Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ]

Chương 104: Nuôi Con Vui Vẻ


Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ] – Chương 104: Nuôi Con Vui Vẻ

Art: EPcat
Ngoại truyện 07: Nuôi con vui vẻ

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

88: Thấy vẫn có bạn xoắn xuýt cái xưng hô quá, thôi thì thi thoảng đổi một tí sang xưng hô của vợ chồng bà chị gái Bát hay xài, dù sao thì cũng không thể là cái anh – em được, tui không quen, nghe lạ lắm dịch nó bị bất mãn ấy :>

***

Sau khi em bé được sinh ra, đối với bậc cha mẹ mà nói, thời gian cứ như bị tua nhanh gấp nhiều lần. Lâm Tố luôn cảm thấy mình vừa mới sinh con hôm qua thôi, nhưng hôm nay Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã đã được một trăm ngày rồi.

Một trăm ngày là thời điểm em bé mềm nhất thơm nhất, không còn nhiều nếp nhăn như lúc mới sinh, cũng không chắc nịch như lúc hơn một tuổi biết nói biết đi, hai đứa nhỏ nằm trên chiếc giường nhỏ, tay chân mũm mũm mềm mềm quơ loạn, hệt như chiếc kẹo sữa làm bằng mây trắng.

Chuyện đầu tiên khi thức giấc mỗi ngày của Lâm Tố chính là ôm hai bảo bối rồi điên cuồng mà hít hà mùi thơm sữa. Sau đó toàn bộ ngái ngủ sẽ bay sạch, duy trì trạng thái tràn đầy sức sống suốt cả một ngày.

Lúc Đào Mục Chi bước tới, khuôn mặt của Lâm Tố vẫn còn chôn trên cái bụng nhỏ của Đào Kim Dã, không khác gì một con mèo đang phê pha cỏ bạc hà. Mà Đào Kim Dã cũng giơ hai tay hai chân, tay chân nho nhỏ vừa vặn ôm lấy đầu mẹ bé, hiếm khi cười khanh khách.

So với Đào Kim Dã, Đào Cổ Dã nằm bên cạnh lại như một cái xe tăng nhỏ kêu ê a không ngừng, tay chân nhỏ nhắn thì liên tục đạp vào không khí như một cỗ động cơ vĩnh cửu.

Lâm Tố chào buổi sáng em gái xong thì chuyển sang anh trai. Mẹ vừa quay sang, anh trai cũng giống hệt em gái ôm lấy đầu mẹ bé, sau đó, Lâm Tố: “Á!”

“Đào Cổ Dã! Thả tay ra cho mẹ! Đào Cổ Dã!” Lâm Tố bị Đào Cổ Dã túm được một lọn tóc, nhất thời thu lại dịu dàng mà gào tên Đào Cổ Dã. Nhưng Đào Cổ Dã cũng đâu ý thức được những chuyện này, hai ngày nay thằng bé mới học được nắm đồ vật này kia, mà bắt được nhiều nhất không nghi ngờ gì chính là tóc của Lâm Tố.

Khung cảnh loạn tùng phèo, khiến Đào Mục Chi vốn đang đứng ở cửa phải vội vàng đi tới.

Đầu tiên hắn giữ lấy lọn tóc kia đề phòng Đào Cổ Dã không ý thức được kéo đau cô, một tay còn lại tách mấy ngón tay đang nắm chặt của thằng bé. Không mất quá nhiều thời gian, Lâm Tố đã được giải cứu thành công.

Lâm Tố quay cái đầu rối bù của mình lại nhìn Đào Mục Chi, trong mắt là lên án.

“Ba nó xem thằng quỷ nhỏ này đi, có khác gì con khỉ không hả!”

Lâm Tố nói xong, thổi thổi mấy sợi tóc rơi ở trước mặt khiến nó bay lên. Đào Mục Chi nhìn dáng vẻ này của cô, cười đưa tay giúp cô sửa lại mái tóc rối, dỗ dành.

“Đừng giận, lát nữa ba đi nói thằng bé.”

“Ba nói nó cũng không hiểu.”

Đào Mục Chi đứng trước mặt cô, dịu dàng giúp cô sửa tóc. Lâm Tố ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng lên án hắn làm như thế căn bản không thể giải quyết chuyện con trai nắm tóc mình.

Đào Mục Chi rũ mắt, cười nhìn cô, sau đó hơi cúi đầu, hôn lên khóe môi cô một cái.

“Vậy sau này mẹ không cần hôn thằng bé nữa, hôn ba này, ba không nắm tóc mẹ đâu.”

Lâm Tố vốn cũng chỉ giả vờ tức giận với Đào Mục Chi thôi. Nghe hắn nói vậy thì trái tim vừa bị hai bảo bối hòa tan giống như được bọc thêm một lớp đường bên ngoài, ngọt đến mức khiến cô quên cả nổi giận.

Cô giương mắt, con ngươi trong veo nhìn Đào Mục Chi, cuối cùng cô quay đầu nhìn sang hai bảo bối, trên môi là ý cười không có cách nào giấu đi.

“Anh mơ đẹp quá đấy.” Lâm Tố nhỏ giọng nói.

Đào Mục Chi cười khẽ, đưa tay xoa cái đầu tóc rối của Lâm Tố, nói: “Ăn cơm trước đã, lát nữa sẽ có xe đến đón.”


Hôm nay là tiệc một trăm ngày của Đào Kim Dã và Đào Cổ Dã. Lúc hai đứa nhỏ đầy tháng Lâm Tố vẫn còn đang ở cữ nên không mở to. Hiện tại đứa bé đã đủ trăm ngày, người thân bạn bè đều chờ mong được thấy mặt hai đứa nhỏ.

Tiệc trăm ngày của trẻ con muốn làm linh đình đúng là đủ linh đình. Ông bà nội thương Lâm Tố, sợ nếu mở ở nhà hai người sẽ làm cô mệt, bèn quyết định địa điểm tổ chức ngay tại đại trạch của Đào gia.

Đại trạch đủ rộng rãi, người giúp việc nhiều, ông bà nội và ba mẹ Đào còn phụ trách gần hết mọi chuyện. Lâm Tố gần như là không cần làm gì cả, từ lúc mang thai đến khi sinh, ngoại trừ những việc bắt buộc phải là Lâm Tố làm, còn không người nhà sẽ làm hết những việc còn lại, Lâm Tố chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức.

Một nhà bốn người ăn sáng xong thì xe của Đào gia cũng đến. Buổi sáng đã uống sữa, hai đứa nhỏ ở trên xe ngủ cực kỳ say, không ồn ào náo loạn gì cả.

Xe đi vào đường lớn của đại trạch, dừng lại ở hoa viên trước tòa nhà chính. Xe dừng lại, Lâm Tố còn chưa kịp đưa tay, cửa xe đã mở ra. Lão phu nhân đứng ngay bên ngoài, giang hai tay chào đón Lâm Tố.

“Tiểu Tố đến rồi!”

Lâm Tố sinh xong, ông bà nội vẫn thường xuyên đến nhà chơi với cô. Tuy là gặp nhau mỗi ngày, nhưng lão phu nhân lại có xu hướng càng dính cô hơn. Lâm Tố bước nhanh xuống xe, ôm lấy bà. Ở phía sau, Đào Mục Chi và bảo mẫu bế hai đứa bé đi xuống.

“Đến rồi hả? Xem nào! Cổ Cổ! Kim Kim!”

Người trong tòa nhà chính nghe thấy tiếng xe thì lũ lượt đi ra. Có anh chị em họ của Đào Mục Chi, còn có đám trẻ nhà họ. Đều là người cùng thế hệ với nhau, lớn tuổi hơn Đào Mục Chi thì có người con đã năm sáu tuổi, nhỏ tuổi hơn thì còn chưa có con. Em bé một trăm ngày là đáng yêu nhất, mọi người vì thế mà đều từ trong nhà chạy ra nghênh đón hai bảo bối.

“Nhỏ tiếng thôi, vẫn đang ngủ đó.” Lão phu nhân nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ.

Cô gái bị nhắc nhở le lưỡi với bà nội rồi quay sang cười với Lâm Tố. Lâm Tố cũng cười với cô ấy, nói: “Không sao đâu, chắc là dậy rồi.”

Quả đúng như lời Lâm Tố nói, hai bảo bối kia đều đã dậy. Sau khi được bế xuống xe, hai đứa nhỏ được đặt vào chiếc xe đã chuẩn bị sẵn. Đào Cổ Dã lại đầy sức sống vung chân vung tay, Đào Kim Dã ở bên cạnh thì im lặng bình tĩnh nhìn đám người vây quanh mình.

Xe được đẩy vào trong tòa nhà chính.

Vừa vào đến nơi, trưởng bối trong phòng khách đều đứng lên, cùng nhau vây quanh chiếc xe đẩy ngắm hai đứa nhỏ.

Đào Mục Chi đẹp trai tuấn tú, Lâm Tố lại càng xinh đẹp động lòng người, tùy tiện di truyền, giá trị nhan sắc của con cái đều có thể cao chót vót. Hai đứa trẻ có màu da giống với Lâm Tố, trắng mềm như sữa bò, ngũ quan cực kỳ nổi bật. Mới chỉ có một trăm ngay mà đã nhìn ra sống mũi cao thẳng, ngoài ra, Đào Cổ Dã có đôi mắt hoa đào màu trà giống với Lâm Tố, lông mi cong dài, đuôi mắt cong cong, mang theo ý cười tự nhiên. Mà Đào Kim Dã có đôi mắt giống với Đào Mục Chi, giống mà lại có cảm giác càng đẹp hơn mắt ba, là đôi mắt phượng với con ngươi màu lá cọ, ánh mắt thanh lãnh nhưng còn mang theo đôi chút ngây thơ. Đào Mục Chi là mắt một mí, Đào Kim Dã là mắt hai mí. Mắt phượng hai mí khiến Đào Kim Dã có một nét đẹp kiều mị, nhìn là biết sau này sẽ trở thành mỹ nhân nghiêm túc thanh lãnh.

Đào Kim Dã yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng không phải kiểu dịu dàng ít nói của tiểu cô nương, mà đơn thuần là trấn tĩnh và bình tĩnh, có thể tiếp thu mọi chuyện, hơn nữa dù là chuyện gì thì sự biến đổi trong cảm xúc cũng đều không quá lớn.

“Nhìn thế này có vẻ Cổ Cổ giống tiểu Tố hơn, Kim Kim lại giống Mục Chi hơn nha.” Hàng Uyển đứng bên cạnh xe đẩy cười tự nhận xét hai đứa cháu với mấy người chị em dâu của mình.

Một bác gái đứng bên cạnh nghe vậy thì gật đầu đáp: “Đúng, ngày trước Mục Chi cũng không quá hoạt bát. Đám trẻ trong nhà đều thích ra ngoài chơi, thằng bé mỗi ngày lại ở trong phòng đọc sách hoặc là học bài.”

“Chị còn nhớ có lần Duật Chi kéo thằng bé đi chơi trốn tìm cho bằng được, cuối cùng cả nhà tìm một hồi lâu, kết quả phát hiện ra thằng bé đang ở ngay trong phòng mình đọc sách.”

Đào Duật Chi là anh họ của Đào Mục Chi, nghe mẹ nói thì cũng nhớ đến chuyện này, gật đầu nói: “Đúng đó ạ, cười chết luôn, hôm đó chúng ta tìm đến tận tối muộn.”

Mọi người tán gẫu chuyện trước đây, càng kể càng nhiều. Vốn chỉ là chuyện của một thế hệ trước, hiện tại lại giống như lặp lại một lần trên thế hệ tiếp theo.

Gia tộc chính là như thế, từng thế hệ được sinh ra, theo mỗi thế hệ lại càng lớn mạnh. Người trong nhà chúc phúc cho nhau, đồng thời cũng hưởng thụ tình thân mà gia tộc của mình mang lại.

Trước đây Lâm Tố không có cảm giác ấy. Hiện tại, cô đứng cạnh xe đẩy, trên vai là bàn tay của Đào Mục Chi, tiếp xúc đơn giản. Cô tựa vào Đào Mục Chi, tay được chị họ và chị dâu đứng bên cạnh nắm lấy, cô vốn một mình lẻ loi, hiện tại lại có Đào Mục Chi, có một gia đình đầy đủ, có toàn bộ những gì mà trước đây bản thân chưa bao giờ dám mơ ước.

Có lẽ riêng Đào Mục Chi đã cho cô đủ tình yêu rồi. Nhưng thân tình mà hắn mang đến lại vẫn khiến cô hết mực trân quý.

Lâm Tố được mọi người vây quanh, nghe Đào Mục Chi và bọn họ kể về những chuyện thú vị của ngày trước, cười theo họ. Đào Mục Chi ngẫu nhiên sẽ tiếp một hai câu.


Lâm Tố ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, hắn dường như cảm nhận được, rũ mắt nhìn xuống, trong ánh mắt có ý cười.

“Làm sao thế?”

“Không ạ.” Lâm Tố cười lắc đầu thu ánh mắt về, tay đẩy nhẹ chiếc xe, trong mắt là ánh sáng dịu dàng.

“Chỉ là cảm thấy chơi rất vui.”

“Cũng cảm thấy rất vui vẻ.”

Hai câu nói này nhanh chóng bị tiếng trò chuyện xung quanh lấn át, nhưng Đào Mục Chi vẫn nghe được rõ ràng, bàn tay đặt trên vai cô nắm chặt hơn, hai cơ thể càng áp sát.

Lâm Tố cảm nhận nhịp tim của đối phương, ý cười nơi đáy mắt càng trở nên rực rỡ.

Tiệc trăm ngày của hai đứa nhỏ cứ thế trở thành bữa tiệc đoàn tụ của cả gia tộc.

Nhân cơ hội này, người Đào gia từ khắp nơi trên thế giới bay về, mọi người tập hợp lại ở đại trạch của Đào gia, cùng chúc phúc cho em bé, vui vẻ chứng kiến những sinh mệnh nhỏ này ngày một lớn dần, còn để lại rất nhiều quà tặng, đủ mọi màu sắc dáng vẻ.

Đào gia là gia tộc lớn, quà tặng trước giờ chưa từng được định giá bằng tiền bạc, bởi vì họ ai cũng có tiền. Quà tặng hôm nay Đào Cổ và Đào Kim nhận được, nhỏ là mấy con búp bê handmade, lớn thì là hai ngôi sao được đặt tên hai bảo bối(*), dù sao thì không cần biết là quà gì, đều sẽ mang theo những kỳ nguyện của người lớn với tiểu Cổ Dã và tiểu Kim Dã, mong cho hai bé khỏe mạnh vui vẻ bình an trưởng thành.

(*) à cái này không biết có phải là cái mà Bát biết không, kiểu mà lên 1 cái web (vd osr.org) bỏ tiền để đặt tên cho một ngôi sao thật trong một chòm sao nào đó. Cơ mà cái này giá trị có vẻ không cao lắm nha, vì chủ yếu mua cho vui thôi chứ hình như không thật sự được công nhận. Nên Bát mới không biết là mình có hiểu đúng hem. Biết đâu là tặng một cái ngôi sao khắc tên gì gì đó thì sao :>

Trong bầu không khí yên vui hòa hợp, bữa tiệc một trăm ngày sôi nổi náo nhiệt bắt đầu, lại sôi nổi náo nhiệt kết thúc.

Quậy một trận tưng bừng ở Đào gia một ngày, mọi người không lập tức quay về mà ở lại đại trạch. Phòng của một nhà bốn người Lâm Tố ở ngay tầng hai trong tòa nhà chính, đám đông trong phòng đánh bài còn chưa giải tán, Lâm Tố đánh mạt chượt một lúc rồi nhường lại vị trí cho chị họ, lại đứng bên cạnh quan sát thêm một lúc mới lén lút rời khỏi, quay về phòng mình.

Cô đi vào đúng lúc Đào Mục Chi vừa cho hai bảo bối ăn xong đi ra. Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó lại cùng cười lên.

“Giải tán rồi?” Đào Mục Chi đặt bình sữa trong tay xuống, hỏi Lâm Tố.

Lâm Tố chạy đến, vòng tay ôm lấy cổ hắn, dụi dụi đầu vào hõm vai hắn.

“Chưa, nhưng em không muốn chơi nữa.”

Nhiều người cùng chơi bài rất náo nhiệt, Lâm Tố cũng thích náo nhiệt, nhưng cô cứ nhấp nhổm không yên vì nhớ hai bảo bối, chỉ muốn quay về với Đào Mục Chi và con.

Đào Mục Chi cũng vòng tay ôm lại eo cô, kéo khoảng cách của hai người về không, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái.

Nụ hôn này giống như mở màn cho một vở kịch. Nụ hôn kết thúc, tấm màn đã được kéo hết ra, câu chuyện của hai người chính thức bắt đầu.

Đào Mục Chi rời khỏi môi Lâm Tố, nhưng không rời đi quá xa. Hô hấp của hai người giao nhau, dần trở nên dày đặc. Từ một điểm xuất phát, chậm rãi kéo dài, cuối cùng kéo thành một đường thẳng.

Ý thức của Lâm Tố theo đường thẳng này kéo dài dần loạn, chỉ có hai tay là vẫn luôn ôm chặt cổ Đào Mục Chi, phó mặc cho hắn mang mình đi đến chân trời góc bể.

Mọi chuyện kết thúc, Lâm Tố được Đào Mục Chi bế đi tắm rửa qua một lượt, tắm xong, sấy tóc xong, lại được Đào Mục Chi bế về giường.


Chiếc giường này được lão phu nhân đặt làm riêng, cạnh chiếc giường lớn cho người lớn là một chiếc giường rộng rãi cho trẻ con, hai chiếc giường được gắn liền với nhau, như thế buổi tối nếu như hai bảo bối khóc thì có thể trực tiếp quay sang ôm bọn chúng mà dỗ.

Nhưng mà hai bảo bối kia cũng không quá hành ba mẹ, chỉ cần buổi tối cho ăn một lần, nửa đêm lại ăn thêm một lần là hầu như có thể ngủ thẳng đến sáng.

Bởi vì sợ ảnh hưởng đến hai bảo bối nên sinh hoạt vợ chồng vừa rồi của hai người được tiến hành trong nhà tắm. Tuy Lâm Tố cảm thấy bản thân cũng rất khắc chế, nhưng lúc lên đến giường, cô vẫn lăn sang cạnh giường của hai bảo bối, nhìn một cái.

Hai bảo bối ăn xong thì ngủ ngon lành, trong không khí còn vương mùi sữa. Em gái vẫn ngủ ngoan ngoãn ngay ngắn, anh trai thì đã sớm đá bay chăn, còn xoay người chín mươi độ, tạo thành một cái góc vuông với em gái.

Lâm Tố hơi bất đắc dĩ nhìn tư thế ngủ của con khỉ nhỏ này, đưa tay muốn bế thằng nhóc lên, nhưng trước khi cô kịp hành động thì đã có một đôi tay khác đưa ra cẩn thận bế thằng bé lên, đặt lại vị trí cũ.

Đào Mục Chi ngồi bên cạnh Lâm Tố, làm xong xuôi, hắn kéo chiếc chăn nhỏ lên đắp lại cho Đào Cổ Dã, sau đó kéo Lâm Tố ôm vào lòng.

“Hì hì~” Cơ thể của Lâm Tố theo động tác của Đào Mục Chi ngã vào lòng hắn, mặt áp lên lồng ngực của người đàn ông, được hắn ôm, cô khẽ cười thành tiếng.

Nhưng dù âm thanh rất nhỏ thì cô vẫn hơi chột dạ, cười xong lại vội ngậm miệng, quay đầu kiểm tra hai bảo bối. Cô vừa quay đầu, Đào Mục Chi đã đưa tay giữ má cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, nói: “Chưa tỉnh.”

Lâm Tố nghe thế mới yên tâm.

Màn đêm tĩnh lặng, trong phòng chỉ bật một cái đèn ngủ, hai bảo bối ngủ ngon lành, bầu không khí thoang thoảng mũi sữa, còn có mùi hương linh sam trên người Đào Mục Chi và mùi hương dâu tây trên người cô, hòa hợp một cách hoàn hảo, khiến người ta ngửi được mà yên lòng, bởi vì đây chính là hương vị của gia đình họ.

Biết hai bảo bối không bị tiếng cười của mình đánh thức, Lâm Tố lại dụi đầu vào lồng ngực Đào Mục Chi, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn. Lâm Tố nghe một lát, ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi.

“Sau này chúng ta vẫn phải cẩn thận thế này à.” Lâm Tố hỏi.

Đào Mục Chi: “…”

Lâm Tố là đang hỏi sinh hoạt vợ chồng của họ. Từ sau khi sinh hai bảo bối nhỏ, sinh hoạt vợ chồng của hai người trên cơ bản là không tiến hành trên giường. Mà dù làm ở nơi khác thì cũng không thể tận hứng như trước.

Lâm Tố hỏi xong, Đào Mục Chi đưa tay miết nhẹ vành tai cô, nói: “Chờ hai đứa lớn hơn chút nữa là được rồi, chúng ta có thể chuyển sang phòng khác.”

Chờ bảo bối lớn hơn, không cần phải trông coi từng khắc không rời, họ có thể lên phòng ở tầng ba, hoặc là bất cứ một căn phòng nào khác.

Ngón tay của người đàn ông vuốt ve vành tai mang theo một lực rất nhỏ, chậm rãi mân mê khiến nó dần đỏ lên, hai mắt cô sáng lên, “Sau đó trong lúc chúng ta đang làm, Đào Cổ Dã đến gõ cửa gọi, mẹ, mẹ có ở trong đó không?”

Lâm Tố học theo dáng vẻ của Đào Cổ Dã, tay cuộn lại gõ nhẹ hai cái lên ngực Đào Mục Chi, lúc nói ra tiếng “mẹ”, còn học theo giọng điệu của trẻ con.

Lâm Tố tưởng tượng đến khung cảnh khi đó, chợt phì cười. Đào Mục Chi cũng cười, Lâm Tố cuộn người nằm gọn trong lòng hắn, mặt dán vào ngực hắn, muốn đè tiếng cười của mình xuống nhỏ nhất.

Chuyện này khá là buồn cười. Ngoại trừ “chua xót” cho sinh hoạt vợ chồng của họ, còn có tưởng tượng bất tận về tương lai. Tưởng tượng sau này hai bảo bối trưởng thành, sẽ biết đi, biết nói, biết gọi ba mẹ, sẽ hỏi họ mười vạn câu hỏi vì sao.

(*) cái mười vạn câu hỏi vì sao này chuẩn nha, theo kinh nghiệm của bà dì là tui thì cứ trả lời hết mức có thể, đến kịch đường rồi không trả lời được nữa thì hỏi ngược lại là được, tui có thể rảnh đến mức hỏi ngược lại cháu mình đến khi nó không muốn nói chuyện với tui nữa luôn :)))))

Tuy sinh hoạt vợ chồng không đủ “tự do”, nhưng có thể làm bạn với quá trình trưởng thành của hai bảo bối, có thể không ngừng tưởng tượng về tương lai, thật sự là một loại ngọt ngào khó có thể cưỡng lại.

Cô nằm trong lòng Đào Mục Chi cười một lúc, cảm thấy cười đủ rồi mới ngẩng đầu lên. Hai má cô bởi vì vừa cười mà hồng hồng, cặp mắt trong suốt tựa như ngôi sao điểm xuyết cho bầu trời đêm, ướt át sáng ngời.

Đào Mục Chi ngắm nhìn Lâm Tố trước mắt, ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, cảm nhận được sự thỏa mãn của cô, hết thảy toàn bộ, đều khiến trái tim hắn loạn nhịp. Vừa rồi khi Lâm Tố tưởng tượng Đào Cổ Dã gõ cửa, gõ lên lồng ngực hắn, tựa như thằng bé đang hỏi mẹ có ở trong lòng hắn hay không.

Cô ở đây, vẫn luôn ở đây, cũng sẽ vĩnh viễn ở đây.

Đào Mục Chi ngắm nhìn nụ cười của cô, đưa tay giúp cô vuốt sợi tóc rơi ra về sau tai. Hắn nhìn cô đã im lặng trở lại, hỏi: “Sao em biết sẽ là Cổ Cổ?”

Lâm Tố nghe hắn hỏi vậy thì lập tức hỏi lại: “Anh cảm thấy anh có thể làm ra chuyện như thế không?”

Đào Mục Chi khẽ cong môi.

“Ý là em có thể hả?”

Đào Cổ Dã giống Lâm Tố.

Đào Mục Chi hỏi xong, Lâm Tố: “…”


Sao tự nhiên cô lại bắt đầu cái chủ đề này làm gì nhỉ? Đúng là tự vác đá đập chân mình!

Lâm Tố nhất thời nghẹn lời, nhưng cô vẫn không cam tâm, nói: “Ai bảo Cổ Cổ giống em hả?”

Đào Mục Chi rũ mắt, dịu dàng nhìn cô.

Lâm Tố: “…”

“Giống em thật à?” Lâm Tố hỏi.

“Lần trước về nhà mẹ nói em hồi nhỏ và Cổ Cổ như đúc từ một khuôn.” Đào Mục Chi đáp.

Lâm Tố: “…”

Xong rồi, thật đúng là tự vác đá đập chân mình rồi! Đối với chuyện hồi cô còn nhỏ, mẹ là người có tiếng nói nhất. Nếu như mẹ đã nói
là giống cô, thì không ai có thể phản đối được.

Nếu đã không thể cãi, vậy thì dứt khoát đi ngủ là xong.

Lâm Tố nghẹn một hồi lâu, biểu tình trên mặt thiên biến vạn hóa, cuối cùng quay về bình tĩnh, cô bình tĩnh nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.

Lâm Tố vừa mới còn không chịu thành thật, sau khi cãi không lại thì tự giác nhắm mắt ngủ. Đào Mục Chi cười nhìn cô, sau đó hơi cúi đầu, hai chóp mũi chạm vào nhau. Giây tiếp theo, hắn đặt xuống bên môi cô một nụ hôn đầy dịu dàng, lâu thật lâu mới rời đi.

Lâm Tố mở mắt nhìn, Đào Mục Chi xoa má cô, nói: “Ngủ đi.”

Là một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Lâm Tố hưởng thụ hơi ấm từ lòng bàn tay đặt trên má mình, cô nhìn Đào Mục Chi, trong mắt chứa đầy ý cười, lại dụi dụi má vào lòng bàn tay hắn mấy cái như một con cún nhỏ, cuối cùng mới yên tâm nhắm hai mắt lại.

Tiệc trăm ngày hôm nay tuy rằng Lâm Tố không phải chuẩn bị gì, nhưng cô là mẹ của hai nhân vật chính, dĩ nhiên không thể thiếu những màn chào hỏi. Xã giao cả một ngày, cô vẫn phải mệt lử.

Lâm Tố thật sự mệt muốn chết rồi, rất nhanh đã rơi vào trạng thái mơ màng. Trong lúc cô mê ngủ, Đào Mục Chi chợt hơi động, giống như cầm điện thoại xem gì đó, sau đó đặt cô xuống rồi đi ra ngoài.

Rất nhanh, Đào Mục Chi quay về.

Bởi vì Đào Mục Chi đột ngột rời đi nên Lâm Tố đang mơ màng tuy không thức dậy nhưng cũng không thể lập tức ngủ sâu. Đào Mục Chi nằm về, cô bèn nhắm mắt ôm lấy hắn.

“Có chuyện gì thế?” Lâm Tố mắt còn chưa mở hỏi.

Đào Mục Chi một lần nữa ôm cô vào lòng, đáp: “Bà nội gọi ra lấy đồ.”

“Cái gì thế?” Lâm Tố mơ mơ màng màng hỏi.

“Giấy tờ sở hữu tài sản của công viên trò chơi. Quà của ông bà nội cho Cổ Cổ và Kim Kim.” Đào Mục Chi đáp.

Hồi sáng khi mọi người tặng quà cho hai bảo bối, ông bà nội đã nói quà còn chưa đến, bảo họ chờ chút.

Không ngờ chỉ chờ chút đó thôi mà đã chờ được cả hai cái công viên trò chơi.

Lâm Tố vốn còn mơ ngủ lập tức mở to hai mắt.

“…”

Mới một trăm ngày mà đã tặng công viên trò chơi? Vậy nếu chúng được một tuổi thì quà sẽ khủng đến mức nào nữa?

***

88: Thời gian này thật sự bận không rời ra được hiuhiu, với cả những phần ngọt nó làm tui đuối lắm luôn. Để mọi người chờ lâu rồi, mấy ngoại truyện sau chắc vẫn sẽ lâu như thế, mọi người thông cảm cho một kẻ thất bại trong tình yêu là bà Bát nha ahuhu~

Nói thiệt mỗi lần dịch xong 1 cái ngoại truyện là thở phào nhẹ nhõm luôn á :>>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.