Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 2: Chân ướt chân ráo lên thành phố


Đọc truyện Gã Đàn Ông Xấu Xa – Chương 2: Chân ướt chân ráo lên thành phố

Thời điểm Lâm Lang đến thành phố F đã là ngày cuối trong thời hạn nhập học. Lúc cậu ra khỏi nhà ga, đồng hồ lớn trên tòa nhà hình tháp vừa điểm mười hai giờ, mặt trời giữa trưa chiếu tới mức cậu toát mồ hôi đầm đìa. Quan Bằng vẫy tay gọi từ xa: “Lâm Lang, Lâm Lang!”

Lâm Lang tính tình hiền lành, suốt mấy năm cấp ba không quen được bao nhiêu bạn, Quan Bằng chính là một trong số đó. Nhắc tới Quan Bằng, thế mà lại hoàn toàn bất đồng với Lâm Lang, khoan bàn đến tính cách, chỉ riêng điều kiện gia đình, cả hai đã khác nhau một trời một vực. Ông Quan là người ngồi chiếc ghế cao nhất trong thị trấn, bà Quan cũng là nữ anh hùng khăn trùm, trên thương trường khá có danh tiếng. Hai người dốc sức thực thi chính sách kết hôn trễ sinh con muộn của quốc gia, gần ba mươi mới sinh được mụn con trai bảo bối, dĩ nhiên gửi gắm kỳ vọng cao. Quan Bằng không như đám con cháu nhà giàu khác, dù nhà hắn có tiền có thế, nhưng đối nhân xử thế lại nhiệt tình khiêm tốn, không hề mắc tật xấu của con nhà giàu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lâm Lang làm bạn với hắn. Thành tích của Quan Bằng luôn thuộc kiểu nửa vời, đâu giống Lâm Lang từ lúc đi học đã là báu vật trong lòng giáo viên, thi đậu vào trường điểm trong huyện cũng nhờ ông ba nhà hắn. Nhưng chính một người như vậy, tới hôm thi đại học lại phát huy vượt xa người thường, tính điểm xong đến chính hắn cũng chẳng dám tin tưởng. Quan Bằng tiểu nhân đắc chí, sung sướng cầm giấy đăng ký nguyện vọng của Lâm Lang, không thèm nhìn đã sao chép y chang, ai ngờ đặt cửa (đánh bạc) kiểu ấy lại vào được đại học F.

*khăn trùm: vật trang sức của phụ nữ quý tộc xưa, vì là vật phẩm cao quý nên thường xưng nữ trung hào kiệt là “nữ anh hùng khăn trùm”

Lâm Lang cười, giao hành lý trong tay cho Quan Bằng, tóc mái dài thượt ướt mồ hôi dính bết vào mặt: “Trên xe lửa khó chịu chết người, vừa chen chúc vừa nóng!”


Quan Bằng nhìn cậu cười không ngừng: “Tớ nói bọn mình tốt xấu gì cũng lên đại học rồi, ông già cậu có thể dọn bớt tóc đi được không?”

Lâm Lang cười xấu hổ: “Mấy hôm nay bà nội tớ bệnh liên miên, việc nhà chất chồng cả đống, bận bịu quá nên quên béng luôn.”

Lâm Lang rất đẹp, nhưng do không thường xuyên cắt tóc, tóc dài che khuất hơn nửa khuôn mặt. Từ cấp ba đến nay vẫn vậy, dù cắt tóc cũng chẳng nỡ bỏ hai đồng ra tiệm, mà sang tìm thím Lý cách vách cắt đại cho xong, thành ra đến tận bây giờ vẫn chưa có kiểu tóc gì đáng nói, cả Quan Bằng cũng thấy tiếc thay cậu. Vốn dĩ trước khi khai giảng, cậu định đến tiệm cắt tóc trên trấn cắt tỉa đàng hoàng, chung quy cũng đi học ở thành phố lớn, hình tượng vẫn nên khá khẩm một chút. Dè đâu mấy ngày trước khai giảng, bà nội Lâm đột nhiên ngã bệnh, cận khai giảng cũng chưa đỡ, cuối cùng Lâm Lang phải đón cô út làm dâu ở thôn lân cận về chăm nom bà cụ, đoạn hấp tấp thu dọn hành lý đi nhập học.

Quan Bằng chỉ lên phía trước: “Trạm tiếp đón của trường mình đằng kia!”

Vì là ngày cuối, người tiếp đón không nhiều lắm, Lâm Lang nhìn theo tay hắn, chỉ thấy ba bốn người trẻ tuổi ăn bận mô đen đang ngồi buôn chuyện dưới mái che, thấy nhóm Lâm Lang đi tới, một nữ sinh vội đứng lên, cười hỏi: “Đại học F à?”

Quan Bằng gật đầu, chỉ ra phía sau: “Cả hai bọn em luôn.”

Lâm Lang cuống quýt mỉm cười, gật đầu: “Chào các anh các chị.”


Nữ sinh mím môi cười: “Ngại ghê, chị còn tưởng cậu là em trai cậu này chứ, bởi mới nói, làm gì có chuyện em trai đưa anh đến trường chứ?”

Quan Bằng nghe thế, cười tủm tỉm: “Em trai chứ gì nữa, nhóc này nhỏ hơn em hai tuổi đấy.”

Lâm Lang nghe mà dở khóc dở cười, Quan Bằng cái gì cũng tốt, nhưng lại thích phóng điện với nữ sinh, đàn chị kia quả nhiên trúng chiêu, mặt đỏ lên: “Hai em đến đúng lúc lắm, xe trường còn hai chỗ trống duy nhất đó.”

Quan Bằng nghe xong, kéo Lâm Lang đi về hướng xe trường, Lâm Lang than khẽ: “Đồ bất lương, đến đàn chị cũng không tha!”

Quan Bằng cười hắc hắc, lôi tuột Lâm Lang lên xe, lên rồi mới thấy trên xe chỉ còn hai chỗ ở giữa hàng cuối cùng. Lâm Lang toan tới đó, Quan Bằng lại giữ chặt cậu, cười tít mắt bảo hai nữ sinh bên cạnh: “Ngượng quá, bạn tớ bị say xe, đổi chỗ cho bọn tớ được không?”


Lâm Lang cười gượng, nhưng sự thật chứng minh, anh đẹp trai cực có lực sát thương, hai nữ sinh bị nụ cười của hắn mê mẩn, vậy mà vui vẻ đứng lên ra đằng sau ngồi. Lâm Lang dựa cửa sổ ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Tớ say xe hồi nào?!”

Quan Bằng cười hì hì: “Đừng có được tiện nghi còn bày đặt khoe mẽ, cậu chả thích ngồi cạnh cửa sổ bỏ xừ ấy, thành phố F đẹp biết bao nhiêu, ngồi phía sau thấy được đếch gì? Vả lại, anh đây mới là người hy sinh nhan sắc đấy nhá!”

Lâm Lang cười cười hiểu ý, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Lâm Lang thích ngắm cảnh phố phường, từ hồi học cấp ba đã có thói quen này. Nhất là năm lớp mười hai, áp lực học tập lớn, hai tuần trường mới thả cho nghỉ một ngày rưỡi, bạn cùng lớp đều chọn về nhà một chuyến. Nhưng Lâm Lang xót sáu đồng tiền xe, thường thì toàn ở lại. Nhà Quan Bằng ở ngay thị trấn, sau khi cả hai thành bạn bè, hắn vẫn thường gọi Lâm Lang đến nhà mình ăn cơm. Trường họ tọa lạc tại cực bắc của thị trấn, song khu nhà dành cho thân nhân của chính quyền huyện lại nằm ở cực nam. Thế nên, Quan Bằng phải cưỡi xe đạp chở cậu băng qua con đường phồn hoa nhất thị trấn, đôi khi muốn thư giãn, hai người sẽ đi bộ, chậm nhất cũng chỉ tốn tầm một tiếng. Kể từ đó, Lâm Lang đâm mê cái cảm giác hệt như đi dạo phố này, chứng kiến cuộc sống sôi động của từng ngôi nhà khuất sau tủ âm tường, khác nào thấy được cơ hội đổi đời, tốt đẹp, sung túc, cho cậu động lực và khát vọng vô hạn.

*tủ âm tường: lấy ý tưởng từ bộ phimBiên niên sử Narnia: Sư tử, Phù thủy và cái Tủ áo , nói về cô bé Lucy tình cờ tìm thấy thế giới khác tên là Narnia trong tủ âm tường


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.