Flame - Fanfic Exo

Chương 27


Bạn đang đọc Flame – Fanfic Exo: Chương 27

Chap 27
“Hột vịt Thị Bún”
-Mấy cô mua trứng đi ạ, trứng vịt nguyên chất luôn ạ!
Tôi rao trứng từ sáng đến giờ khản cả cổ họng mà không lấy một mống người mua, chắc tại con người dị hợm bên cạnh tôi đây mà. Không ai khác chính là Byun Baekhyun, sáng ra anh ấy đã trở thành tiêu điểm của cái chợ làng này rồi. Đầu đội nón bộ đội, áo khoác trùm kín phần trên, mặc quần ‘tà lỏn’, mang dép lào và cái kín râm nữa. Tôi không nghĩ đây là người trong nhóm nhạc nổi tiếng EXO, còn cái nhãn hiệu “Hột vịt Thị Bún” là do chính tay con người này viết ra. Không hiểu anh ấy còn bao nhiêu cái điên, hôm qua múa bụng đồ hén, hôm nay ra bán trứng mà nhìn như Xi Man vậy a~. Tôi mà chụp hình lại rồi up instagram thì coi như ế.
-Chị ơi, anh này là Baekhyun – EXO phải không ạ?
Tôi nhìn ba đứa con gái đang tụm nụm trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt nhìn ông Baek đang phủi ruồi bên cạnh, như cảm nhận được ánh mắt bất thường của tôi Byun đại gia nhìn tôi cái. Tôi khéo léo liếc ba cô gái kia cười cười
-Không phải đâu, mấy bạn nhầm người rồi. Baekhyun của EXO sao bán trứng ở đây được! Mua trứng ủng hộ mình đi!
-Baekhyun oppa, anyeong!
Gì vậy chứ, tôi nói mà không nghe tôi sao? Quá đáng, Baekhyun mà trả lời mấy người thì tôi không bán trứng nữa!
-ô, anyeonghaseyo!
Ôi trời, bị ngu sai thời điểm hả!
-Baekhyun oppa đó mày ạ! Chụp hình mau, mau đi!
-Ya, không được chụp! Không được chụp! Ya!
Mấy con nhỏ cứng đầu này!
-Chụp cái này nữa
“Cái này” của bọn họ là “Hột vịt Thị Bún”, nguy to rồi! Tôi xé bảng hiệu nhanh nhất có thể, kéo tay Baekhyun chạy hết sức của ba con bò chín con ngựa, nhưng tại sao anh ấy nặng quá vậy lại không có ý định rời khỏi cái mặt còn hề hề nữa này.
-Chạy mau nếu không muốn ăn trứng sống!
-Chun Ki à, em chạy đi. Anh phải ở lại đây! Ướt quá này..
-Byun Baekhyun cái gì ướt!
Aaaa
~Tôi giật mình bật dậy, chỉ là mơ thôi sao? Giấc mơ lãng xẹt, không ăn nhằm gì nhau hết, cái gì mà ướt?
A, bụng tôi đau quá, dì cả tới thăm tôi rồi sao? Không thể nào sớm như vậy, tôi nhớ là tuần sau kia mà! Giờ này mới ba giờ sáng sẽ không ai bán cái kia hết. Baekhyun chết tiệt sao lại báo mộng giờ này chứ! Aiz, phải tìm mẹ tôi mới được, không có mẹ là không xong.
Ai thế? Ăn trộm sao, đến những hai người. Nguy rồi.
-Đứng lại, ăn trộm!
-Suỵt! Ba mẹ đây! – Mẹ tôi rón rén bước qua xác mấy người bên dưới, bây giờ tôi mới biết tôi cũng đang nằm chình ình ngoài sân
-Mẹ với ba đi đâu vậy?
-Công ty ba con có việc gấp. Mẹ với ba phải về thành phố, con với mấy đứa ở lại đây làm đồng giúp ba mẹ, mấy ngày nữa ba mẹ lại xuống! Lễ tang của dì ba với mẹ cũng làm xong rồi.
-Mẹ!
-Mẹ đi nhá! Bye con yêu!
Vậy là đi sao? Ba tôi còn hôn má chị Baekhyun nữa kìa, sao tôi có thể mang họ Thẩm nhỉ? Baekhyun mà biết ba tôi cưỡng hôn anh ấy chắc sẽ nhảy lên đọt dừa vì sướng. Ui, rợn cả người!

Khoan đã, còn “cái kia”! Mẹ ơi… đi rồi… làm sao đây?
-Chun Ki, chị Chun Ki! Quà… quà…quà…quà
-Kim Sehun, đừng chơi wow wow* bên lỗ tai chị!
-Đêm qua chị vận động lắm sao mà hôm nay mắt chị đen thui vậy?
( Wow wow: là cái trò ngồi trước quạt gió mà ngân chữ wow ra ấy! )
Thằng nhóc này biết vận động là gì không chứ! Số là tôi không tìm được cái kia nên an phận thủ thường ngồi chèo queo trong ba giờ đồng hồ, hi vọng sớm tìm được cách. Vậy mà thằng móm nhỏ từ đâu bay lại chơi trò wow wow bên lỗ tai làm tôi phiền phức, nhưng mà tôi nào còn sức, xuất huyết quá nhiều làm sao chịu nổi.
Đây chỉ là thử thách đầu tiên, còn mười mấy người kia một lát sẽ hỏi tôi tiếp, cần phải dưỡng sức.
-Chị Chun Ki, ông bà đi đâu rồi chị?
-Về thành phố rồi, ít hôm lại xuống!
-Chị Chun Ki, Sehun thèm dừa quá, chị Chun Ki có thể nào bổ dừa cho Sehun không?
Làm như mình ngây thơ lắm không bằng. Sáng ra đã đòi dừa
-Sehun à, chị đang rất ê mông, Sehun lấy trái dừa với dao đi chị bổ cho em uống!
-Làm sao giờ, đêm qua Sehun ôm Han Ji chặt quá nên giờ Sehun mỏi chân quá này, ui…ui… sao mỏi quá!
Làm trò, cái thằng chết tiệt! Sao giống Oh Sehun quá vậy! Sao mà đi đây! Đành phải lếch thôi!
-Ngồi yên ở đây, nhìn ra sân đi, chim chóc nhiều lắm. Không được làm ồn, mọi người còn ngủ đấy!
-Vâng!
Quá bế tắc, tại sao trong nhà chỉ toàn đàn ông! Ai sẽ mua giúp tôi cái kia!
-Chị Chun Ki, ai làm chị chảy máu thế này?
Máu! Aiz, Kim Sehun mày không nói chị có nói mày câm sao! Chuyện lớn rồi trời ạ!
-Mấy anh ơi, chị Chun Ki chảy máu nhiều quá này!
-Im. Im ngay cho chị!
-Chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị!
Aiz, cái thằng nhãi này! Lần này có mà độn thổ! Làm sao trốn?
-Ai chảy máu?
Kris đại nhân đầu như ổ quạ ngáy ngủ đi về phía tôi, đằng sau còn có Suho với Xiumin hyung. Lần này coi như toi mẹ nó rồi!
-Không ai ạ!
-Chị Chun Ki đó ạ, máu quá trời luôn này! Em mà không thấy bảo đảm chị ấy sẽ xuất huyết mà chết!
Chết cái đầu mày! Lắm chuyện.
-Chun Ki, chảy máu ở đâu đưa đây tụi anh xem cho!

Min oppa, anh có cần chu đáo vậy không!
-Không sao đâu ạ! Tí lại hết thôi, không cần lo đâu, mọi người làm vệ sinh cá nhân đi!
-Sao mà không sao được, có người xuất huyết nhiều quá mà chết đó! Con bé này, hôm nay sao vậy, ngay thường bị kim châm thôi đã thét lên hôm nay xuất huyết luôn mà khiêm tốn vậy!
Suho ơi là Suho, cái này mà chết thì em đã chết năm mười hai tuổi rồi. Sao mấy người không giải tán cho tôi nhờ! Á…
-Chun Ki, em sao vậy! Xuất huyết ở đâu, sao đơ luôn rồi, Chun Ki à!
Ông anh vũ trụ à, anh đừng tán mặt em nữa, em hết sức rồi!
-Đây nè, chị ấy chảy máu quá trời mà kêu cho người ta xem để trị cũng không chịu! Anh là chồng tương lai của chỉ thì khuyên chỉ vài lời đi. Đừng để tới lúc chết rồi trách Kim Sehun em không báo! Haiz, người trẻ bạt mệnh quá mà!
-Em làm sao vậy, làm gì để chảy máu? Sao không để mấy hyung xem thử có nghiêm trọng không? Sao khóc rồi, đau lắm hả?
Hu hu, tại sao? Tại sao tôi lại nuôi ong tay áo thế này? Làm sao đây, càng ngày càng lớn chuyện rồi.
Chanyeol ngồi xỏm cạnh tôi, ánh mắt lo lắng không tả được, mấy hyung phía sau cũng ngó tôi dữ dội.
– Chan oppa, anh với mọi người đi chỗ khác là được rồi mà. Em không sao, thiệt tình là không sao mà!
Ngay sau đó tôi bị bế thốc lên, cả người mất thăng bằng tôi choàng tay quanh cổ của Chanyeol, anh định làm gì chỉ có anh mới biết!
-Đi đến bệnh viện.
-Không cần đến bệnh viện đâu mà, chỉ cần…
-Kotex…Diana…?
-Kris hyung? Mấy cái này có thể cầm máu được sao?
-Ồ, chắc là vậy! Người bán hàng đưa như vậy thì mình tin như vậy thôi!
-Vậy sao chúng ta không mua nhiều một chút, sau này lúc tập có bị thương thì lấy nó mà dùng?
-…
-Ừ nhỉ, sao mình không nghĩ ra! Tao à chú thật thông minh!
-Gì vậy trời? Sao mua nhiều vậy?
Hiện tại tôi đã gặp vấn đề mới, chính là cái thùng băng vệ sinh to chảng này. Thật sự mà nói, Kris đại nhân có giàu cũng đâu cần ga lăng đến vậy! Mua dự trữ cho tôi sao?
-Anh thấy nó có thể cầm máu nên nói Kris hyung mua nhiều một chút, sau này có dịp dùng đó! Thấy anh thông minh không?
!!!
À! Thông minh lắm, anh cố gắng cả đời cũng không có dịp dùng đâu “hoàng tử Tao” à.
-Được rồi, hôm nay ba mẹ em về thành phố rồi. Chúng ta sẽ thay ông bà làm đồng! Việc này giao cho Suho hyung phân công vậy!
-Anh nghĩ cho Jong Dae, Kyung Soo, Tao với Sehun giữ vịt. Kris hyung, Min Seok hyung, Yixing với anh sẽ cấy mạ. Chanyeol với Han hyung đi hái dừa, Baekhyun với Jong In sẽ nấu cơm. Chun Ki đang xuất huyết nên cần nghỉ ngơi, mấy bạn nhỏ của chúng ta sẽ phụ bếp nha!

Lại xuất huyết… không sao, nếu ‘xuất huyết’ có thể ở nhà thì cứ ‘xuất huyết’ đi!
-Không, Sehun muốn theo anh Sehun giữ vịt! Sehun không muốn ở nhà đâu!
– Được rồi, vậy Sehun sẽ đi với nhóm của anh Jong Dae nhé! – Suho nhẹ nhàng chấp nhận!
– Hong Go sẽ theo chăm sóc chị Chun Ki!
– Yihn muốn theo anh Kris!
– Hanji cũng theo anh Yixing nữa.
– Mohn Chu đi hái dừa nghe!

Hờ hờ, đi hết đi! Tụi con nít quỷ tụi bây đi hết đi, chị đây cần nghỉ ngơi nhiều lắm. Thức trắng đêm rồi, ‘xuất huyết’ nhiều quá mà! Còn chăm sóc gì đó thì không cần đâu.
-Chanyeol, hôm nay cậu muốn ăn gì. Baekhyun trổ tài cho!
-Ồ, gì cũng được hết. Baekhyun nấu thì gì cũng được hết!
Tới giờ sến của hai người này! Cứ như vậy thảo nào ngày đầu gặp Chanyeol trong cửa hàng không nghĩ anh ấy là gay cũng uổng!
-Baekhyun, tớ muốn trứng tráng!
-Bọn anh thì gì cũng được hết!
-Kris hyung, đi thay đồ rồi đi thôi!
Đồng cấy lúa hôm nay không có gì đáng nói. Những con người thiên tài sau một ngày thử việc thì hôm nay có vẻ lên tay, làm nhanh, hiệu quả và có nâng suất. Một phần chắc là do những chú nông dân này đều là cụ của nhóm nên kinh nghiệm thuộc hàng A.
Nhưng đó chỉ là với người lớn, còn hai đứa nhỏ…
– Hanji à, đây là thủ phạm làm ấy anh ấy cực khổ, mau nhổ hết đi! – Yihn chống tay quả quyết
Lo ấy anh quá mà
-Yihn ơi, cứ yên tâm. Xây thì khó, phá thì dễ. Qua tay anh em tụi mình thì khó cũng thành dễ há!
-Đúng rồi đó! Muhaha, ta nhổ, ta nhổ
-Nhổ mạnh lên
Cứ như thế phía sau thì trồng, phía trước thì nhổ. Sự việc có thể sẽ không bị phát hiện, nếu như ông anh vũ trụ không vì cái lưng yêu quý bị mỏi mà ngẩng đầu lên thì coi như sự cố gắng của mấy anh già đã bị mầm non tổ quốc phá hoại!
-Này hai đứa kia, đứng yên đó. Dám phá tụi anh hả?
-Hanji, em hư quá. Tụi anh cực lắm mới làm được hơn phân nửa. Giờ thì đi tông rồi! – Lay nhăn nhó, khuôn mặt gần như là khóc.
Mấy người này cũng cho là hiền, hư thì làm lại mà Kris đại gia nào bỏ qua. Sức già có hạn đâu dễ dàng như vậy, quăng hết đám lúa trong tay, dùng đôi chân dài rượt hai đứa nhỏ chạy sang đồng vị yên ổn bên kia.
-Wow, hôm nay có Sehun nên vịt ngoan hơn hôm qua nè! Sehun giống anh quá!
-Anh Sehun đừng khen Sehun, Sehun làm sao giống anh Sehun tài giỏi được!
-Yà, anh Sehun nào có giỏi cũng nhờ Sehun thôi!
Một lớn một nhỏ khen nhau không điểm dừng, chắc là thấu được câu ‘lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho chừa mặt nhau đây mà’
-Kyung Soo, cái tướng lùa vịt của cậu làm tớ mắc cười quá. Giống học sinh mẫu giáo ghê!
-Gì chứ, tớ không giỡn đâu!
-Lùa mau nào, vịt ngoan quá mà hôm qua Jong In nói dữ lắm, không thể tin được! – Chen lẩm bẩm
Đó là sự bình yên của khu giữ vịt, nhưng có lẽ…

-Đứng lại cho anh, hai cái đứa này… hôm nay không cho ăn nữa!
-Yihn ơi, chạy nhanh lên, tìm Sehun chúng ta sẽ được cứu đó!
-Vịt nhiều quá xá, tụi mình mà làm vịt chạy loạn lên Kris hyung sẽ không chạy theo được đâu nhỉ.
Sáng suốt đó hai cưng, cứ làm đi, rồi đêm nay sẽ thấy hậu quả.
-Lùa nào, chạy đi con, chạy nhiều vô.
Cạp cạp cạp…cạpppppp cạppppp
-Này này, không được lùa vịt như vậy! Hai cậu không được quậy phá!
-Sehun, lùa vịt tiếp tụi mình đi. Có người muốn đét mông tụi mình đó!
-Yihn, Hanji. Hai đứa không được phá công sức của tụi anh!
-Tao này, có khi nào đêm nay chúng ta phải quay vịt không
-Kyung Soo…
Không cần nói có thể biết được cảnh hỗn loạn hiện tại, người thì cố gắng sắp xếp đàn vịt, người thì bức lông, đá vịt…
Và…
Chúng ta đến với những người hái dừa nào…
-Chanyeol ơi, cậu trèo lên trên đi rồi anh truyền dao cho!
-Vâng!
Vâng, con người cao kều nhanh chóng trèo lên đọt dừa, khi mà đã an toàn thì đưa tay đón cây dao từ mĩ nam bên dưới.
Số trời thế nào mà cọng dây của cái quần sọt sành điệu bị mắc vào nhánh dừa, người kia dùng sức một chút… âm thanh giòn tan xé nát không gian hữu tình…



-Ở đây đợi anh, anh về lấy quần cho thay! Hô hô…
-Han hyung, đừng cười nữa mà! Em ngại đó!
-Mùi thế này được chưa nhỉ? – Thị Bún của chúng ta trổ tài nội trợ, chẹp chẹp cái miệng nêm thức ăn.
Jong In bên cạnh lăn xăn với cái lò củi, thổi luôn mồm mà cái lò vẫn không có dấu hiệu của sự bén lửa. Khổ thân! Đành dùng tới cái bình có hình đầu lâu thôi…
Thêm chút nhé…
Bật lửa nào…
Chưa cháy nhỉ?…
Thêm chút… thôi đi rồi, nửa bình… không sao… dễ cháy
Bật nào…
Phừng…
End Chap


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.