Bạn đang đọc Gả Cho Nhân Vật Phản Diện – Chương 14
Lúc đầu hai cha con sốt và yếu ớt, hầu như không thể duy trì được sự tỉnh táo.Khi đến tối, đã hôn mê bất tỉnh.Đại thái giám và ngự y trong nội cung tới lui mấy lần nhưng đều không biết vì sao cha con Ngu gia lại đột nhiên bị bệnh nặng.Hôn mê đến ngày thứ ba, hô hấp của cha con Ngu gia dần dần yếu đi, ngay cả thái y tốt nhất cũng cau mày, bó tay không có cách nào.Đại thái giám thấy lần bị bệnh nặng này không giống như đang giả vờ, lắc lắc đầu, ra vẻ an ủi Ngu phu nhân đang lung lay sắp đổ vài câu, rồi quay về cung bẩm báo.Trái tim ở cổ họng của Ngu Linh Tê cuối cùng cũng bình an chạm xuống đất.Tuy nói việc đổi chủ tướng trước khi xuất chinh không tốt đối với lòng quân, nhưng dù sao Ngu Linh Tê sống lại một lần, biết lần này Nhung tộc cướp lương thực không phải là đại loạn, chỉ là có người cố ý bày ra mồi độc nhằm vào Ngu gia.
Cho dù đổi tướng khác tiến quân lên phía Bắc cũng không làm tổn hại đến vận mệnh của quốc gia.Nàng cũng bất đắc dĩ mới phải sử dụng biện pháp này.Chỉ là, khó tránh khỏi khổ cho nương.Ngu phu nhân đã canh giữ bên giường bệnh của trượng phu và trưởng tử mấy ngày mấy đêm, bà gầy đến mức lỏng cả thắt lưng, nhưng khi nhìn thấy nữ nhi bà vẫn nở một nụ cười yếu ớt và nghẹn ngào nói: “Tuế Tuế đừng lo lắng, nương ở đây, cha con và huynh trưởng sẽ ổn thôi.”Ngu Linh Tê thấy nương khóc đến sưng mắt, cảm giác tội lỗi trong lòng bị lung lay.Nàng mở miệng, trong giây lát nàng muốn tiết lộ tất cả sự thật.Nhưng nàng không thể.Ai sẽ tin vào sức mạnh kỳ lạ này đây? Nói ra chỉ là làm tăng thêm nỗi buồn thôi.Hơn nữa, Hoàng đế có thể sinh hạ một nam tử tàn nhẫn như Ninh Ân, chắc chắn không phải là người bất tài, chỉ có lừa được người thân trong kế hoạch này mới có thể hoàn toàn xua tan nghi ngờ của Hoàng đế.“Nương, người về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”Ngu Linh Tê bước nhẹ về phía trước, ôm lấy đôi vai gầy của mẫu thân: “Ở đây con sẽ chăm sóc.”Ngu phu nhân chỉ lắc đầu: “Cơ thể con yếu ớt, đừng để bị nhiễm bệnh.
Nếu ngay cả con cũng…!Nương cũng không biết phải sống như thế nào!”“Không đâu, nương! Nhiều nhất là bốn ngày, cha và huynh trưởng có thể tỉnh lại.”Dường như Ngu Linh Tê trưởng thành qua một đêm, nói chắc nịch: “Là nữ nhi, đáng ra con nên ở cạnh giường cha để báo hiếu.”Ngu phu nhân không thể lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý.Trên giường, hai cha con Ngu gia nằm cạnh nhau, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở khó có thể nhìn ra đường nét phập phồng, giống như triệu chứng ban đầu lúc trước của mình.Ngọn nến mờ ảo, Ngu Linh Tê bước đến, cẩn thận trải lại chăn bông cho cha và huynh trưởng.Sau đó nàng ngồi mép giường nhìn phụ thân gầy yếu, hai mắt dần dần đỏ lên.“Xin lỗi cha, nữ nhi chỉ lừa gạt người lần này thôi.”Nàng nắm bàn tay thô ráp to lớn của phụ thân, đặt ở bên cạnh mặt cọ cọ, trầm giọng nói: “Cả đời này, nữ nhi nhất định sẽ bảo vệ mọi người…!Nhất định!”Ngu Linh Tê làm được.Sau bốn ngày, cha con Ngu gia lần lượt tỉnh dậy.
Hai cha con tinh thần sảng khoái xuống giường, nhưng được biết rằng trong vài ngày trước khi họ bị “bệnh hiểm nghèo”, quân đội của vương triều Đại Vệ đã lên đường viễn chinh phía Bắc, chủ tướng là người không đối phó với Ngu gia, Vân Huy tướng quân.Ngu tướng quân tức giận đến mức không muốn ăn uống, ngày hôm sau liền dẫn nhi tử vào cung tạ tội.“Tiểu thư, Đại tướng quân cùng Thiếu tướng quân đã bình an về phủ.”Thị vệ Thanh Tiêu đứng ngoài cửa làm tròn bổn phận báo tin cho Ngu Linh Tê: “Hoàng đế không những không chê trách tướng quân, mà còn khen ngợi ‘thần phù hộ cho Đại Vệ, không hại tướng quân tốt’, ban thưởng hai con ngựa quý của Tây Vực, khách khí tiễn người trở về.”Ngu Linh Tê cong môi: “Biết rồi.”Hoàng đế tạm thời vẫn còn trọng dụng Ngu gia nên có phản ứng như vậy đều nằm trong dự kiến.Phủ Đại tướng quân, dạ yến.“Căn bệnh này quá kỳ quặc, từ trước đến nay cơ thể ta và phụ thân đều khỏe mạnh, làm sao mà cả hai lại đổ bệnh vào lúc nguy cấp thế này?” Ngu Hoán Thần lơ đễnh chọc hạt cơm trong bát, nghĩ cả trăm lần cũng không hiểu.Chống cằm suy nghĩ một chút, cau mày nói: “Chẳng lẽ là có người hạ độc?”“Khụ!” Ngu Linh Tê đang uống canh nhất thời cảm thấy chột dạ.Nàng cố gắng bình tĩnh lau khóe miệng, ý đồ thuận nước đẩy thuyền, đem đề tài nói đến “nội gián” kiếp trước.“Có phải đối thủ trong triều ghen ghét uy vọng của phụ thân nên hợp tác với những người khác?”Tuy rằng trước mắt gian kế của kẻ thù đã thất bại, nhưng phụ thân và huynh trưởng ở ngoài sáng, kẻ thù ở trong tối, không thể không nhắc nhở họ cẩn thận.“Cũng không phải là không thể.” Đầu óc Ngu Hoán Thần quay nhanh, sau đó gật đầu: “Vân Huy tướng quân của Lý gia, Binh bộ Lưu thị lang, không phải đang trong tối ngoài sáng nhắm vào phụ thân sao? Chúng ta nhiễm bệnh ngày đó, đúng lúc đến Binh bộ một chuyến…”.