Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ]

Chương 105: Lâm Tố Đã Nói Là Hôm Nay Đào Mục Chi Không Đến Mà!


Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ] – Chương 105: Lâm Tố Đã Nói Là Hôm Nay Đào Mục Chi Không Đến Mà!

Art: Weibo @EPcat
Ngoại truyện 08: Lâm Tố đã nói là hôm nay Đào Mục Chi không đến mà!

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

(*) Đọc cái cap đã biết là chương này có thánh nhọ Bạch tổng cameo rồi :>>

Lâm Tố cảm thấy thời gian vẫn còn dài lắm, nhưng một năm trôi qua lại chỉ như một cái chớp mắt.

Sau khi Cổ Cổ và Kim Kim lớn hơn, thời gian ở cữ của Lâm Tố cũng dần kết thúc, chức năng cơ thể hồi phục, Lâm Tố bắt đầu quay lại làm việc.

Bộ phim điện ảnh mới cô nhận sau khi quay lại có chủ đề tương tự như bộ điện ảnh đầu tay. Sau thành công của bộ điện ảnh đầu tay, khán giả đặt niềm tin và kỳ vọng rất lớn vào tài hoa của cô.

Trước khi chính thức khai máy, Lâm Tố cũng không hề nhàn rỗi. Nhân mạch của Đào gia ở trong nước thậm chí là cả nước ngoài đều dồi dào, Lâm Tố nhận được không ít chỉ dẫn từ những bậc tiền bối, đối với bộ phim mới, cô đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm, bởi vậy nên có lòng tin rất lớn.

Cô vốn dĩ đã là nhiếp ảnh gia, yêu cầu với quá trình quay phim tương đối cao. Hôm nay bỗng nhiên tụt xuống âm độ, cảnh quay lẽ ra phải quay từ hôm qua chỉ có thể tạm thời hoãn lại, đổi sang một cảnh khác. Cả đoàn quay phim dưới sự sắp xếp của Lâm Tố, tiến độ quay cứ thế nhịp nhàng lại nhanh chóng được đẩy lên.

“Cut!” Lâm Tố đứng phía sau màn hình, cầm bộ đàm hô một tiếng.

Hai diễn viên chính theo tiếng hô của cô tách ra, Lâm Tố nhìn vào màn hình, nói: “Quay lại cảnh vừa rồi đi, diễn viên nam chú ý điều chỉnh cảm xúc.”

Cô vừa nói xong thì thấy diễn viên nam trong màn hình nhìn về phía nào đó, đau khổ phát tín hiệu cầu cứu với cô.

Lâm Tố: “…”

Lâm Tố quay đầu, không biết Bạch Dã đã đứng phía sau mình từ bao giờ, ánh mắt ghim chặt trên màn hình. Chẳng qua không phải anh ta đang nhìn chằm chằm diễn viên nam, mà là đang nhìn diễn viên nữ. Anh ta nhìn hai diễn viên chính sau khi tách nhau ra mà tay vẫn còn đang nắm, ánh mắt không khỏi âm trầm xuống.

Đang trong lúc dùng ánh mắt nguy hiểm mà nhìn chằm chằm màn hình thì Bạch Dã nhận ra Lâm Tố đã quay đầu lại, cô hơi rũ mắt, híp mắt nhìn anh ta. Bạch Dã đối diện với tầm mắt của cô, nguy hiểm và âm trầm trong mắt lập tức thu về, cười hì hì nói.

“Sao cô phát hiện ra tôi thế?”

Lâm Tố: “…”

Dù sao quay phim cũng được khá lâu rồi, Lâm Tố thu lại ánh mắt, dùng bộ đàm nói với diễn viên: “Nghỉ giải lao.”

Đạo diễn lên tiếng, đoàn làm phim đang trong trạng thái căng thẳng thoáng chốc thả lỏng.

“Sao anh lại đến nữa thế?” Lâm Tố đặt bộ đàm xuống, quay đầu nói với Bạch Dã.

Bộ phim lần này của cô, Bạch Dã hận không thể một tuần đến bảy lần, mỗi lần đến đều ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, Lâm Tố sắp bị anh ta phiền chết.

Nhưng mà cô phiền là chuyện của cô, Bạch Dã chỉ làm như không biết, anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm diễn viên nữ, sau đó quay lại cợt nhả nói: “Cô làm việc trở lại, tôi thân là giám chế, đương nhiên phải tùy thời qua đây cổ động cho cô.”

“Vậy tôi đổi diễn viên nữ khác.” Lâm Tố nói.

Bạch Dã: “…”


Bạch Dã liên tục chạy đến đoàn làm phim, một nguyên nhân đúng là cổ vũ cô, cũng trợ giúp cho cô không ít. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là nữ diễn viên chính trong bộ phim điện ảnh này chính là người trong lòng của Bạch Dã.

Trong bộ phim điện ảnh đầu tay của Lâm Tố, cô gái kia chính là vai thứ số 2, hiện tại cũng mới chỉ qua hai năm, Bạch Dã không những bao bọc cô ấy vô cùng cẩn thận, còn giúp cô ấy tiến thân diễn chính, hơn nữa trước đó còn để cô ấy tham gia vào mấy bộ phim có doanh thu phòng vé rất tốt.

Nhưng năng lực của cô ấy cũng xem như tương xứng với cái cột chống Bạch Dã. Sau này khi Lâm Tố quay lại làm việc, Bạch Dã lập tức bỏ tiền mua đám doanh tiêu hào(*) lên bài, tung hô hết lời. Ngoài miệng nói là vì cô, nhưng ngay ngày hôm sau đã mang lý lịch của diễn viên nữ kia đến cho Lâm Tố.

(*) đu thì đu idol thiệt mà nhiều cái tui cũng không rõ lắm, cái này đại loại chắc là mấy cái tài khoản blogger chuyên lên bài về giới giải trí, bỏ tiền để họ lên bài tốt chăng?

Quan hệ giữa Lâm Tố và Bạch Dã cho đến hiện tại có thể xem như bạn tốt. Anh ta tự mình tiến cử người, Lâm Tố cũng cho cô ấy diễn thử, cảm thấy không tệ thì chốt luôn.

Chỉ là trăm triệu lần không ngờ đến, bộ phim vừa được khởi quay, Bạch Dã đã như bị rối loạn cưỡng chế ngày ngày chạy đến nơi này.

Bạch Dã nghe thế thì quýnh lên, dáng vẻ cà lơ phất phơ biến mất dạng, ghé sát vào Lâm Tố, nhỏ giọng nói: “Ầy, đừng mà đạo diễn Lâm, chỉ để cô ấy ở chỗ cô thì tôi mới yên tâm được.”

“Theo đuổi thì chưa thấy đi đến đâu, chỉ thấy anh cả ngày bảo bảo vệ vệ.” Lâm Tố nói.

Thật không biết cái tên Bạch Dã dở hơi này lúc yêu đương sẽ ngấy người thế nào.

“Cô ấy có người trong lòng rồi.” Bạch Dã nói.

Lâm Tố quay lại nhìn anh ta một cái.

Bạch Dã đón nhận ánh mắt của cô, cười cười.

Lâm Tố không nói nữa.

Kỳ thật đối với người có tiền, cái gì đối với họ cũng đạt được một cách rất dễ dàng. Thế nhưng lại cứ đụng phải một số người, cứ như sinh ra là để khắc bọn họ.

“Anh để cô ấy ở chỗ tôi thì yên tâm cái gì?” Lâm Tố hỏi, “Anh cảm thấy tôi không có sức hút với cô ấy à?”

Lâm Tố chuyển chủ đề, Bạch Dã nghe xong thì cười, lập tức xun xoe nịnh nọt: “Cái đó thì không, tôi chỉ cảm thấy cô ấy không có sức hút với đạo diễn Lâm đây thôi.”

“Chậc chậc~” Lâm Tố tâm phục khẩu phục miệng lưỡi của Bạch Dã.

Lâm Tố muốn đi xem lại cảnh quay vừa rồi, trước khi đi, cô đưa tay muốn đẩy Bạch Dã vướng víu sang một bên. Thế nhưng một cái chớp mắt trước khi cô đưa tay ra, Bạch Dã đã như con linh dương vèo cái nhảy sang một bên, Lâm Tố cứ thế bắt phải không khí.

Lâm Tố: “…”

Bạch Dã nhảy sang bên cạnh rồi, trong mắt vẫn còn kinh hồn táng đảm. Anh ta nhìn Lâm Tố, nói: “Cô đừng có mà tiếp xúc tứ chi với tôi, ngộ nhỡ đụng trúng Đào tiên sinh đến đón rồi bắt gặp, tôi có thêm một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được, bàn tay lần trước đến giờ vẫn còn đau đây này…”

Bạch Dã sợ Đào Mục Chi thật. Bình thường nhìn thì thanh lãnh là thế, khắc chế là thế, một khi ăn giấm chua đúng là khiến người ta ám ảnh mãi không quên. Mỗi lần anh ta không may chạm phải Lâm Tố rồi bị bắt gặp, bàn tay này đều phế mất mấy ngày.

Bạch Dã nói xong, Lâm Tố: “…”

Nhìn cái dáng vẻ một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng của Bạch Dã, Lâm Tố có hơi dở khóc dở cười, cô nhìn màn hình, cười nói: “Yên tâm đi, hôm nay Đào Mục Chi không đến đây.”

Nghe thấy Đào Mục Chi sẽ không đến, Bạch Dã đi về bên cạnh Lâm Tố, hỏi: “Sao lại không đến?”


“Hôm nay là sinh nhật một tuổi của Cổ Cổ và Kim Kim, bọn họ đều ở Đào gia rồi.” Lâm Tố nói.

Nhắc đến sinh nhật một tuổi của Cổ Cổ và Kim Kim, Lâm Tố không khỏi sinh ra cảm khái, thời gian trôi qua quá nhanh, bất tri bất giác Cổ Cổ Kim Kim đều đã một tuổi rồi.

Hiển nhiên, Bạch Dã cũng có cảm giác tương tự, anh ta kinh ngạc nhìn sang Lâm Tố: “Cổ Cổ và Kim Kim đều đã một tuổi rồi?”

Tuy Bạch Dã thường xuyên gặp Lâm Tố, nhưng không được gặp hai đứa nhỏ. Nói thật, với dáng vẻ hiện tại của Lâm Tố, ai nhìn cũng sẽ không nghĩ cô đã là bà mẹ hai con.

Lâm Tố vốn đã trẻ trung, sau khi sinh lại được điều dưỡng tốt, hiện tại mọi mặt đều hoàn hảo như cũ.

“Đúng đó.” Lâm Tố đáp một tiếng, rồi như chợt nhớ đến cái gì, xòe tay trước mặt Bạch Dã: “Quà đâu?”

Bạch Dã: “…”

Nhìn lòng bàn tay của Lâm Tố mấy giây, Bạch Dã hơi có cảm giác cạn lời: “Vậy sao không thấy cô nói trước gì với tôi, làm sao tôi biết mà chuẩn bị được.”

Làm một vị tổng tài của công ty giải trí to bự, hiện tại lại đang bị chữ tình vây khốn, tự nhiên sẽ không còn tâm tư nào mà suy tính xem phải tặng con của bạn tốt quà gì. Lâm Tố cũng không để tâm, nói: “Còn cần chuẩn bị? Lần này Bạch tổng định đánh khóa vàng mấy cân đây?”

Bạch Dã: “…”

Cũng đã một năm rồi, cô còn không quên lôi lại chuyện cái khóa vàng 100g ra trêu chọc anh ta.

Bạch Dã nhìn lòng bàn tay cô, thật muốn đánh một cái cho bõ tức. Nhưng dĩ nhiên anh ta không dám, chỉ có thể nhịn xuống.

Thấy anh ta nhẫn nhịn, Lâm Tố lại càng tỏ ra thích thú, cô nhìn tay mình, hỏi: “Sao anh lại sợ Đào Mục Chi như thế? Bắt tay một cái thì có gì đâu mà đau? Hay là do anh yếu ớt quá?”

Cô không chỉ lôi lại chuyện khóa vàng 100g ra trêu anh ta, còn chê anh ta yếu. Bạch Dã thoáng cái kích động, nói với Lâm Tố: “Cô đừng có không biết gì mà cứ nói nhé! Cô giỏi thì tự mình đi thử đi.”

Lâm Tố nghiêng đầu nhìn anh ta, trong mắt là đơn thuần vô hại.

“Những lúc chồng tôi nắm tay tôi đều không dùng lực gì cả, tôi chỉ cảm thấy là do anh làm quá lên thôi.” Lâm Tố nói.

“Tôi làm quá lên?” Bạch tổng không chịu nổi đả kích này nữa, quyết định dùng hành động thực tế chứng minh cho cô thấy, anh ta đưa tay về phía Lâm Tố, nói: “Nào nào, cô đưa tay đây, tôi nắm thử cho cô xem, xem tôi có làm quá lên hay không!”

Lâm Tố cũng chẳng hề biết sợ đưa tay ra, Bạch Dã lập tức cầm lấy, nhưng dĩ nhiên cũng không dám dùng quá nhiều lực. Anh ta cầm tay Lâm Tố, bắt đầu dùng lực nói.

“Tôi nói cho cô biết, đau phát khóc cũng đừng có mà…”

“Lâm Tố.”

Bạch Dã vừa định tăng lực đạo cho Lâm Tố nếm thử mùi vị đau khổ của mình, chết không được sống không xong, thì từ phía sau truyền đến tiếng của Đào Mục Chi.

Bạch Dã đơ ra như một khúc gỗ, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm phía trước, đến cả sức lực quay đầu cũng không có.

Rốt cuộc anh ta có cái mệnh cứt chó gì đây?


Rõ ràng Lâm Tố đã nói hôm nay Đào Mục Chi không đến mà!

Đúng là hôm nay Đào Mục Chi không định đến. Nhưng hai đứa nhỏ trong nhà ầm ĩ đòi gặp mẹ bằng được, Đào Mục Chi chỉ đành đưa chúng đến thành cổ dùng cho quay phim(*), thuận tiện cho bọn chúng tham quan nơi mẹ mình làm việc.

(*) chắc kiểu như Hoành Điếm, chỗ quay mấy cái phim cổ đại í

Hai tay hắn bế hai đứa nhỏ, từ xa đã thấy Bạch Dã với vẻ mặt không phục phân bua gì đó với Lâm Tố. Nói một hồi, Bạch Dã dần trở nên kích động, cầm lấy tay Lâm Tố. Sau đó, Đào Mục Chi rõ ràng thấy bàn tay anh ta dùng lực, trước khi anh ta kịp tăng lực, Đào Mục Chi gọi tên Lâm Tố.

Lâm Tố không ngờ Đào Mục Chi sẽ đến, thậm chí còn đưa theo Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã. Nhìn thấy ông xã và hai bảo bối nhỏ, Lâm Tố lập tức ném Bạch Dã một xó, vui vẻ chạy về phía Đào Mục Chi, trước ôm chồng một cái thật chặt, sau lại hôn lên má hai bảo bối hai cái thật kêu.

“Không phải anh nói không tới hả?” Lâm Tố hướng đôi mắt sáng rực về phía Đào Mục Chi.

Hôm nay bận rộn nhiều việc, phải chuẩn bị cho tiệc sinh nhật vào tối nay, theo dự tính là Lâm Tố làm việc xong sẽ trực tiếp về Đào gia. Bên đó còn đặc biệt phái xe đến đây, bây giờ đang chờ cô ở ngay bên ngoài. Cô cho rằng Đào Mục Chi sẽ không đến, không ngờ hắn còn ôm theo hai bảo bối đến.

Từ sau khi quay trở lại với công việc, thời gian dành cho hai bảo bối bị rút ngắn lại. Đôi khi phải quay phim đến tận đêm khuya, Đào Mục Chi đón cô về đến nhà, hai bảo bối cũng đã ngủ.

Trẻ con được một tuổi cũng bắt đầu nảy sinh hiếu kỳ với thế giới. Bọn chúng tò mò mỗi ngày mẹ ra ngoài làm gì, dù Lâm Tố có giải thích thì bọn chúng cũng khó mà nghe hiểu hết, vậy nên hôm nay Đào Mục Chi bế thẳng chúng đến. Hai đứa nhỏ được ba bế trên tay, hiếu kỳ quan sát quanh trường quay.

Hai đứa nhỏ so với thời kỳ được một trăm ngày đã thay đổi rất nhiều, khuôn mặt và ngũ quan đáng yêu dần trở nên có góc cạnh có đường nét hơn.

Mà sau khi chúng trưởng thành, tướng mạo cũng trở nên rõ ràng hơn. Lúc còn quá nhỏ khó mà nhìn ra được Cổ Cổ và Kim Kim giống ai nhiều hơn. Bây giờ thì cũng đã phân biệt được kha khá.

Đào Cổ Dã có đôi mắt giống mẹ, nhưng mặt và mũi lại cực kỳ giống ba. Mà Đào Kim Dã có đôi mắt giống ba, mặt và miệng lại giống mẹ.

Bốn người đứng ở một chỗ, người ngoài nhìn vào là có thể nhìn ra họ chính là một gia đình. Lâm Tố và Đào Mục Chi đã cưới nhau được mấy năm, tướng phu thê càng ngày càng rõ hơn. Sắc bén trên người Lâm Tố dần trở nên nhu hòa, mà thanh lãnh trên người Đào Mục Chi lại dần trở nên ôn nhu.

Một nhà bốn người, chỉ lấy riêng giá trị nhan sắc ra đã đủ thu hút ánh nhìn xung quanh, thậm chí là nói sáng lóa chọc mù con mắt.

Tin Lâm Tố kết hôn rồi sinh đôi cũng không phải bí mật trong giới. Tất cả mọi người đều biết Lâm Tố có một gia tộc bối cảnh cực cao phía sau và một ông chồng vô cùng đẹp trai, mà một thời gian trước Lâm Tố nghỉ sinh, vừa sinh là sinh được một cặp long phượng.

Đến chính bản thân cô, bộ phim điện ảnh sau khi quay lại với công việc nhận được vô số đầu tư. Cuộc sống như thế, dù chỉ bằng một phần thôi đã đủ khiến người ta hâm mộ rồi, đây Lâm Tố lại có toàn bộ.

Đào Mục Chi thường xuyên đến đoàn phim đón Lâm Tố, sự hiếu kỳ của mọi người với Đào Mục Chi cũng vơi bớt dần theo thời gian. Sau khi hắn gọi Lâm Tố, mọi người đồng loạt nhìn về phía này. Giây tiếp theo, ánh mắt của mọi người nhất tề rơi xuống hai bảo bối hắn bế trên tay.

Hai bảo bối nhỏ, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng lấp lánh, da dẻ trắng nõn cứ như hai nắm cơm nếp. Một cái liếc mắt thôi đã đủ khiến trái tim người ta phải mềm nhũn. Nếu được bồng trên tay, ngửi mùi hương sữa, không biết còn chết mê chết mệt đến thế nào nữa.

Nhưng họ cũng chỉ dám nghĩ như vậy, người trong đoàn làm phim không có ai đến gần hai em bé. Một là vì chạy đi chạy lại tất bật trong đoàn phim cả buổi người ai cũng bẩn bẩn hôi hôi, hai là vì đây là con của đạo diễn đó! Người trong đoàn làm phim đều sợ đạo diễn, theo lẽ dĩ nhiên sẽ sợ luôn cả con của đạo diễn.

Chỉ là đạo diễn ngày thường nghiêm khắc đáng sợ ở trước mặt chồng và con lại có một dáng vẻ khác hẳn. Lâm Tố lấy khăn ướt trong túi của Đào Mục Chi, lau tay mình, Đào Mục Chi vừa nhìn cô lau tay vừa nói.

“Chúng nó nhớ em, bèn đưa qua đây luôn.”

“Ôi, nhớ mẹ rồi à.” Lâm Tố lau sạch tay xong, cười tít mắt nói, Đào Kim Dã rất nhanh giang hai tay, muốn sà vào lòng cô.

“Mẹ~”

Bé con kia đầu tiên muốn được cô ôm, sau lại gọi một tiếng mẹ, đối với một người làm mẹ mà nói, dù bảo bối nhà mình có gọi mẹ bao nhiêu lần, mỗi lần gọi ra đều có thể khiến cô cảm động.

Đào Kim Dã biết nói sớm hơn chút, tính tình con bé trầm lắng hơn, mọi người vốn tưởng con bé sẽ nói chậm hơn, không ngờ còn biết nói sớm hơn con khỉ Đào Cổ Dã. Đào Cổ Dã hiện tại cũng đã biết nói chuyện, nhưng vẫn chậm hơn Đào Kim Dã một chút. Đào Cổ Dã cũng chỉ biết nói mấy từ, Đào Kim Dã ngược lại đôi lúc có thể nói vài câu khớp với cuộc trò chuyện.

Con bé thật sự rất giống Đào Mục Chi. Các mặt đều cực kỳ thông minh, thích xem các con số, thích đọc sách, ngoại trừ thông minh giống Đào Mục Chi, còn có một điểm giống hắn là cực kỳ dính cô.

Tiểu gia hỏa này thực ra không quá nhiệt tình, so với Cổ Cổ luôn nhiệt tình như lửa, con bé thật sự rất im lặng. Nhưng tuy là im lặng, thì chỉ cần mẹ có mặt, con bé sẽ khá sẵn lòng nói chuyện, hơn nữa còn đặc biệt thích thơm cô, thân thiết với cô. Nếu con bé không phải là con gái, Lâm Tố khéo có cảm giác mình đang nuôi một tình nhân nhỏ mất.

Một tiếng “Mẹ” này của Đào Kim Dã, không chỉ có Lâm Tố mềm nhũn cả tim, mà Bạch Dã đứng ngập ngừng bên cạnh nửa ngày rốt cuộc quyết định chấp nhận vận mệnh “bàn tay sinh ra là để bị phế” cũng mềm nhũn cả tim.


Tiếng gọi của cô bé không chỉ có ngọt, còn mang theo giọng sữa. Cứ như dâu tây nhúng vào cốc sữa thơm nồng, sau đó đặt trên lửa nhỏ chậm rãi hầm, một tiếng này gọi ra, Bạch Dã ngắm nhìn Đào Kim Dã, thật hận không thể ôm con bé mà xoay tròn rồi nhấc bổng bay cao cao.

Muốn chết mất thôi! Nhưng mà anh ta không dám. Bởi vì Đào Mục Chi đang ở đây.

Lúc anh ta mon men đi qua, Đào Mục Chi cũng đã nhìn sang phía này, biểu tình như thường, cứ như không hề nhìn thấy một màn vừa rồi của Bạch Dã và Lâm Tố, đơn giản lên tiếng chào hỏi.

“Bạch tiên sinh.”

Bạch Dã nghe vậy, lập tức cười giả lả, nhanh chóng tiếp lời: “Đào tiên sinh, xin chào xin chào.”

Chào hỏi đơn giản với Đào Mục Chi xong, Bạch Dã chắp tay sau lưng, nhìn hai bảo bối trong lòng hai vợ chồng, cảm khái cười nói.

“Cổ Cổ Kim Kim lớn nhanh thật, đã biết nói chuyện rồi.”

Quả thật, đến ba mẹ ngày ngày bên cạnh làm bạn còn cảm thấy em bé lớn nhanh, càng đừng nói người khác không mấy khi được gặp. Một thời gian không gặp thôi em bé cũng đã lớn lên trông thấy rồi, đã học được rất nhiều rồi. Nhớ lại lần trước Bạch Dã gặp Cổ Cổ và Kim Kim, có lẽ đã là năm sáu tháng trước.

Bạch Dã nói xong, Lâm Tố cũng cảm khái cười theo, nói: “Đúng đó.”

Lâm Tố cúi đầu nhìn em bé, cười nói: “Cổ Cổ Kim Kim, chào chú đi.”

Bạch Dã tức thì kích động.

Không ngờ hai bảo bối này không chỉ biết gọi ba mẹ, còn có thể gọi người khác rồi? Nhớ lại dáng vẻ khi gọi “mẹ” của Đào Kim Dã, Bạch Dã lập tức hướng ánh mắt chờ mong kèm theo không chắc chắn về phía Đào Mục Chi.

“Bọn chúng biết gọi hả?”

“Biết.” Đào Mục Chi đáp.

Đào Mục Chi nói xong, Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã cùng nhìn về phía Bạch Dã(*), sau đó ngọt ngào gọi.

(*) chữ Dã của Cổ Cổ Kim Kim là 也, của Bạch tổng là 野, cơ mà đồng âm nên cũng xem như có duyên rồi kkk

“Ca ca~”

Hai bảo bối nhỏ dùng giọng sữa mà gọi hắn, trái tim của Bạch Dã thật sự tan thành nước luôn rồi á á á á á á á!

Bạch Dã không ngừng kích động gào thét trong lòng, gào thét xong~

“Không không, không phải, bảo bối, phải gọi chú! Sao mà gọi ca ca được? Gọi ca ca lại thành tụt mất cấp bậc rồi! Hai con mà gọi chú là ca ca, vậy chẳng lẽ chú phải gọi ba mẹ con là chú dì à!”

— Lời tác giả —

Cổ Cổ & Kim Kim: Hôm nay không đi gõ cửa ba mẹ, nhưng mà gặp được một cưa cưa!

Chỉ còn một ngoại truyện cuối cùng, sắp kết thúc rồi~

***

88: Chương trước quên không dịch lời tác giả á~

Lời tác giả của chương trước là:

Cổ Cổ: Chương sau đi gõ cửa ba mẹ!

:>>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.