Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 5: Lại Mặt


Bạn đang đọc Gả Cho Nhiếp Chính Vương – Chương 5: Lại Mặt


Tiết Vân Chu cho là vị Nhiếp chính vương này đã hết hứng thú với mình rồi, tâm tình rất tốt, từ lúc xuyên qua tới giờ mới có giấc ngủ sâu như vậy, hôm sau hài lòng thu dọn chuẩn bị đồ chuẩn bị về phủ.

Xe ngựa đã chuẩn bị xong vẫn chưa thấy bóng dáng Hạ Uyên đâu, lúc y đang nghi hoặc thì nhìn thấy Hà Lương Tài chỉ huy mấy gã sai vặt mang lễ vật qua đây.

“Lão nô tham kiến Vương phi.” Hà Lương Tài lau lau một đầu đầy mồ hôi, khom người thi lễ với Tiết Vân Chu.

Ông dù sao cũng là tổng quản Vương phủ, nhìn quen các loại thăng trầm lên xuống, bởi vậy sẽ không phủng cao thái đê*, ai mà biết người bị đạp dưới chân bây giờ tương lai có thể trở mình hay không, đến lúc đó mình chết như thế nào cũng không biết.

*捧高踩低 (Pěng gāo cǎi dī): Phủng cao thái đê: mình không biết dịch như nào nên giữ nguyên Hán Việt, hiểu đại khái nghĩa của nó là đối xử với những người có quyền lực cao ở cấp trên không ngừng xu nịnh, còn đối với những người địa vị thấp kém, không quyền lực, ở dưới sẽ tiếp tục sỉ nhục và coi thường.

Bạn nào có câu nào phù hợp có thể cmt ở dưới để mình sửa ạ.

Tiết Vân Chu đối với lão thái giám dáng người béo béo, cười lên giống phật Di Lặc này ấn tượng cũng không tệ, cười cười: “Vương gia đâu rồi?”
Hà Lương Tài có chút bất đắc dĩ: “Vương gia sáng sớm đã ra ngoài, nói là có việc, chưa biết khi nào có thể trở về, hôm nay sợ là phải để Vương phi chịu ấm ức rồi.

Tiết Vân Chu không nói lời nào: Cái tên họ Hạ này bị sao vậy, một giây trước còn kích động ôm ôm mình, giây sau liền lạnh lùng bỏ của chạy lấy người; ngày hôm trước còn nói sẽ cùng mình về lại mặt, hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu, hết lần này đến lần khác tấu hài dzị? Không phải nói là triều đại này rất loạn sao, hắn vô năng vậy thì bận cái qué gì được?
Tiết Vân Chu không để ý người xung quanh, tất nhiên cũng không chú ý cái nhìn của người khác với mình.

Y một mình về Hầu phủ, đúng như dự đoán mọi người đều không thân thiện với y như trước, ngay cả bộ dáng tươi cười của gã gác cổng cũng giảm đi vài phần nịnh nọt.

Trung Nghĩa hầu Tiết Trùng gọi y vào thư phòng, nhíu mày đánh giá y từ trên xuống dưới một phen, thấy y quần áo giản dị, thần sắc thản nhiên, nhìn sao cũng thấy không vừa mắt, im lặng chốc lát mới chậm rãi mở miệng: “Đã ba ngày rồi, tại sao Vương gia vẫn còn sống?”
Tiết Vân Chu không nói lời nào: người ta đã sống ba mươi năm rồi, ông cũng không giết chết được hắn, ta chỉ là một người từ bên ngoài đến, trong ba ngà giết được hắn chắc?
Tiết Trùng nhìn vẻ mặt vô tội của y, nhịn không được cau mày thở dài: “Nghe nói đến giờ Vương gia vẫn chưa đặt chân đến phòng của con lần nào?”
“Vâng.” Tiết Vân Chu đáp một tiếng, thầm than: thời đại này không có internet mà tin tức truyền đi nhanh zll!!
Tiết Trùng nâng tách trà lên uống một ngụm, sâu sắc nói: “Con đó, đừng suốt ngày mang dáng vẻ thư sinh đó nữa, từ sau lúc Thái Tổ Hoàng Đế lập nam hậu, địa vị của nam thê đã sớm không thể sánh bằng.

Con chỉ cần nhún nhường chịu đựng một chút, một khi mọi việc thành công, Hoàng thượng vì tấm lòng trung tâm của con, chắc chắn sẽ càng thêm coi trọng con.”
Mắt Tiết Vân Chu sáng lên: hình như ta đã biết chuyện không nên biết rồi!

Vẻ mặt của y đều rơi vào mắt Tiết Trùng, Tiết Trùng nghĩ y hẳn đã được khích lệ nên làm thế nào, liền vui vẻ cười cười, lại hỏi: “Khi nào thì trở về thăm mẫu thân con?”
“Con đang muốn hôm nay về thăm nương một chuyến.”
“Tốt, vẫn chưa hỏi được bà ấy con sao?”
“…” Lại nữa rồi! Ta không biết gì hết, phiền ngươi nói rõ hơn chút được khôngg!
Tiết Vân Chu lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Tiết Trùng lại hỏi: “Năm năm nay con đều ở cùng với mẫu thân, có từng thấy bà ấy liên lạc với Khang gia không?”
Tiết Vân Chu đoán Khang gia này chính là nhà mẹ đẻ của Khang thị, chỉ là không rõ hắn hỏi cái này để làm gì, đành phải lắc đầu.

Tiết Trùng cân nhắc một lúc lâu, lẩm bẩm: “Khế ước cửa hàng hẳn là ở trong tay bà ấy, nhưng rốt cuộc nó ở đâu được chứ?”
Tiết Vân Chu nghe xong sửng sốt, âm thầm nghiến rang: lão cáo già này đúng là không phải loại tốt đẹp gì mà, bỏ vợ rồi còn muốn chiếm đoạt của hồi môn của vợ, rốt cục là do Hầu phủ quá nghèo hay do mẫu thân y có nhiều tiền?
Tiết Trùng vẻ mặt không ngờ, thầm nghĩ: đứa con này của hắn gần đây sao vậy, gọi y làm chuyện gì y cũng không tận tâm giúp, rất không nghe lời.

“Đi thăm mẫu thân con đi.” Một câu đuổi người.

Tiết Vân Chu ra khỏi thư phòng, đang chuẩn bị đi thỉnh an Quý thị liền gặp một nữ tử xiêm y quý phái, nhìn có chút quen mắt, cũng không biết là vị thị thiếp nào của người phụ thân rẻ mạt kia, dừng bước chuẩn bị quay đầu né tránh.

Dư Khánh theo phía sau nói nhỏ: “Vương phi, phu nhân nhìn thấy ngài rồi.”
“Phu nhân?” Tiết Vân Chu nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt mờ mịt: “Ở đâu cơ?”
Nữ tử đã đi tới gần, vừa lúc nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, sắc mặt cứng đờ.

Thanh âm Dư Khánh càng thấp: “Ngay trước mặt ngài.”
Tiết Vân Chu trừng mắt nhìn thấy người đã đi tới, có chút kinh ngạc: sức mạnh của khuôn mặt người qua đường này lớn thật, thế mà ta lại không nhận ra! (Ý nói gương mặt của Quý thị phổ thông quá, nhìn như người qua đường ất giáp nào đó, ẻm đã gặp một lần rồi mà giờ gặp lại vẫn không nhận ra)
Quý thị áp chế khó chịu trong lòng, khuôn mặt vặn vẹo thi lễ với y: “Tiết Quý thị tham kiến Vương phi.”
Tiết Vân Chu nghiêng người nhận lễ, cười xin lỗi: “Tham kiến mẫu thân.” Xong vừa định khách sáo hai ba câu thì nghe thấy tiếng hừ lạnh bên cạnh, nghiêng đầu nhìn qua thấy chính là con trai độc nhất của Quý thị, đệ đệ cùng cha khác mẹ của y – Tiết Vân Sơn.

Y đợi ở Hầu phủ mấy tháng (Chờ ngày thành thân á mọi người), Tiết Vân Sơn lần nào cũng nhìn y một cách quái gở, lần này cũng vậy, đến trước mặt y cũng không hành lễ, vẻ mặt chế giễu nói: “Đường đường là Nhiếp chính Vương phi, sao lại ăn mặc keo kiệt thế này? Vương gia không muốn đến phòng của ngươi, chẳng lẽ ngay cả quần áo trên người cũng không cho ngươi sao?”
Tiết Vân Chu vẻ mặt “Đm” ngây ra nhìn hắn: ở cổ đại thật sự là một chút nhân quyền cũng không có! Nếu mình được sủng ái, có phải một đêm làm mấy lần cũng có người nhìn trộm rồi đến mách lẻo không?
Tiết Vân Chu nhận ra mình đối với Trung Nghĩa Hầu phủ một chút thiện cảm cũng không có.


Vốn dĩ lần này xuyên qua chả hiểu làm sao này phải gả đi đã sầu não muốn chết, lúc này mang một bụng tức giận, kìm nén ý định muốn đánh hắn một trận, hòa nhã nói: “Chữ viết của hiền đệ thế nào?”
Tiết Vân Sơn sửng sốt, tuy rằng nhất thời không hiểu sao y lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nhịn không được tự hào: “Ít nhất viết đẹp hơn ngươi, tiên sinh và cha đều khen chữ viết của ta rất có khí phách.”
Tiết Vân Chu gật đầu, “khụ” một tiếng: “Biết vì sao Vương gia ghét bỏ ta không?”
Tiết Vân Sơn nhất thời không load kịp sóng não của y, cau mày nhìn: “Tại sao?”
Tiết Vân Chu lầm bầm: “Bởi vì hắn thích người viết chữ đẹp.

Chữ của ngươi nếu đã có khí phách như thế, vậy để ta giúp ngươi đưa cho hắn nhìn thử.

Biết đâu hắn động lòng lấy ngươi về làm trắc phi.”
“Ngươiii!” Tiết Vân Sơn thẹn quá hóa giận: “Ngươi cho là ai cũng như ngươi, đường đường là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất không có ý chí tiến thủ, lại nằm dưới thân nam nhân sao? Không biết xấu hổ!”
Tiết Vân Chu chỉ xem như hắn đang mắng nguyên chủ của thân thể này không đến nơi đến chốn, kéo kéo khóe miệng: “Ta còn tưởng ngươi hâm mộ ta được gả vào Vương phủ, lẽ nào ta hiểu lầm rồi sao?”
Tiết Vân Sơn đỏ mặt, đang muốn phản bác thì bị Quý thị kéo lại.

“Không được vô lễ với Vương phi.” Quý thị quát lớn một câu, lại vội vàng thi lễ với Tiết Vân Chu: “Mong Vương phi thứ tội, Sơn Nhi tuy rằng nói chuyện khó nghe nhưng cũng là muốn tốt cho Vương phi.

Vương phi đối với mẫu tử chúng ta có thành kiến, cảm thấy chúng ta nói gì cũng sai, cái này ta biết…!Nhưng Vương phi đã gả vào Vương phủ, thân phận cao quý, so đo với chúng ta chẳng phải là mất thân phận sao? Vẫn mong Vương phi tha cho chúng ta một con đường sống.”
Tiết Vân Chu không hiểu kiểu gì, không biết tại sao người phụ nữ này lại đột nhiên ăn nói khép nép như vậy, hơn nữa trong lời nói lại giống như mình hà khắc, ác độc với bọn họ lắm vậy.

Kết quả là Tiêt Vân Sơn đứng đó, gò má ứng đỏ, đáy mắt ầng ậc nước, một bộ dáng xuân tình nhộn nhạo.

Tiết Vân Chu: “…”
Ta có nên nhắc hắn không…!dung mạo hắn phần lớn là di truyền từ mẫu thân, thật sự không hợp làm mấy cái bộ dạng thẹn thùng như thế này.

“Hiền đệ à, thật ra ta rất tình nguyện tặng chức vị Vương phi này lại cho ngươi.

Chữ ngươi viết đẹp hơn ta nhiều như vậy, đúng lúc chuyện phòng the củaVương gia không như ý, ngươi có thể cùng hắn nghịch nghịch giấy bút nghiên mực nhaa…”
Tiết Vân Chu đang thao thao bất tuyệt nói xằng nói bậy thì nghe được một tiếng “khụ” từ phía sau truyền đến, vội vã xoay người, chỉ thấy Tiết Trùng sắc mặt xanh mét đang đứng đó.


Mà bên cạnh là ông ta là một thân ảnh cao lớn, đúng là Nhiếp chính vương điện hạ một tay che trời kia.

Chỉ là sắc mặt điện hạ tuy vẫn như bình thường nhưng mi mắt hình như hơi giật giật.

Tiết Vân Chu ngây ngốc nhìn hắn nghĩ: hôm nay là ngày chó má gì vậy! Ông đây bình thường vẫn quen nói huyên thuyên xằng bậy, quên mất bây giờ đang ở cổ đại! Phải làm sao bây giờ? Có phải sẽ bị bắt về rút gân lột da không? Bây giờ chạy đi còn kịp không hả trời!
Tiết Trùng trừng mắt với y, lại hắng giọng ho một tiếng.

Tiết Vân Chu hoàn hồn, giật giật khóe miệng miễn cưỡng cười: “Vương gia không phải có chuyện quan trọng cần làm sao? Sao lại có thời gian rảnh rỗi tới đây…”
Hạ Uyên ánh mắt phức tạp nhìn y: thực sự rất giống, không chỉ dáng vẻ giống nhau như đúc, ngay cả bộ dáng nói chuyện cũng giống đến như vậy…!
Tiết Vân Chu bị hắn nhìn trong lòng lo sợ: tên biến thái này lại dùng ánh mắt kì cục nhìn ta, ta không phải đồng loại của ngươi đâu nháa!
Hạ Uyên vô thức tiến lên mấy bước, sau đó mau chóng dừng lại, thu hồi suy nghĩ lãnh đạm nói: “Ta không nên cùng ngươi về lại mặt sao?”
“A…” Tiết Vân Chu không biết nói gì cho phải, thấy sắc mặt Hạ Uyên khôi phục bình thường, trông không giống sẽ so đo với mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Phu phu hai người nói chuyện qua loa vài câu, những người khác đều hành lễ, tin tức Nhiếp chính vương và Vương phi cùng nhau về lại mặt rất nhanh truyền ra, phòng bếp lần nữa mang rượu và đồ ăn mới dọn xuống bưng lên.

Bữa tiếc lại mặt không quá náo nhiệt, có Nhiếp chính vương ở đây, không ai dám lơ là.

Đặc biệt là Tiết Vân Chu vừa rồi còn nói bậy bị chính chủ nghe thấy, bây giờ bị người nào đó quét mắt nhìn đến cầm đũa cũng không xong.

Sao lại như thế này? Dùng bữa cũng bị nhìn chằm chằm vậy rồi ai chơi lại?? Muốn ăn thì tự mình gắp chứ nhìn đũa của ta chi á?
Ở lại Hầu phủ hơn nửa ngày, trước khi đi Tiết Vân Chu còn nhận được ánh mắt của người cha rẻ rúng kia, biết ông ta vẫn bận tâm đến âm mưu quỷ kế này, liền làm bộ làm tịch gật đầu.

Cuối cùng ông ta vẻ mặt vui mừng tiễn bọn họ lên xe ngựa.

Tiết Vân Chu giả bộ hờ hững, tìm góc cách Hạ Uyên xa nhất để ngồi, làm ra vẻ thưởng thức phong cảnh bên ngoài, đi được nửa đường đột nhiên nhớ ra cái gì, xoay người cười nói: “Vương gia, ta còn muốn đi thăm mẫu thân, nếu ngài có việc thì cứ về trước đi!”
Hạ Uyên vốn dĩ đã muốn hỏi y rõ ràng tình hình, bởi thế cũng không kinh ngạc, thản nhiên nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Nụ cười trên môi Tiết Vân Chu giảm đi một chút, đành phải đồng ý.

Xe ngựa đi một đường hướng thành Bắc mà đi, Hạ Uyên bỗng nhiên lên tiếng: “Chuyện phòng the không như ý?”
Tiết Vân Chu cứng đờ, sau gáy bắt đầu chảy mồ hôi, cười gượng hai tiếng: “Đ-đùa chút thôi…”
Ngài sẽ không để bụng xem là thật đi? Thật ra là ta nói bậy bạ vớ vẩn thôi! SM chỉ là một loại sở thích thôi, cũng không chứng minh ngươi nhất định sẽ bị kích thích…!

Adu, tại sao càng nghĩ càng cảm thấy hắn là một tên biến thái?
Lúc suy nghĩ của Tiết Vân Chu đang bay đến phương trời nào rồi, thì Hạ Uyên cũng đang trầm mặc: tính tình thích nói nhăng nói cuội này rất giống, ngay cả đồ ăn cũng cùng thích một loại giống nhau, thật sự có nhiều trùng hợp vậy sao?
Hạ Uyên vốn chỉ dung ánh mắt tìm tòi nghiên cứu để đánh giá y, nhưng lại mau chóng phát hiện bộ dáng căng thẳng của y, thế là lại di chuyển tầm mắt.

Tiết Vân Chu dần bình tĩnh lại, vui sướng phát ngốc, bỗng nghe được tiếng quở mắng: “Ngồi thẳng lưng lên, cong cong vẹo vẹo như thế còn ra thể thống gì!”
“A.” Đầu óc vẫn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã cực kì nghe lời hành động trước, bày ra bộ dáng ngồi đoan đoan chính chính.

Ngay sau đó, trong xe lặng ngắt như tờ.

Tiết Vân Chu quay đầu nhìn thấy Hạ Uyên đang ngồi nghiêm túc: Đouma! Tên biến thái này bị Nhị ca nhập vào rồi hả??
Hạ Uyên nhíu mày, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lùng: “Dừng xe!” Sau đó cũng không thèm nhìn Tiết Vân Chu: “Ngươi xuống xe.”
Tiết Vân Chu: “…”
“Ta quay về Vương phủ, ngươi ngồi xe ngựa phía sau đi.”
Tiết Vân Chu lầm bầm mắng hắn sớm nắng chiều mưa, ngoài miệng ngoan ngoãn đáp một tiếng, trở về xe ngựa mình ngồi khi đến Hầu phủ.

Hạ Uyên tâm tình không tốt quay về Vương phủ, vừa bước chân xuống xe liền nhìn thấy Hà Lương Tài tới nghênh đón.

Hà Lương Tài hành lễ xong nhỏ giọng bẩm báo: “Vương gia, Thạch thái y đến.”
Hạ Uyên không biết có chuyện gì, thần sắc đạm mạc, gật đầu đi thay quần áo, sau đó gọi Thạch thái y vào.

Thạch thái y xem mạch cho hắn, hài lòng gật đầu: “Vương gia dạo này cảm thấy thế nào?”
“…” Hạ Uyên im lặng một lát: “Trực tiếp kê đơn đi.”
Thạch thái y không tán thành lắc đầu: “Vương gia không thể ỷ lại vào thuốc quá mức như vậy, tâm bệnh cần trị bằng tâm dược.”
Hạ Uyên vừa nghe là tâm bệnh thì yên tâm: “Khúc mắc của bản vương đã được giải, Thạch thái y kê một chút thuốc cường thân kiện thể là được rồi.”
Thạch thái y vừa nghe xong ria mép run lên, lộ vẻ ngạc nhiên cùng mừng rỡ: “Bệnh tình của Vương gia tốt lên rồi? Vậy hạ quan có thể kiểm tra một chút không?”
Vẻ mặt Hạ Uyên đầy nghi hoặc.

Thạch thái y rửa sạch tay, cung kính nói: “Vương gia, phiền ngài cởi y phục ra.”
Hạ Uyên không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, vẫn nghe theo cởi quần áo ra.

Thạch thái y lại nói: “Vương gia, phiền cởi cả tiết khố ra.”
“…” Trong đầu Hạ Uyên đột nhiên vang lên giọng nói của Tiết Vân Chu: chuyện phòng the không như ý..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.