Bạn đang đọc Flame – Fanfic Exo: Chương 28
Chap 28
Luhan vừa lấy quần cho Chanyeol chuẩn bị đem vật phẩm cứu viện, nhưng cái hoàn cảnh hiện tại là… Ngoài sân, hai con người, Baekhyun mặt mũi trắng toát, tóc phía sau cháy đen còn có mũi khét, Kai bên cạnh mặt mài đen thui, thậm chí là thở ra khói đen, cái bếp hiện tại đang cháy không thương tiếc.
-Cháy nhà rồi, Chạy đi kêu mọi người dập lửa đi. Cháy lan đó!
-Mì của anh đây! Haiz…
Cái bếp cũng may là xây bằng xi măng với lại được dập tắt kịp thời, nếu không thì coi như hôm nay phải lên công an xã. Lúc mà vụ cháy xảy ra tôi và Hong Go đang đi câu cá, định là ấy người này ăn cá nướng truôi với lại cảm ơn sự quan tâm của Chanyeol. Xách về cả giỏ cá nhưng ngay lập tức đứng hình, mười sáu con người lớn nhỏ thở phì phò, xô chậu nằm xốp lốp, còn cái bếp vẫn còn mấy đám cháy nhỏ nhỏ.
-Đừng lo lắng nữa, mọi người đi tắm rửa sạch sẽ. Em đi làm mấy con cá đêm nay mình làm party.
-Chị Chun Ki, Hanji với Yihn bắt được mười mấy con vịt, chị Chun Ki quay luôn ọi người bồi bổ nha!
Hai thằng nhóc này cũng được việc quá nhỉ, biết lo ọi người vậy là tốt. Mười mấy con luôn là giỏi rồi… Khoan, bình tĩnh…
-Hai đứa…
Nếu cho tôi cơ hội quay về ba ngày trước tôi nhất định không chào đón mấy con người này!
Áiz…
-Chanyeol, cậu có điện thoại kìa! – Baekhyun thều thào nói
Ngay sau đó Chanyeol chạy nhanh vào nhà nghe điện thoại. Lúc anh đi anh không hề gấp gáp nhưng khi quay lại trông anh căng thẳng không tả xiết. Tôi lại thấy bất an…
-Ngày mai em sẽ về Hàn Quốc.
Nghe anh nói ai cũng ngoáy lại nhìn, Kris và Chen hyung ngay sau đó bỏ đi những người khác cũng lơ đễnh…
Hong Go kéo kéo tay tôi, thấy tụi nhỏ có vẻ hoảng tôi mới nói
-Chị dẫn mấy đứa đi hái ổi nhá! Ngon lắm
-Ổi là gì vậy chị?
Tôi chỉ cười không nói, một mình dẫn năm thằng tiểu quỷ quả thật khó
-Tại sao lại về Hàn? – Kris âm trầm nói, mắt nhìn thẳng về hướng Chanyeol
-Bệnh tim của Sunny tái phát, Tiff noona nói cô ấy không chịu phẫu thuật, em phải về khuyên cô ấy.
Lại một mảng im lặng
-Rõ ràng đã có Chun Ki cậu còn làm vậy? – Chen cộc cằn hạ giọng.
Từ lúc chuyện của Baekhyun với Taeyeon bắt đầu anh là người phản đối, Chanyeol với Sunny anh càng phản đối. Bởi vì Chanyeol nợ cô bé kia một lời hứa, dù người không còn lẽ ra không nên có bất cứ mối quan hệ nào với người đã hãm hại mình. Cậu ấy vẫn làm trái quy luật, bây giờ lại còn bỏ Chun Ki ở Việt Nam mà bay về với con người yêu bé nhỏ. Chanyeol à, rốt cuộc đầu cậu chứa gì?
-Chanyeol, cậu gọi về không được sao? Làm vậy tội Chun Ki lắm! – Baekhyun xé xé cái lá, trông rất suy nghĩ
-Baekhyun đến cậu cũng vậy? Là mạng sống của con người mà! – Chanyeol cau có
-Anh Chanyeol, Chun Ki mà biết sẽ rất buồn! Anh đừng về mà…
Sehun cũng góp ý
Dường như tất cả mọi người đều phản đối, tại sao lại suy nghĩ nhiều đến vậy chỉ là khuyên nhủ nhau thôi mà.
-Anh đã quyết định rồi, đừng nói gì nữa hết!
-Anh Chanyeol, anh thật quá đáng, đồ bắt cá hai tay!
Sehun ôm mấy trái ổi đứng trước mặt Chanyeol mà hét ầm ỉ, bốn đứa kia thì chạy phắt vào đánh túi bụi vào người anh. Trông anh như kẻ bạt tình. Còn tôi…
Không biết phải nói gì, nếu hoàn cảnh này xảy ra trong phim sẽ có hai trường hợp với nữ chính.
Trường hợp thứ nhất, im lặng và nói “Anh gắng an ủi để chị ấy mau hết bệnh nhé, em không sao đâu”, đợi nam chính đi rồi ôm mặt khóc nức nở. Về sau nam chính biết được, ân hận và hứa “yêu em cả đời”.
Trường hợp thứ hai, chạy lại chỗ nam chính cố gắng níu kéo, kết quả nam chính tức giận bỏ đi luôn, cuối cùng nam chính thấu hiểu được cảm giác của nữ chính. Chủ động làm hòa.
Với Ca Mi tôi đây, cách thứ ba có thể xuất hiện. Chính là tống cổ đi luôn. Tôi rất ích kỉ… nhưng tại sao với anh, tôi lại không thể? Không thể một đạp đá anh về ngay chỗ chị ấy. Tôi chỉ đứng nhìn anh, lẳng lặng mà nhìn… khoảng cách xa nhất mà tôi từng biết là khi ta đứng một chỗ và đi bộ vòng quanh quả đất, điểm đến vẫn là vị trí ấy. Bây giờ lại khác, khoảng cách xa nhất là khi đứng cạnh anh nhưng không biết anh đang suy nghĩ gì…
Người ta vẫn chưa nói lời chia tay với nhau mà tôi lại xen vào, lại còn ình chức vụ người yêu của anh, dẫn anh về đây, để anh chịu khổ. Còn cho anh ăn nhưng món dân dã. Có phải tôi quá mặt dày không chứ?
Tự nói với lòng anh đi thăm bạn gái của mình không có gì là sai hết? Vậy mà cứ buồn rười rượi… làm sao cho đúng? Tôi thật không muốn anh đi, nhưng với thân phận gì để ngăn cản?
-Chun Ki, anh xin lỗi! Sunny đang cần anh!
…
Chỉ như vậy thôi sao? Anh không còn gì muốn nói với em nữa sao?
Tôi không biết phải nói gì sau đó, bối rối gật đầu, mùi hương của anh khẽ vờn quanh mũi liền ngay sau đó lập tức biến mất. Cố gắng hít thở để chứng tỏ mình ổn… kí ức trở về năm năm trước.
“Tại sao lại đỡ cho tôi! Tại sao lại ngốc đến vậy! Nói đi chứ, nói đi…tôi xin cô! Nói gì đi…”
“Nếu cô có thể bình an vượt qua, chúng ta… Hèn hò… Nhé?!”
Anh rời đi, đi ngang qua tôi…
Chấm dứt như vậy…
Chỉ như vậy thôi sao?
Chanyeol, Song Mi đã bình an vượt qua… Song Mi đã giữ lời hứa nhưng tại sao? Tại sao Chanyeol anh lại nuốt lời…