cơm rang trứng thơm phức, cô gật đầu: “Được.”
Gật đầu xong, Lâm Tố: “…”
Lâm Tố giống như một con ngựa hoang đứt dây cương cắm đầu chạy một mạch về phía trước.

Mà Đào Mục Chi chỉ cầm một nắm cỏ khô, giữa lúc cô đang cắm đầu chạy sẽ chốc chốc đưa đến một nhúm, chốc chốc lại đưa đến một nhúm khác…
Lâm Tố cảm nhận được mị lực của thực vật.
“Đúng đó.” Lâm Tố thoáng do dự, nói với Đào Mục Chi: “Chính là bởi vì anh nên tôi mới đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Bỏ đi.

Nể ba bữa cơm một ngày này, cô thừa nhận là được.

Dù sao cô cũng chỉ thừa nhận là vì hắn mới đi gặp bác sĩ tâm lý chứ không thừa nhận những cái khác.


Thừa nhận một chuyện này là cơm ăn nửa đời sau đều không phải lo lắng nữa rồi.

Hơn nữa nếu cô cứ không khỏi mãi thì vẫn có thể giữ Đào Mục Chi lại làm bảo mẫu cho mình.
“Ừm.

Nên tôi mới đến chịu trách nhiệm đây.”
Lâm Tố: “…”
Sao cứ thấy quen quen thế nhỉ!
Lúc trước khi cô bị Đào Mục Chị hại dính cảm, hắn cũng đã nói một câu đó với cô.

Bắt đầu từ giây phút Đào Mục Chi tự mình nhận trách nhiệm kia, cô đã có một bảo mẫu miễn phí.
Loại cảm giác này đúng thật là…!quá thích mà!
Ai quan tâm có đúng là vì hắn mà cô mới đi gặp bác sĩ hay không? Nếu Đào Mục Chi đã muốn chịu trách nhiệm thì cứ coi như là được một món hời từ trên trời rơi xuống đi.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố vui mừng hớn hở, cầm bát của mình đưa cho Đào Mục Chi, nói.
“Thêm một bát nữa!”

Lâm Tố ăn được hai bát cơm.
Bởi vì hai ngày không ăn nên mới chỉ được vậy, nếu không cô có thể ăn ba bát!
Ăn xong, Đào Mục Chi tự giác đứng dậy thu dọn bát đũa, mang vào bếp rửa.

Mà Lâm Tố ôm theo cái bụng no căng đi đến ghế sô pha trước cửa sổ sát đất.
Đến trước ghế sô pha, Lâm Tố thả mình, nằm xuống.

Cơ thể tiếp xúc với mặt sô pha mềm mại, Lâm Tố thỏa mãn thở ra một tiếng.
Đây mới là cuộc sống mà!
Cảm thán xong, Lâm Tố ghé đầu lên tay ghế sô pha, nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Trời đã tối, cảnh đêm bên ngoài được những tòa nhà sáng đèn và đèn đường điểm tô, đan xen với ánh đèn của xe cộ đi lại khiến nó càng trở nên nhộn nhịp phồn hoa.

Giữa một khung cảnh đó làm nền, Lâm Tố ôm cái bụng no căng nằm trên ghế sô pha, Đào Mục Chi trong bếp rửa bát truyền đến tiếng nước chảy và tiếng va chạm của bát đũa, cả thể xác và tinh thần của Lâm Tố đều cảm giác được thỏa mãn.
Cơn buồn ngủ theo đó ập đến, Lâm Tố chìm vào sô pha, đôi mắt lim dim.

Hai ngày ngủ trên bàn ăn, không chỉ không ngủ ngon, cơ thể còn mệt mỏi rã rời.


Giờ phút này cái bụng no càng khiến toàn bộ suy nghĩ trong đầu đình trệ, Lâm Tố bắt đầu mơ màng.
Tốt thật.

Đào Mục Chi vừa đến, khẩu vị và cơn buồn ngủ của cô đều quay lại.
Vì sao vậy nhỉ?
Lâm Tố mơ màng trôi trong suy nghĩ của chính mình, qua vài giây sau, mạch suy nghĩ đã chuyển sang một vấn đề khác.

Cô bỗng nhiên nhớ ra, vừa nãy lúc ăn cơm cô chỉ hỏi vì sao Đào Mục Chi lại đến chăm sóc cho cô, nhưng cô không hề suy nghĩ theo chiều hướng ngược lại, vì sao cô đã đồng ý với đề nghị gặp bác sĩ tâm lý của hắn rồi, Đào Mục Chi vẫn còn muốn chịu trách nhiệm, đến chăm sóc cho cô?
Nếu chỉ nói là vì cô đồng ý với đề nghị của hắn nên hắn mới đến chăm sóc cho cô, thì nghe thế nào cũng thấy quá miễn cưỡng.
Hắn có nhiều bệnh nhân như thế, chẳng lẽ mỗi lần thuận miệng đề nghị xong hắn đều phải đến tận nhà chăm sóc cho người ta?
Là với tất cả bệnh nhân đều như thế, hay là chỉ với mình cô như thế? Nếu chỉ là đặc quyền riêng cho cô, vậy thì lại là vì sao chứ? Lâm Tố mơ màng nghĩ.
Lúc nghĩ đến đây, suy nghĩ trong đầu bởi vì cơn buồn ngủ mà đã trộn thành một đống hồ dán.

Lâm Tố không có cách nào tỉnh táo mà suy nghĩ, nghĩ một hồi lâu vẫn không tìm được câu trả lời.
Thôi khỏi nghĩ cho xong.
Có thời gian nghĩ chuyện này thì thà nghĩ xem sau khi khỏi hẳn rồi cô phải tiếp tục giả bệnh thế nào để giữ Đào Mục Chi lại làm bảo mẫu.
Buổi chẩn liệu hôm nay với Uông Giai Hoa đã khiến cô nhớ lại bản thân của quá khứ.

Những chuyện đó đã rất lâu rồi cô không nhớ lại, được Uông Giai Hoa dẫn dắt từng chút một, Lâm Tố mới phát hiện ra bản thân của khi đó cũng đã có vấn đề về tâm lý rồi.
Uông Giai Hoa nói loại bệnh tâm lý này rất phổ biến, đặc biệt là trong những gia đình đơn thân.
Nghĩ đến đây, ánh mắt mơ màng của Lâm Tố thoáng thanh tỉnh.

Cô hơi nhíu mày, sau đó, úp mặt vào sô pha.
Màn đêm yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng nước chảy, giữa âm thanh này, Lâm Tố đuổi hết những suy nghĩ trong đầu ra ngoài, bắt đầu tập trung đi vào giấc ngủ.

Trong lúc ý thức đang mơ màng, khi sắp ngủ được rồi, điện thoại của cô bỗng rung lên.
Lâm Tố mở mắt, cau mày ngồi dậy.

Cô cầm điện thoại lên, không kiên nhẫn ấn mở.

Màn hình mở ra tin nhắn, trong mắt Lâm Tố trong một giây khôi phục tỉnh táo, sau đó lại thật chậm co lại.
[Mẹ: Lễ Quốc Khánh mẹ được nghỉ bảy ngày, con muốn về không?]

Lẽ ra giống như lúc trước khi có Đào Mục Chi ở lại thì Lâm Tố sẽ ngủ cực kỳ ngon, một đêm không mộng mị ngủ thẳng đến sáng sớm.

Nhưng có lẽ vì hôm nay có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ, Lâm Tố đã mơ một giấc mơ.
Cũng không hẳn là một giấc mơ.

Bởi vì trong lúc ngủ say thì ngoài mấy cảnh trong mơ còn có một vài ký ức của trước đây.

Cảnh trong mơ và ký ức đan xen khiến Lâm Tố không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, ngày hôm sau tỉnh dậy, cái đầu của cô cũng muốn vỡ ra rồi.
Lâm Tố ngồi trên giường, ngây ngốc nhìn tấm rèm che, đến tận khi tiếng gõ cửa truyền đến, cô mới từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn giật mình thoát ra.
Đào Mục Chi gọi cô ra ăn sáng.


Tối qua Đào Mục Chi nói là vì cô đã đồng ý với đề nghị đi gặp bác sĩ tâm lý mới nên trong thời gian này hắn sẽ ở lại đây chăm sóc cho cô.
Lâm Tố đáp một tiếng.
“Ra ngay đây.”
Nói xong, Lâm Tố đẩy chăn ra, trèo xuống giường.
Làm vệ sinh cá nhân đơn giản xong, Lâm Tố mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Trên chiếc bàn trong nhà ăn bày bữa sáng phong phú.

Nắng sớm xuyên qua ban công chiếu vào nhà ăn, hơi ấm hòa với mùi hương từ thức ăn khiến căn nhà trống trải này của cô có sức sống hẳn lên.
Lâm Tố nhìn bữa sáng bày trên bàn, sau đó trực tiếp đi tới ngồi xuống ghế, cầm bát đũa bắt đầu ăn.
Đào Mục Chi gọi Lâm Tố xong thì vào bếp chuẩn bị một cốc sữa đậu nành cho cô, chờ hắn quay lại, Lâm Tố đã ngồi trên bàn ăn bắt đầu bữa sáng của mình, dáng vẻ rất ngon miệng.
Đào Mục Chi đặt cốc sữa xuống bên tay cô, Lâm Tố nhấc mắt nhìn tới, cầm lên uống một hớp.
“Ngon.” Lâm Tố đặt cốc xuống, đánh giá bữa sáng Đào Mục Chi chuẩn bị.
Đào Mục Chi ngồi phía đối diện nhìn cô, qua mấy giây, hắn hỏi: “Buổi trưa muốn ăn gì?”
“Hửm?” Lâm Tố từ trong bát cơm ngẩng đầu lên, nhìn sang Đào Mục Chi.

Lúc trước Đào Mục Chi chỉ phụ trách cơm sáng và tối cho cô, không ngờ bây giờ còn nhận làm luôn cả bữa trưa.
Nhận ra ánh mắt khó hiểu của Lâm Tố, Đào Mục Chi nói: “Hôm nay tôi được nghỉ, không phải đi làm, nên cả ngày đều có thể ở nhà.”
Bề ngoài là Đào Mục Chi vì chăm sóc Lâm Tố mới đến nhà cô ở.

Trên thực tế thì hai người cũng tính là chính thức ở chung rồi, chẳng qua là Đào Mục Chi phải chăm sóc Lâm Tố, hơn nữa là chuẩn bị một ngày ba bữa cho cô thôi.
Nghe Đào Mục Chi nói mình được nghỉ, Lâm Tố chớp mắt một cái, hồi thần trở lại.

Bình thường cô cứ như chết lặng mà sống qua ngày, đều không biết hôm nay là ngày tháng năm nào, Đào Mục Chi vừa nói như vậy, Lâm Tố mới nhớ ra đã đến kỳ nghỉ Quốc Khánh.
“Bữa trưa không cần nấu cơm đâu.” Lâm Tố cầm cốc sữa lên uống thêm một hớp, nói tiếp, “Tôi cho anh nghỉ.”
“Lễ Quốc Khánh mẹ tôi cũng được nghỉ, mấy ngày nay tôi sẽ về nhà.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Tố nhắc đến gia đình với Đào Mục Chi, còn có mẹ cô.

Đương nhiên cũng chỉ là thuận miệng nhắc đến.
Lâm Tố nói xong, đặt cốc sữa xuống rồi vừa ăn vừa nói với Đào Mục Chi: “Như vậy thì anh cũng có thể nhân ngày nghỉ về với gia đình rồi.”
Lâm Tố nói xong còn bị mình làm cho cảm động.

Quốc gia nghỉ, cô cũng cho Đào Mục Chi nghỉ, một người chủ nhà như cô đúng là quá có tình người.
Mà với sắp xếp đầy tình người của cô, Đào Mục Chi lại không có biểu hiện gì giống như thật sự vui vẻ.

Nghe cô nhắc đến gia đình mình, hắn hỏi.
“Nhà cô ở đâu?”
Đào Mục Chi hỏi xong, Lâm Tố: “…”
“Làm gì hả? Anh muốn về nhà với tôi?” Lâm Tố hỏi.
***
88: Ỏ vừa ăn xong không nên nằm nha kkk~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.