Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 15


Bạn đang đọc Gả Cho Nhân Vật Phản Diện – Chương 15


Nghe vậy, Ngu Linh Tê cảm thấy rất áy náy, lại nảy lên một sự ấm áp.

Ca ca thông minh như vậy nhưng trước giờ chưa từng hoài nghi “độc” trên người họ là nàng bỏ.

Không cần lấp liếm giải thích, hai nam nhân này là những người sẽ tin tưởng nàng cho đến khi chết.

Hai mắt Ngu Linh Tê sáng rực, nàng cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Giờ Hợi, âm thanh của đồng hồ nước.

Ngu Linh Tê uống vài chén rượu nhỏ, hai má ửng đỏ, giẫm lên đường nhỏ lát đá được ánh trăng chiếu sáng trở về khuê phòng, cảm giác thư thái hơn bao giờ hết.

Sau khi thị tỳ hầu hạ chải đầu rửa mặt lui xuống, nàng khoác áo ngồi dậy, ở bên cạnh án thư cầm bút mài mực.

Nguy cơ Bắc chinh đã được giải quyết, việc tiếp theo cần phải điều tra rõ chính là! Nàng rũ mắt tập trung tinh thần, viết xuống hai chữ “nguyên nhân cái chết”* trên giấy Tuyên Thành.

*Hai chữ trong tiếng Trung là: 死因.


Kiếp trước phải chết không rõ ràng, thật sự quá oan ức.

Nếu không điều tra rõ kể đứng phía sau hạ độc thủ, nàng sẽ luôn có cái gai trong lòng, đứng ngồi không yên.

Nàng cũng nghĩ xem cái chết của mình có phải là do bút tích của Ninh Ân hay không, nhưng câu trả lời nhanh chóng bị nàng phủ nhận.

Sớm chiều ở chung trong hai năm, Ninh Ân có trăm ngàn cách giết chết nàng, hà tất lại để mình bị phun máu đen trên giường?Đó không phải là tác phong làm việc của hắn.

Hơn nữa, điều cuối cùng nàng nhìn thấy trước khi nôn ra máu mà chết, vẻ kinh ngạc trong mắt Ninh Ân không giống giả vờ.

Nàng chống má trầm ngâm, hàng mi cong vút được ánh nến rắc như bột vàng.

Tất cả mọi chuyện ở kiếp trước đều giống như hoa trong gương, trăng trong nước, trong đôi mắt đẹp yên tĩnh của Ngu Linh Tê xuất hiện gợn sóng.

Nhíu mày, nàng lại thêm “Ninh Ân” bên cạnh “nguyên nhân cái chết”, có chút nghiến răng nghiến lợi khi đặt bút viết.

Mặc dù không phải là Ninh Ân xuống tay nhưng cái chết của mình chắc chắn có liên quan đến hắn.

Cảm giác say rượu dần trở nên choáng váng, Ngu Linh Tê nằm trên bàn chợp mắt, nhìn chằm chằm vào giấy Tuyên Thành trước mặt thật lâu, càng nhìn càng thấy hai chữ “Ninh Ân” chói mắt.

Khuôn mặt tươi cười lạnh lùng trong trí nhớ của nàng trùng với khuôn mặt của người thanh niên bị giẫm dưới chân, mâu thuẫn lôi kéo suy nghĩ của nàng! Ngu Linh Tê vò giấy Tuyên Thành thành một cục, ném vào chậu than đốt.

Vô lực ngã lên trên giường, nàng trùm chăn bông lên đầu và chìm vào giấc ngủ sâu!.

Bên ngoài cửa sổ, bóng trăng nghiêng về hướng tây.

Ngu Linh Tê không biết mnìh đã mơ thấy Ninh Ân lần thứ mấy.

Trong mơ, nàng vẫn là linh hồn lang thang không nấm mồ, lơ lửng bên cạnh Ninh Ân.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Ninh Ân hiện tại càng phát điên hơn trước kia.


Sắc mặt hắn tái nhợt hơn cả quỷ, lộ ra vẻ đẹp bệnh tật.

Ngu Linh Tê nhìn hắn giết Binh bộ thượng thư, giết Ngự sử đại phu, hắn giết tất cả những người không vừa mắt, tất cả đều bị tàn sát thành mưa máu.

Sau đó, hắn đá Hoàng đế nhỏ mười tuổi khỏi ghế rồng.

Trước đây tuy Ninh Ân tàn nhẫn vô thường nhưng khi làm gì cũng miễn cưỡng nói ra những gì mình thích.

Mà bây giờ, trong mắt Ninh Ân chỉ có hủy diệt.

Nhưng hắn vẫn không vui.

Tuy rằng khóe miệng luôn có một vòng cung ấm áp, vô cùng thích thú nhìn máu bắn tung tóe trước điện Kim Loan, nhưng Ngu Linh Tê có thể thấy được hắn không vui.

Hắn giày vò Tiết Sầm ở trong ngục, nghe Tiết Sầm mắng mỏ, bộ dạng thản nhiên ung dung.

Thiên hạ mắng chửi, nguyền rủa hắn, có rất nhiều người muốn giết hắn, hắn cũng không để bụng thêm một người như Tiết Sầm.

Nhưng hắn không giết Tiết Sầm, hắn nói chết là một việc đơn giản, không thể tiện nghi cho họ Tiết được.

“Nếu Tiết công tử chết, trên đời này sẽ không còn ai nhớ tới! ”Mới nói được nửa lời, Ninh Ân đã mím chặt môi mỏng.


Hắn dường như đã nhận ra điều gì đó, đảo mắt về hướng Ngu Linh Tê đang lơ lửng.

Tuy biết rằng hắn không thể nhìn thấy mình nhưng Ngu Linh Tê vẫn sợ hãi run rẩy.

Từ trong mơ tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh.

Ngu Linh Tê trợn mắt nhìn những bông hoa thêu bằng chỉ bạc trên nóc màn, những hình ảnh đẫm máu trong giấc mơ cứ lởn vởn không vứt đi được.

Nó giống như một cục bông bị mắc kẹt trong lồng ngực của nàng làm nàng không thể thở được.

Nàng cảm thấy xấu hổ về sự mềm lòng trong khoảnh khắc của mình đêm qua.

Dù hiện tại người đó có đáng thương đến đâu cũng không thể bù đắp được tương lai đầy rẫy tội ác giết người của hắn.

Thương hại hắn, ai sẽ thương hại cô hồn dã quỷ như mình ở kiếp trước?Nghĩ đến tất cả mọi chuyện này, Ngu Linh Tê mất hứng ôm gối, tức giận lật người.

Không được, vẫn không nuốt trôi cục tức này!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.