Gai Hồng Mềm

Chương 37: Tối Nay Anh Ở Lại Nhà Tôi Đi


Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm – Chương 37: Tối Nay Anh Ở Lại Nhà Tôi Đi


Art: Weibo @-憝-
Chương 37: Tối nay anh ở lại nhà tôi đi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố đưa Đào Mục Chi về nhà mình.
So với ba ngày trước khi Đào Mục Chi rời đi, nhà Lâm Tố vẫn trống trải lộn xộn như cũ.

Nhưng trong sự trống trải này hình như đã có đôi chút thay đổi, càng trở nên trống trải lộn xộn hơn.
Lâm Tố đẩy cửa, Đào Mục Chi đi sau cô vào trong.

Đi hết lối vào, đối diện chính là nhà ăn.

Giữa nhà ăn trống trải bỗng có thêm một chiếc bàn ăn, hai cái ghế, bên cạnh là tạp chí bị xếp chồng nghiêng ngả, xung quanh là chai lọ lăn lóc, phải có tới hai hay ba mươi chai bia hoặc rượu.
Đây chính là chiến tích của Lâm Tố trong hai ngày hắn rời khỏi đây.
Quét mắt một vòng qua khung cảnh này, Đào Mục Chi: “…”
“Hai ngày nay không ra ngoài?” Đào Mục Chi rũ mắt nhìn Lâm Tố đứng bên cạnh.
Mà Lâm Tố bị hỏi một câu như thế: “…”
Trước khi Đào Mục Chi đặt câu hỏi, Lâm Tố cũng không cảm thấy là nhà cô như thế này thì có vấn đề gì, chỉ là so với bình thường bừa bãi tạp chí thì thêm vài chai rượu chai bia gì thôi có gì đâu? Nhưng mà Đào Mục Chi vừa hỏi, cái sự ngại ngùng từ đâu bỗng nhảy ra.

Tự nhiên cô cảm giác nhà mình giống một cái hang động cho người rừng, bừa bãi lộn xộn.
May là Đào Mục Chi vẫn không biết, thật ra cô còn không bằng cả người rừng, ít nhất thì người rừng sẽ không ngủ trên bàn ăn.
Nhưng Lâm Tố luôn luôn là thua người không thua trận, cô dửng dưng quét qua nhà ăn một cái, nói: “Ra ngoài chứ.

Tôi đi bar, còn đi làm nữa.”
Nhìn đi, ngày tháng không có anh cuộc sống của tôi vẫn phong phú đa dạng, chăm chỉ làm việc kiếm tiền.
Đối với câu trả lời của cô, Đào Mục Chi giống như là không hề tin.

Hắn cũng không nói gì, không phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Dưới ánh mắt chăm chú vô thanh đó, Lâm Tố bắt đầu thấy cả người mất tự nhiên.
Cô đáp lại ánh mắt của Đào Mục Chi, trừng mắt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi đâu có nói điêu!”
Cô thật sự đi bar, cũng thật sự đi làm việc!
Đào Mục Chi bị cô hổ nhỏ này gầm một cái dọa nạt, nhưng sắc mặt hắn lại không hề thay đổi, bình tĩnh nhìn Lâm Tố đang xù lông, nói: “Dọn dẹp qua đi.”
Lâm Tố: “…”
Dọn cái gì? Ai dọn? Tôi á?
“Không phải.” Biểu tình Lâm Tố hơi biến hóa, bất mãn nói: “Sao tôi phải dọn?”
Lúc trước Đào Mục Chi đến nấu cơm cho cô rõ ràng là hắn chưa sai cô phải làm cái gì mà.

Nhưng sau khi bất mãn hỏi ra một câu này, tự bản thân cô lại thấy mình không đủ lý lẽ.
Lúc trước Đào Mục Chi không để cô làm gì là vì cô đang ốm, cần nghỉ ngơi.


Bây giờ cô khỏe re, dọn dẹp bàn ăn cũng không phải là chuyện gì quá đáng.

Đây là nhà cô, rượu bia cũng là cô uống, đương nhiên cô phải dọn rồi.
Nhưng mà trực tiếp bị sắp xếp làm việc thế này, Lâm Tố mang theo tâm trạng bà lớn ngồi chờ cơm bưng tận miệng bỗng bị hạ phẩm cấp xuống thành cô em dọn bàn, chênh lệch quá lớn một trời một vực khiến cô cứ khó chịu làm sao.
Trong lúc cô còn rối rắm, Đào Mục Chi nhận lấy cá trong tay cô, nói: “Tôi bận làm cá không dọn được, cần cô giúp đỡ.”
Lát nữa chiến trường chính của Đào Mục Chi chuyển về bếp.

Vào đến bếp, hắn phải rửa nguyên liệu, thái đồ ăn, nấu, ngoài ra hắn còn phải phụ trách lau dọn bếp rửa bát đũa xoong nồi.

Một mình hắn làm nhiều việc như thế, còn cô chỉ bị phân công dọn một cái bàn, nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ hợp lý rồi.
Với lại, vì nhờ cô giúp đỡ mà Đào Mục Chi đã hạ mình xuống như thế.

Hắn giải thích xong, còn rũ mắt trưng cầu ý kiến của cô.
“Có thể không?”
Đào Mục Chi không chỉ cho cô một cái bậc thang, còn xếp bậc thang xuống đến tận tầng hầm.

Lâm Tố nghe hắn nói xong, tâm lý đã theo hàng bậc thang này trở nên cân bằng.
“Thôi được rồi.” Lâm Tố không tình nguyện nói.
“Cám ơn.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: “…”
Cám cái gì mà ơn! Cô cũng chẳng giúp hắn dọn, đây rõ ràng là bàn ăn nhà cô!
Đào Mục Chi nói cám ơn xong thì cầm theo nguyên liệu đi vào bếp.

Lâm Tố ở lại liếc bàn ăn một cái, đi tới, bắt đầu dọn dẹp.
Nắng chiều xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu xuống mặt đất lộn xộn, hai người một ở nhà ăn một ở trong bếp, khung cảnh bận rộn tất bật.
Công việc dọn dẹp nhà ăn khá đơn giản.

Bỏ mấy chai lọ lăn lóc, sau đó lau mặt bàn là xong.

Lâm Tố cầm khăn ướt lau bàn, thật ra cũng không có gì để lau.

Cô ngủ ở đây hai ngày, mặt bàn sớm đã được quần áo của cô lau sáng bóng.
Lâm Tố cầm khăn, ánh mắt lại không nhịn được hướng về phía bếp.

Đào Mục Chi ở trong đó đang rửa dụng cụ làm bếp.
Thân hình cao lớn thẳng tắp của người đàn ông không ngừng bận rộn đi lại trong đó, theo mỗi động tác của hắn, từ trong bếp lại phát ra những âm thanh va chạm vụn vặt.

Giữa những âm thanh này, Lâm Tố có cảm giác ngôi nhà của mình giống như một lần nữa sống lại.
Đúng là một cảm giác rất kỳ diệu.
Nhà cô so với hai ngày trước thật ra không có thay đổi gì cả, vẫn là bức tường xi măng không có giấy dán, vẫn là sàn nhà đầy tạp chí ảnh chụp, lộn xộn chai lọ, đồ đạc vất lung tung…!Một ngôi nhà như thế, dù là ai nhìn vào cũng không nghĩ nơi này có người ở.
Thế nhưng Đào Mục Chi vừa đến, loại cảm giác này đã thay đổi.

Chỉ cần có hắn ở đây, dù là hắn nấu cơm hay là chẳng làm gì chỉ ngồi ở đó thôi cũng giống như mặt trời mang theo ánh sáng và sức sống, phủ lên toàn bộ không gian trống trải này.
Đây là chuyện kỳ cục gì thế? Lâm Tố thất thần nhìn Đào Mục Chi, khó hiểu nghĩ.
Lâm Tố còn đang vắt óc tìm đáp án, Đào Mục Chi ở trong bếp đã thình lình quay đầu nhìn cô.


Tầm mắt của hai người qua một khoảng cách giữa nhà ăn và bếp giao nhau, Lâm Tố vừa giương mắt, hàng lông mi cong vút khẽ động, sau đó giật mình thu hồi ánh mắt.
Lâm Tố có cảm giác mạch máu của mình có thứ gì đó ép tới, đẩy cho máu chảy nhanh hơn, khiến trái tim cô vì thế mà đập nhanh hơn.

Lâm Tố bỗng bối rối tay chân, cô vùi đầu lau mặt bàn, động tác rất nhanh, nhưng vẫn cảm giác ánh mắt của Đào Mục Chi còn chưa rời khỏi mình.

Cô xoay nhanh cái đầu sang một bên, lau lung tung chỗ này hai cái chỗ kia hai cái, sau đó ôm theo trái tim đập loạn rời khỏi nhà ăn, nhảy lên ghế sô pha.
Lâm Tố như con cá nhỏ nhảy bật lên rồi nằm úp vào mặt ghế.

Cô nằm được một lúc, nhưng trái tim vẫn còn chưa ổn định trở lại.

Tiếng thình thịch thình thịch mạnh mẽ không ngừng, Lâm Tố tưởng chừng màng nhĩ của mình sắp bị nổ tung.
Cô làm cái gì mà cứ như đi ăn trộm rồi bị bắt quả tang thế nhỉ?
Không phải chỉ là nhìn trộm Đào Mục Chi một cái rồi bị bắt được thôi à? Nhìn trộm cũng là trộm à?
Lâm Tố hết nói nổi với chính mình.

Miệng khô lưỡi khô, cô đưa tay vò vò tóc, vểnh tai nghe động tĩnh trong bếp.

Có vẻ sau khi cô chạy ra đây thì âm thanh trong bếp lại tiếp tục, chứng minh Đào Mục Chi lại đang làm việc rồi.
Tạ trời đất! Lâm Tố nghĩ.
Nghĩ xong, Lâm Tố: “…”
Tạ cái đầu á!

Lâm Tố nằm trên ghế sô pha, tiếp tục như một bà lớn chờ cơm.
Không quá lâu sau, từ trong bếp bay đến mùi cá kho.

Lâm Tố nuốt ực một cái, Đào Mục Chi bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra, gọi cô một tiếng.
“Ăn cơm được rồi.”
Lâm Tố như con cá nhỏ ngồi bật dậy, chạy như bay đến trước bàn ăn.

Một giây khi nhìn thấy cá kho trên bàn, Lâm Tố không nghĩ được gì khác nữa.
Cô vốn nghĩ hai ngày này không hề ăn gì, hôm nay dù có ăn thì cũng không có khẩu vị gì cả.

Nhưng mùi thơm của cá kho vừa chui vào mũi, cái bụng của Lâm Tố đã reo lên.
Cô đã để cái bụng đói hai ngày nay rồi.
Lâm Tố ngồi xuống, nhận lấy bát đũa Đào Mục Chi đưa qua, sau đó gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
Một khắc khi miếng cá đặt trong miệng, Lâm Tố bỗng nhớ đến một câu: Một đời đáng giá!
Lâm Tố “một đời đáng giá” ôm bát cơm ăn đến là vui vẻ.
Trong nhà ăn phát ra tiếng leng keng rất nhỏ do bát đũa va chạm vào nhau.

Dưới ánh đèn, Đào Mục Chi ngồi ở đối diện, lẳng lặng nhìn Lâm Tố ăn cơm.
So với Lâm Tố, khẩu vị của Đào Mục Chi vẫn như bình thường.


Hai ngày nay hắn không ăn gì nên dạ dày có hơi khó chịu.

Nhưng tuy là không ăn, hắn chỉ nhìn Lâm Tố ăn uống vui vẻ như vậy cũng có cảm giác không còn đói nữa.
(*) ủa toàn siêu nhân hay sao mà ai cũng không ăn uống gì hết vậy:>>
Lâm Tố từ khi nhận lấy bát đũa đã dành hết tâm trí vào đồ ăn ngon trên bàn.

Cô ăn được một lát, sau khi cái bụng đã khá no rồi mới có tinh lực đi quan tâm đến chuyện khác.

Cô phát hiện ra từ khi mình bắt đầu ăn, Đào Mục Chi vẫn chưa hề động đũa.

Hắn không động đũa cũng thôi đi, còn có cảm giác hắn cứ nhìn cô chằm chằm.
Lâm Tố nhấc mắt nhìn sang Đào Mục Chi ngồi đối diện.
Đào Mục Chi quả nhiên đang nhìn cô.
Đèn trong nhà ăn không quá sáng, cái chân dài của hắn đã bị giấu dưới gầm bàn, chỉ còn lại bóng lưng thẳng tắp ẩn dưới ánh đèn.

Bởi vì ánh sáng không đủ, ánh mắt của hắn dường như lại càng trở nên kín đáo bình tĩnh.
Lâm Tố: “…”
“Trong đồ ăn có bỏ độc hả?” Lâm Tố hỏi.
Đào Mục Chi: “..”
“Không có.” Đào Mục Chi đáp.
Lâm Tố xác nhận đồ ăn không có độc xong, “ồ” một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu đánh chén.
Thế nhưng một lát sau mà Đào Mục Chi ngồi đối diện vẫn không động đũa.
Lâm Tố: “…”
Động tác của Lâm Tố hơi dừng lại, một lần nữa ngẩng đầu lên.

Đào Mục Chi rũ mắt nhìn xuống, thấy cơm trong bát cô đã gần hết thì tầm mắt một lần nữa chuyển lên khuôn mặt cô, hỏi.
“Ngon không?”
Lâm Tố: “…”
Sắp ăn hết cơm rồi đây, anh nói xem?
Nhưng Lâm Tố dĩ nhiên sẽ không thừa nhận, cô mới không để Đào Mục Chi có cơ hội đắc ý.

Cô thong thả đặt bát xuống, lạnh nhạt nói: “Cũng tạm được, không đến nỗi quá khó ăn.”
Nói xong, Lâm Tố cầm đũa lên gắp một miếng cá kho.

Một khắc khi miếng cá đặt vào miệng, cô nghĩ rồi lại nghĩ, một lần nữa cầm bát lên.
Lâm Tố thật sự không biết phải dùng lời nào diễn tả cho đúng.

Sao cá này ăn ngon thế nhỉ? Rõ ràng là Đào Mục Chi mới nấu được hai lần.

Không lẽ hắn có thiên phú dị bẩm, hay là từng được huấn luyện rồi?
Đào Mục Chi đã sớm quen với một Lâm Tố khẩu thị tâm phi.

Hắn không để lời đánh giá của Lâm Tố trong lòng, chờ Lâm Tố tiếp tục ăn được một lúc, hắn giống như bị dáng vẻ ngon miệng của cô ảnh hưởng, cũng cầm đũa lên gắp mấy cọng rau.
Ngồi trên ghế đúng là thoải mái hơn ngồi trên thảm rất nhiều, Đào Mục Chi ăn đơn giản một chút, sau đó cầm cốc nước bên cạnh lên uống một hớp, hỏi Lâm Tố.
“Sao tự nhiên lại nghĩ đến mua bàn ăn?”
Mấy ngày trước Đào Mục Chi đã phát hiện ra bộ bàn ăn này, nhưng lúc đó hắn uống rượu, lực chú ý đều đặt trên người Lâm Tố nên không hỏi gì đến nó.
Đào Mục Chi hỏi xong, Lâm Tố đang vùi đầu ăn cơm: “…”
“Không phải mua.” Lâm Tố từ trong bát cơm ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của Đào Mục Chi, giọng nói bình tĩnh: “Mua đệm được tặng.”
Đào Mục Chi: “…”
Đệm là đồ trên giường, bàn ăn là đồ trong nhà ăn, mua đệm không tặng chăn ga gối gì mà lại tặng bộ bàn ăn?
Rõ ràng là hắn không tin, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt Lâm Tố, sau đó cũng không hỏi thêm, hắn nhìn Lâm Tố, gật đầu nói: “Rất tốt.”
Đào Mục Chi đã tin lai lịch của bộ bàn ăn này rồi.
Lâm Tố mới không nói mình mua bàn ăn là vì hắn.


Dù sao cô cũng đã quên mất lý do vì sao khi đó mình lại như bị ma xui quỷ khiến mà mua về.

Nhưng Đào Mục Chi biết bệnh tình của cô, càng biết được vài hành vi thói quen của cô.

Hắn biết cô sẽ không tự mua bộ bàn ăn này, cũng như chiếc đệm kia vậy.
Đệm cho phòng phụ là Đào Mục Chi chủ động yêu cầu cô mới mua.

Nhưng Đào Mục Chi chưa từng đề cập đến chuyện bàn ăn mà cô lại mua.

Nếu Lâm Tố nói bộ bàn ăn này là cô tự mua, ai biết đâu được hắn có nghĩ là vì cô muốn giữ hắn lại mới mua nó hay không?
Cũng may là Đào Mục Chi không cố vặn hỏi chuyện cái bàn ăn, Lâm Tố khẽ thở ra một hơi rồi tiếp tục ăn cơm.

Chẳng qua nhắc tới chuyện bàn ăn này, Lâm Tố chợt nhớ đến một chuyện khác.

Cô vừa ăn cơm, vừa nói với Đào Mục Chi.
“Đúng rồi, tối nay anh ở lại nhà tôi đi.”
Dưới ánh đèn, Đào Mục Chi nhấc mắt nhìn sang cô, ánh sáng trong mắt khẽ động.
Mà Lâm Tố còn đang vùi đầu ăn đến lúc đó mới nhận ra lời nói của mình có nhiều ẩn ý đến mức nào: “…”
“Không không không, không phải…!khụ khụ!” Lâm Tố cuống cuồng giải thích, thành ra lại bị sặc cơm, mặt đỏ bừng cả lên.
Trong lúc cô ho dữ dội, ánh mắt của Đào Mục Chi cũng đã bình tĩnh trở lại, hắn đẩy một cốc nước cho Lâm Tố.
Lâm Tố nhận lấy, ngửa cổ uống một hơi hết nửa cốc, vất vả đè xuống cơn ho.

Cô vội vàng tiếp tục giải thích với Đào Mục Chi, muốn nói rõ ý của mình.
“Ý của tôi là, lúc trước không phải anh bảo tôi mua đệm à? Tôi cũng đã mua cho anh rồi, nhưng anh lại chưa nằm lần nào.

Cái đệm đó tôi mua hết năm vạn tám đó, anh lại không nằm lần nào thì quá lãng phí.

Thế nên tôi mới nghĩ hôm nay anh ở lại đi, có thể ngủ thử xem.”
Lâm Tố nói xong: “…”
“Ngủ trên đệm.” Sợ Đào Mục Chi hiểu nhầm, Lâm Tố lại giải thích đối tượng hắn cần ngủ.
Lâm Tố giải thích xong, ánh mắt mang theo mong đợi nhìn sang Đào Mục Chi.
Thật ra giữ Đào Mục Chi lại cũng không chỉ đơn giản là muốn hắn ngủ thử đệm thế nào, cô còn có tâm tư khác.

Tâm tư đó chính là, nếu như tối nay Đào Mục Chi ở lại nhà cô, vậy thì mai cô sẽ lại có bữa sáng để ăn rồi.
Cô giải thích xong, biểu cảm của Đào Mục Chi vẫn ẩn dưới ánh đèn.

Ánh mắt của hắn sau lời giải thích này đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Đón lấy ánh mắt chờ mong kia, Đào Mục Chi đưa ra đáp án.
“Được.”
Đôi mắt Lâm Tố sáng lên.
Vậy là có bữa sáng rồi!
Nhưng Đào Mục Chi nói xong, chỉ dừng vài giây đã lại tiếp tục.
“Nếu cô đồng ý, tôi có thể tiếp tục ở lại đây.”
Lâm Tố: “…”
Đây là nửa đời sau cô đều có cơm ăn sao!?
***
88: 2 chương mừng truyện đạt 1k votes trên wattpad hehe~
Hôm đầu tuần tính để đến hôm nay treo điều kiện tặng chương thì hôm qua phát hiện đã đủ xừ rồi còn đâu, mới 6k views mà được 1k votes rồi yêu mọi người lắm á moah moah~
À có lẽ đến mốc 2k hoặc 1,5k gì đó sẽ lại tặng chương nên mong mọi người lại dành nhiều tình iu và vote nhìu nhìu cho bác sĩ Đào và Tố bảo bối hơn nữa nha, tài khoản trên wattpad của Bát là @newwloser88 cho ai chưa biết nè, yêu thương yêu thương:*:*:*.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.