Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 3: Tình yêu trời định


Đọc truyện Gã Đàn Ông Xấu Xa – Chương 3: Tình yêu trời định

Đại học F là ngôi trường tốt nhất thành phố F, cũng là đại học có tiếng trong toàn quốc, bắt đầu xây dựng vào thời kỳ dân quốc, có thể thấy rõ điểm này từ dãy kiến trúc cổ kính của trường. Ngoại trừ “đường Hồng Phong” nổi tiếng nhất đại học F, phải kể đến “hồ Minh Châu” mênh mông uốn lượn quanh thành phố.

Lãnh đạo trường rõ ràng muốn tạo ấn tượng tốt nhất với đông đảo sinh viên và phụ huynh, nên xe trường không tiến vào từ cổng Tây sầm uất nhất, ngược lại đi từ cổng Bắc có phong cảnh tuyệt đẹp. Lâm Lang vốn là hai lúa chưa trải đời, được xe trường chở vòng tới vòng lui làm mát gan mát ruột, nhỏ giọng nói với Quan Bằng: “Trường mình rộng ghê!”

Quan Bằng xì một tiếng, nói thầm: “Rộng gì mà rộng, cổng Bắc cách ký túc xá xa nhất, trường cố ý đi từ cổng này đấy. Hôm qua tớ đi dạo một vòng trong trường rồi, không rộng bằng học viện X đối diện, cũng chả đẹp bằng.”

Lâm Lang nghe mà xấu hổ, không phải tại Quan Bằng, chung quy cả hai thân thiết như vậy, đã quá hiểu rõ đối phương là dạng gì, mà vì thấy nữ sinh ngồi trước đột nhiên xoay lại nhìn cậu một cái. Lâm Lang sĩ diện, nhất thời thấy mình y chang Lưu Mỗ Mỗ bước vào phủ quan, ngượng ngùng không sao kể xiết.

*Lưu Mỗ Mỗ: một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, bà là người nông dân nghèo khổ từng ba lần vào phủ Vinh Quốc và chứng kiến sự giàu sang, xa hoa ở đây. Ngày nay những người chưa trải việc đời được ví như Lưu Mỗ Mỗ


Nơi tiếp đón tân sinh viên bố trí dưới hàng cây ngô đồng Pháp, có Quan Bằng hỗ trợ, hết thảy thủ tục đều xử lý rất thuận lợi. Quan Bằng giúp cậu lo liệu phiếu cơm xong, lau mồ hôi hỏi: “Ký túc xá của cậu chia xong chưa?”

“À, chia xong rồi.” Lâm Lang đưa một tờ giấy qua: “Nhà bốn khu A.”

Quan Bằng vừa nghe liền ngẩn người, cầm giấy nhìn thoáng qua: “Khoa ngoại ngữ tụi mình ở hết tại nhà hai, sao cậu bị phân đến nhà bốn? Tí nữa tớ đi hỏi giùm cho!”

Nói đoạn, hắn lập tức chen vào đám người, Lâm Lang cũng giật mình không thôi, nhấc hành lý sang một bên, nhưng chưa đứng vững đã có người phía sau hỏi: “Bạn gì ơi, bạn học khoa nào vậy, có cần giúp đỡ không?”

Lâm Lang nghe thế quay đầu lại ngay, chỉ thấy một nam sinh cao cao gầy gầy đang mỉm cười nhìn cậu, vội phất tay nói: “Không cần không cần, bạn em đi hỏi chuyện ký túc xá giúp em rồi.”

Người nọ nghe cậu đáp, tưởng cậu chưa biết mình ở ký túc xá nào, bèn hỏi: “Cậu học khoa nào?”

“Khoa Tiếng Anh.”

Người nọ cười khoe hàm răng trắng tinh: “Khoa Tiếng Anh ở lầu hai, để anh nhờ người dắt cậu qua.”

Người nọ nói xong, xoay đi tìm người luôn, Lâm Lang được cưng mà hãi, thầm nghĩ đại học F chẳng lẽ đều nhiệt tình dữ vậy. Người nọ thế mà nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cười bảo: “Anh tên Trần Lâm, chủ tịch hội học sinh khoa Quản lý, mấy cán bộ khoa Tiếng Anh các cậu đều là người quen của anh.”


Lâm Lang vội hỏi: “Em là Lâm Lang, không phải Lâm Lang trong lâm lang mãn mục, mà là lâm trong thụ lâm.” Từ hồi lên cấp hai, đa số người nghe tên cậu đều hỏi một câu “Là Lâm Lang trong lâm lang mãn mục à?” Dần dà, Lâm Lang tập thành thói quen tự giới thiệu bản thân xong sẽ tặng kèm một lời giải thích. Trần Lâm cười cười, nhìn Quan Bằng chui khỏi đám đông: “Đệt, nói là nhà hai đầy rồi, hôm nay dồn tất qua nhà bốn.”

*lâm lang mãn mục: rực rỡ muôn màu; thụ lâm: rừng cây

Không ngờ Trần Lâm lập tức hỏi: “Phòng nào của nhà bốn?”

Quan Bằng nhìn nhìn tờ giấy: “Phòng 306 khu A.”

Trần Lâm cười to, lấy cái túi trong tay Lâm Lang: “Lòng vòng cả buổi té ra là ký túc xá của tụi anh, được rồi, anh dẫn cậu qua.”

Quan Bằng nhíu mày: “Nhìn anh đâu giống năm nhất, sao Lâm Lang bị phân đến ký túc xá của anh được?”


“Tụi anh năm tư rồi. Hai bữa trước, dì ký túc xá qua chỗ tụi anh bảo sắp có một sinh viên năm nhất đến ở, ai dè là cậu.”

Ký túc xá đại học F nằm tại phía Nam trường học, từ Bắc tới Nam, theo thứ tự là bốn tòa ký túc xá 1, 2, 3, 4. Mấy tòa nhà đều sơn màu sữa, nom bình thường hơn dãy phòng học hình dáng kỳ lạ nhiều. Dưới lầu có hàng loạt cây ngô đồng Pháp, trên bãi cỏ xanh mướt còn có từng bụi hoa không biết tên. Nhà bốn xây dựng trễ nhất, vì nằm tuốt ở hướng Nam nên không bị tòa nhà nào che chắn, tầm nhìn chẳng những thông thoáng, mà đón ánh sáng cũng cực tốt. Quan Bằng vừa đặt chân lên đại sảnh liền thở dài: “Nhóc cậu hời rồi, ký túc xá này đẹp hơn chỗ bọn tớ nhiều.”

Trần Lâm đi trước cười nói: “Nhà bốn xây sau cùng mà, từng phòng đều nhà vệ sinh riêng, còn có điều hòa, giá cũng mắc hơn ba nhà kia gấp đôi.”

Lâm Lang nghe mà choáng váng, cậu không thể không quan tâm việc này, ký túc xá cùng lắm để ngủ thôi, cần thoải mái thế làm chi. Hơn nữa, ngay từ đầu cậu đã hạ quyết tâm vượt qua bốn năm đại học trong thư viện, đó mới là cuộc sống đại học mà cậu một mực hướng tới từ khi lên tiểu học. Giờ chỉ vì một ký túc xá mà muốn cậu trả thêm nửa tiền, Lâm Lang nghĩ mình phải kiếm cớ gì đường hoàng để từ chối mới được. Trần Lâm ngoảnh lại nhìn cậu, cười nhẹ: “Không sao đâu, mấy đứa các em bị bắt tách khỏi tổ chức lớn, trường sẽ bồi thường, chi phí không chênh lệch với ký túc xá khác.”

Ký túc xá phổ thông là sáu trăm một năm, nhà bốn lại là một ngàn một năm, sinh viên bình thường cơ hồ không tình nguyện ở đây. Có vẻ trường học đã suy xét kỹ điều này, thành ra chia nhà bốn cho hai khoa Nghệ thuật và Quản lý, toàn dạng người không thiếu tiền. Quan Bằng cười, huých huých vai Lâm Lang, đang tính nói chuyện thì di động trong túi vang lên, hắn ấp úng nói vài câu, đoạn đưa hành lý cho Lâm Lang: “Có chuyện phải ra ngoài một chuyến, 306 đúng không, chờ cậu dọn dẹp xong tớ tới tìm!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.