Bạn đang đọc Gả Cho Nhiếp Chính Vương – Chương 6: Cục Diện Rối Rắm
Thạch thái y thấy sắc mặt bình tĩnh chậm chạp không có động tĩnh gì của Hạ Uyên cũng không dám thúc giục nhiều, chỉ có thể đứng một bên chờ đợi, đồng thời trong lòng cũng âm thầm suy đoán.
Bệnh này của Vương gia cũng đã tồn tại mười năm rồi, nếu uống thuốc có tác dụng thì đã sớm khỏi hẳn.
Lần trước tới bắt mạch, vẻ mặt Vương gia vẫn âm trầm, trong mắt vẫn còn lệ khí chưa tan, vì sao bây giờ lại hết rồi? Cơ mà thần sắc này quả thật so với trước đây khác biệt một trời một vực, lẽ nào lần này thành thân nên tinh thần sảng khoái, khúc mắc cũng được gỡ bỏ luôn?
Hạ Uyên im lặng trong chốc lát, đứng dậy mặc xiêm y vào, chỉ vào cái ghế dựa cạnh đó: “Ngồi đi.”
Thạch thái y bình thường tới đây đều ngồi ở băng ghế trong góc, hiện tại nhìn ghế dựa phủ gấm vóc đẹp đẽ kia có chút thụ sủng nhược kinh*, nơm nớp lo sợ tạ ơn ròi ngồi xuống.
*受宠若惊 (Shòu chǒng ruò jīng): được sủng ái mà lo sợ.
Hạ Uyên chăm chú nhìn hắn.
Thạch thái y nhất thời có cảm giác ngồi trên đống lửa, suýt chút nữa muốn đứng lên.
Hạ Uyên nhàn nhạt thu lại ánh mắt: “Thạch thái y, ngươi bắt mạch cho ta bao lâu rồi?”
Thạch thái y thả lỏng một chút đáp: “Bẩm Vương gia, đã mười hai năm rồi ạ.”
Hạ Uyên cảm thán: “Đã lâu vậy rồi, khi đó ta mới mười tám tuổi…”
“Phải, năm đó Vương gia…” Thạch thái y đột nhiên ngưng lại, biết mình lỡ lời, sắc mặt có chút cứng ngắc.
Hạ Uyên cười cười: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần kiêng dè.”
Thạch thái y thấy tươi cười nơi khóe miệng hắn, có chút ngốc lăng trợn tròn mắt, thấy ánh mắt hắn đảo qua mới hoàn hồn, lắp bắp nói: “Năm đó Vương gia trúng độc chưa giải được hoàn toàn, là hạ quan chữa trị.
May mắn được Vương gia tin tưởng, hạ quan vẫn chữa bệnh cho Vương gia tới giờ.
Nếu Vương gia tin tưởng, để hạ quan nhìn một chút, như thế cũng có lợi cho việc hạ quan sửa lại phương thuốc.”
Hạ Uyên không tiếp lời ông, có chút bùi ngùi: “Mười hai năm…!Tâm địa thật độc ác.
Ngươi có biết là kẻ nào làm không?”
Thạch thái y lắc đầu thở dài: “Sự việc đã trôi qua lâu như vậy rồi, Vương gia muốn tra xét lại e là không dễ dàng.”
Ông vẫn còn một câu không dám nói, lúc ấy Hạ Uyên tuy rằng trẻ tuổi, nhưng thế lực hùng mạnh.
Tiên hoàng thì lại lâm bệnh nặng.
Bất kể là do ai hạ độc đều không thoát được tranh giành quyền lực, làm gì có chuyện dễ dàng tra ra vậy được.
Hạ Uyên cũng không trông mong có thể hỏi ra được tin tức gì, vì tránh cho ông ghi ngờ nên không nhiều lời nữa, cũng không đáp ứng chuyện kiểm tra thân thể mà ông vừa đề cập đến.
Sau khi Thạch thái y đi, Hạ Uyên đi đến trước cửa sổ, mệt mỏi day day ấn đường.
Vốn tưởng rằng tiếp nhận một mớ hỗn độn, không ngờ còn có thứ rắc rối hơn chờ phía trước.
Hắn luôn nghe ngóng tình hình, củng cố thế lực, chưa từng chú ý thân thể này có vấn đề hay không.
Lẽ nào mình phải uống thuốc an thần thật à?
Hạ Uyên sắc mặt khó coi trở lại trước bàn sách, cũng không để ý thời gian, khi ngẩng đầu đã phát hiện bên ngoài trời đã tối rồi.
Hắn không quen lúc làm việc có người không liên quan ở bên cạnh, sớm đã đuổi gã sai vặt ở thư phòng ra ngoài, lúc này chỉ còn mình hắn trong phòng.
Bên ngoài hình như trời đã mưa, Hạ Uyên liền đứng dậy ra đóng cửa sổ.
Vừa đưa tay ra đã thấy một người đi tới trước mặt, đúng là thị vệ tâm phúc hắn từng phái đi thăm dò – Tống Toàn.
Tống Toàn đi tới cửa cầu kiến, sau khi được phép vào, hắn mới trình lên một phần khẩu cung: “Khởi bẩm Vương gia, kẻ hạ độc kia đã nhận tội, nói là do Quý tướng quân sai khiến.”
Hạ Uyên tiếp nhận khẩu cung, nhíu mày nhớ lại một chút: nếu hắn nhớ không lầm, Quý tướng quân chính là cha vợ của Trung Nghĩa hầu Tiết Trùng.
“Chỉ có Quý tướng quân?”
“Dạ, hắn chỉ khai ra Quý tướng quân.”
Hạ Uyên trầm ngâm chốc lát, gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.”
Sau khi Tống Toàn rời đi, Hạ Uyên ngồi ở thư phòng một lát, đứng dậy đi đến mái hiên: “Hà tổng quản!”
Hà Lương Tài lập tức đi tới, cung kính khom người: “Vương gia có gì dặn dò ạ?”
“Vương phi đã trở về chưa?”
“Bẩm Vương gia, Vương phi đã về được một lúc rồi ạ.”
Hạ Uyên vừa nghe liền cất bước đi đến viện của Tiết Vân Chu: “Không cần đi theo.”
“Dạ.” Hà Lương Tài nhìn bóng lưng hắn, thầm nghĩ: quả nhiên vẫn là nhớ thương Vương phi, chả hiểu sao hôm thành thân lại muốn ngủ ở thư phòng.
Hạ Uyên tới nơi, giơ tay ngăn lại Dư Khánh hỏi: “Vương phi đâu rồi?”
Dư Khánh sau khi đáp một câu “Ở thư phòng ạ” liền cực kì thức thời tránh đi.
Hạ Uyên đi đến bên ngoài thư phòng, xuyên qua cửa sổ mở một nửa nhìn thấy Tiết Vân Chu một tay chống đầu, tay khi thi thoảng lại cử động một chút, trông như đang lật sách.
Hắn dừng bước lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn người bên trong, nét mặt có chút đăm chiêu.
Tiết Vân Chu đang xem một quyển sổ sách, đây là một trong những đồ cưới Tiết Trùng cho y, bên trong ghi tất cả các khoản thu chi một năm trước của cửa hàng.
Nhìn nhìn, y phát hiện có chỗ sai sai, không khỏi nheo mắt, qua một lát ánh mắt y lạnh dần, hừ cười một tiếng, đặt bút ở chỗ trống trên sách ghi chép, chuyển dãy số rườm rà cổ đại thành chữ số hiện đại để tiện ghi chép.
Hàng năm nghỉ đông hay nghỉ hè, y đều bị Nhị ca xách đến công ty thực tập, sớm đã học được kĩ năng xem sổ sách, hiện giờ sửa sang lại từng khoản mục trong sổ sách.
Mới viết được vài chỗ đã phát hiện vài chỗ khả nghi, tức giận tới mức suýt chút nữa quăng bút đi.
“Lão cáo già kia!” Tiết Vân Chu đập “rầm” một cái lên đống sổ sách.
Nguyên chủ hẳn là một tên mọt sách, Tiết Trùng làm giả sổ sách như vậy chắc chắn đã lường trước được hắn sẽ không hiểu được mấy thứ này.
Cái gì mà hàng năm đều có lợi nhuận, lợi nhuận qq á!
Đây là ném rác rưởi đến chỗ ta sao?
Tiết Vân Chu lại vắt óc suy nghĩ, vừa nghĩ đối sách vừa vô thức quay bút trong tay.
Hạ Uyên đứng ngoài cửa sổ cảm nhận được mỗi cử chỉ mỗi hành động kia đều quá đỗi thân thuộc, sau đó phát hiện mấy giọt mực trên bút vẩy lên mặt y.
Hạ Uyên: “…”.