[Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai

Chương 4: Dễ thương thật


Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai – Chương 4: Dễ thương thật tại website TruyenChu.Vip

nó nói rồi đứng dậy với chồng sách để cậu ngồi đấy ngơ ngơ toàn tập…- Ekkk, chờ tôi với – cậu gọi

Nó cứ đi mà chẳng thèm dừng lại chờ cậu. Về đến nhà, đã thấy cô, anh, Hoành ngồi đấy thở dốc rồi:

– Sao vậy – cậu

– Thì bị fan đuổi chứ sao – Hoành Hoành than

– Hơ…fan đuổi thì liên quan gì đến Nhiên – cậu

– Họ không kéo tớ đi thì để tớ ở đấy rồi fan các cậu lại thẩm vấn tớ à – cô giải thích

– Ờ nhỉ… mà Nguyên Nguyên đâu, không đi cùng mọi người hả – cậu hỏi

– Em ấy đi mua đồ ăn vặt rồi, bọn anh không đi cùng nhau – anh. ( chương trước mình quên phần thoại của Nguyên, giờ mình sửa lại rồi, có gì thì các bạn xem lại giúp mình nhé, thông cảm)

– Hế lu cả nhà, em về rồi nè – Nguyên Nguyên tay xách 2 túi gì to lắm

– Sao tươi tỉnh thế, không bị fan đuổi à – nó im từ nãy cuối cùng cũng lên tiếng

– À nhắc mới nhớ, hôm nay em mới phát hiện có con đường này đi kiểu gì fan cũng không biết – Nguyên

– Oh, thế anh mua cái gì mà nhiều thế – Hoành

– Thì đồ ăn vặt chứ gì – Nguyên

– Trời mua nhi… – cô chưa kịp nói hết câu thì bị anh nhảy vào cổ họng:

– Thôi thôi, đi nấu ăn đi còn gì nữa, cũng muộn rồi – anh

– Thiên, Vũ nhớ nấu món gì ngon ngon nhá, có gì thì ới bọn tớ phụ giúp – Nguyên

– okey – cả 2 không hẹn mà đồng thanh

Thế là 2 trẻ nhà ta sắn tay áo vào bếp, mỗi người một việc, nó thì làm cái này, cậu thì làm cái kia suy ra chả mấy chốc là xong bữa ăn. Nó thì dọn đồ ăn ra bàn. Cậu đang cắt một ít ớt để làm gia vị thì sơ ý cắt vào tay:

– Uiya – cậu kêu lên nhưng đủ để nó và cậu nghe thấy thôi

– Sao thế – nó hỏi thăm

– Cắt trúng tay rồi – cậu suýt xoa

– Sơ cứu nhanh đi – nó

Nó nói rồi lấy hộp y tế ra, tìm băng keo cá nhân băng vào cho cậu. Nó sơ cứu nhanh lắm, vì cái này nó quen rồi căn bản là vết thương cũng nhỏ không nghiêm trọng

– Cảm ơn nhiều nha – cậu

– Ừm – nó

– Này, mặc dù lúc đầu có chút không hài lòng về cậu nhưng giờ tớ phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi – cậu nói rồi đổi cách xưng hô luôn không còn tôi tôi cậu cậu như trước nữa và nó cũng vậy

– Cụ thể – nó

– Thì từ cái lúc mà cậu kéo ghế tớ ý rồi từ đấy tớ hơi khó chịu về cậu và nghĩ cậu không t, nhưng giờ tớ biết cậu không như vậy – cậu

– Ừm – nó

– Giờ làm bạn tốt nhé – cậu giơ tay ra


– Tất nhiên, không lẽ là bạn đểu – nó nói rồi bắt tay cậu.

Trên đời này để kiếm được một người bạn tốt cũng khó lắm chứ, mặc dù chỉ mới tiêp xúc với cậu thôi nhưng nó nghĩ cậu là người tốt. Nó cũng đã xem nhiều vid của cậu cùng với anh, Nguyên và nó thấy họ có một nhân phẩm tốt. Ngoài cô ra, có lẽ cậu, anh, Nguyên là những người bạn tốt đầu tiên bước vào cuộc đời nó khi nó bắt đầu sang đất nước này

– Ừm, dọn đồ ra bàn thôi – cậu cười rồi cùng nó dọn đồ ăn

– Cậu cho gia vị vào mấy món này nhá, tớ ra ngoài gọi mọi người – nó nói vậy cậu cũng gật gật theo

Dọn bàn xong nó ra ngoài gọi mọi người vào ăn tối, bữa tối đầu tiên do nó cùng với cậu nấu khi bước vào ngôi nhà chung này:

– Mọi người vào ăn tối thôi – nó gọi

– Okey, vào liền – cả bọn đồng thanh

Khi ngồi xuống bàn ăn, ai cũng trầm trồ khen ngợi tài nấu nướng của 2 trẻ nhà ta khi thấy một bàn ăn thịnh soạn và hấp dẫn nữa:

– Mời cả nhà ăn cơm – chúng nó không hẹn mà đồng thanh

– Hảo ngon a!!! – Nguyên Nguyên vừa ăn vừa nói

– Mấy đứa ăn nhiều vào – anh nói rồi gắp cho mỗi đứa một ít

– T….tôm à?! – nó ngạc nhiên

– Ơ…anh nấu mà anh không biết à? – Hoành Hoành

– Món này anh đâu có làm, Tiểu Thiên làm mà – nó giải thích cho Hoành Hoành hiểu

– Tiểu Vũ, sao vậy – cậu hỏi nó

– Tớ không ăn được tôm – nó nhăn mặt

– Anh ấy bị dị ứng với tôm mà – cô lên tiếng

– Không ăn được tôm thì ăn món khác – Nguyên Nguyên

– Ừ, phải rồi, ăn cái này đi – anh nói rồi gắp cho nó miếng cá chiên sốt ớt

Nó chuẩn bị đưa lên miệng thì…..:

– Ấy…cậu dị ứng thì đừng ăn, vừa nãy tớ lỡ tay cho một ít bột tôm vào rồi – cậu gãi đầu nói

– Hả…vậy mấy món kia anh cũng cho hết vào rồi à – Hoành tròn mắt

– Ừm…hay để tớ đi nấu món khác cho cậu nha – cậu áy náy

– Thôi, mọi người cứ ăn đi – nó nói rồi ra phòng khách ăn bim bim mà hồi chiều Nguyên mới mua

– Haizzz, lúc đi mua đồ sao em không nói là em ấy bị dị ứng – anh hỏi cô

– Thì có ai hỏi em đâu, vả lại lúc ấy em đi mua đồ ăn sáng nên cũng không kịp nói – cô thở dài

– Trời – cả bọn than

Ăn xong chúng nó thay nhau dọn bàn mà không cho nó nhúng tay vào vì nó không ăn được gì mà lại phải dọn nên chúng nó làm hết. Nguyên với Nhiên rửa bát đĩa, anh với Hoành thì lau bàn, dọn dẹp nhà bếp một chút còn cậu thì cắt hoa quả để làm món tráng miệng. Mỗi người hộ nhau một việc cuối cùng cũng xong, cậu bảo mọi người ra phòng khách ăn hoa quả rồi mình bê đĩa quả ra ngoài phòng khách:

– Mọi người ra nhanh đi – cậu gọi


– Ra liền này – chúng nó chạy ra khi nghe cậu gọi

– Tiểu Vũ, ăn đi – cậu nói rồi đưa cho nó một miếng táo (quan tâm ghê:3)

– Ừm, cảm ơn – nó

– Khổ thân anh thật, mới bữa đầu tiên làm mà chả ăn được miếng nào – Hoành

– Thôi thôi, đừng nhắc nữa, ăn đi – Nguyên Nguyên nói rồi nhét một miếng dưa vào miệng Hoành làm cậu không nói được gì nữa

– Mấy đứa ăn nhanh đi, xong học bài, tối nghỉ sớm mai còn phải đi học nữa đấy – anh nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở bọn nó

– Làm gì mà vội thế Đại Ca – cô (giờ đổi cách xưng hô rồi sao ^^)

– Em nhìn đồng hồ đi – anh

– What….8h30″ rồi sao – cô ngạc nhiên trợn tròn mắt

– Chứ sao nữa, ăn nhanh đi còn học bài, cậu tưởng bài tập ít ỏi lắm à – Nguyên Nguyên chen vào

– Đúng rồi, vả lại chiều nay còn bận dọn dẹp, bài tập em còn chưa làm hết đây này, còn lí thuyết nữa – Hoành Hoành than ngắn thở dài

– Vậy thì nhanh lên – cậu lên tiếng

– Tớ/em/anh lên phòng đây – cả bọn kéo nhau lên phòng để lại mình nó và cậu

– Tớ cũng lên đây – nó nói rồi cầm một ít trái cây lên

– Ekk chờ tớ – cậu vội vàng

——————————————————————————————

Học bài làm mọi thứ xong ai nấy đều đi ngủ, riêng nó thì không ngủ nổi vì bụng nó như đánh trống vậy và thế là nó lọ mọ xuống bếp….tưởng nó kiếm gì ăn hóa ra là pha cafe =.=

– Ông trời thật lắm bất công, bụng ta sao lại nổi dông thế này – nó khó chịu

Câu nói của nó được thu vào tai của một người…

– Bụng đói mà sao lại đi uống cafe thế này – anh nói rồi pha cho nó một cốc sữa nóng

– Kệ tôi – nó

Nó quấy quấy tách cafe rồi chuẩn bị kề lên miệng thì…

– Tôi tôi cái gì, phải là em chứ – anh giật lấy tách cafe của nó

– Ừ thì em…trả đây – nó

Nó đứng lên giành lấy tách cafe của mình nhưng khổ nỗi người ta có câu “” sông có thể cạn, núi có thể mòn nhưng những đứa lùn không bao giờ cao lên được “”nói vậy thôi chứ nó chỉ thấp hơn anh nửa cái đầu,nhưng thế là thấp hơn rồi đã thế anh lại còn giơ cao tay cầm tách cafe thì nó làm sao lấy được

– Uống cái này đi nó sẽ làm em dễ ngủ hơn còn cái này là của anh – anh đưa cho nó cốc sữa rồi uống luôn tách cafe của nó

– Uống thì uống – nó cầm cốc sữa rồi bỏ lên phòng và không quên lườm anh một cái

– Cậu nhóc này bướng bỉnh quá, dễ thương thật! Sao lúc giận dỗi có nét giống con gái thế nhỉ, chắc không phải….ừm cafe ngon đấy, lần sau phải bắt nhóc pha cho mới được – anh cười rồi cũng cầm tách cafe lên phòng


Nó hậm hực cầm cốc sữa lên phòng lẩm bẩm:

– Cái ông này quá đáng, uống gì thì kệ người ta chứ – nó vừa nói vừa uống sữa xong ngủ tít luôn

Còn anh thì trằn trọc mãi không ngủ được vì uống cafe của nó mà….nhưng cuối cùng cũng ngủ được

——————————————————————

Sáng hôm sau là thứ ba, chúng nó ai cũng dậy sớm để chuẩn bị đi học, rồi chuẩn bị bữa sáng, sáng nay tất cả cùng vào bếp để làm cho nhanh còn đi học. Thấy nó chưa xuống nhà, anh bảo Nguyên Nguyên lên gọi nó xuống. Nguyên nhà ta gọi ở ngoài thì không thấy nó trả lời cũng không thấy nó ra mở cửa, thấy cửa không khóa nên Bảo Bảo tự vào phòng. Vào phòng Nguyên Nguyên thấy một người con gái à nhầm nhầm một người con trai đang ngủ nằm ôm con gấu bông to hơn cả người cậu nghĩ “” giống Tiểu Thiên Thiên quá, cũng thích gấu bông sao, như con gái vậy, dễ thương thật đấy “” cậu đang mải nghĩ thì chợt nhận ra nhiệm vụ của mình là lên gọi nó và thế là:

– TIỂU VŨ, DẬY MAU, MẶT TRỜI MỌC ĐẾN ĐỈNH ĐẦU RỒI KÌA – Nguyên hét lớn làm nó cũng phải dậy

– Ai cho cậu vào phòng tớ…mà sao lên gọi sớm vậy,7h30″ mới vào lớp mà- nó dụi dụi mắt

– Hờ hờ, giờ mà sớm à, nhìn đi – Nguyên nói rồi giơ điện thoại cho nó nhìn

– Hả…đã 7h rồi sao – nó bật dậy

– Chứ còn sao nữa – Nguyên thở dài

– Công nhận cốc sữa hôm qua ông Cải pha cho hiệu nghiệm thật, uống phát ngủ tít luôn – nó lẩm bẩm

– Còn lẩm bẩm cái gì nữa VSCN đi rồi xuống ăn sáng – Nguyên ức chế

– Rồi rồi, cậu xuống trước đi – nó xua xua tay (sao hôm nay hiền thế ==””)

– Xuống nhanh nhá – Nguyên nhắc nó

Nó chán nản lết xác xuống giường nhanh chóng vào phòng tắm VSCN, thay đồng phục rồi xuống nhà đã thấy mọi người ngồi quanh bàn ăn ăn sáng sắp xong rồi

– Anh dậy rồi à, sao ngủ dậy muộn vậy – Hoành Hoành thấy nó liền thắc mắc

– Thôi không nói nhiều nữa, mấy giờ rồi – nó hỏi mọi người

– Xin thông báo bây giờ là 7h10″ – anh nhìn đồng hồ rồi thay mọi người trả lời nó

– Sao, thôi tớ đi trước đây, hôm nay đến bàn tớ trực nhật…mà Thiên Tỉ đâu rồi – nó đứng vừa ăn vừa nói

– À…anh ấy đi trước rồi – cô

– Ừm, đi trước đây…cũng tại anh cả đấy – nó lườm anh, cầm vội miếng bánh rồi đi học luôn (chả là nhà chúng nó là nhà cuối nên cô giáo chỉ cho đúng cái nhà ở cách xa trường nên đi cũng mất thời gian hơn mấy nhà kia, mấy nhà kia thì xung quanh trường rồi nên đi cũng chả mất quá 5″)

Mọi người nhìn anh ngạc nhiên khi nghe thấy nó nói vậy, anh bèn nói cho qua

– Không có gì đâu mà, mấy đứa chuẩn bị đi học đi – anh cười trừ. Chúng nó cũng lên phòng chuẩn bị sách vở đi học

Đến lớp nó đã thấy cậu dọn dẹp xong hết rồi:

– Cậu làm xong hết rồi sao – nó thở vì chạy nhanh tới trường

– Ừm, xong hết rồi – cậu đi về chỗ ngồi lấy đồ ăn sáng từ trong cặp ra

– Xin lỗi đã đến muộn – nó áy náy ngồi xuống xin lỗi cậu

– Không sao mà – cậu ngước mắt lên cười với nó

– Sao không lên gọi tớ – nó

– Thấy cậu mãi không xuống nên tớ tưởng cậu đi trước rồi nên bảo Hoành Hoành sắp đồ ăn sáng cho rồi tớ chạy thẳng tớ trường luôn – cậu

– Vậy hả – nó

– Mà cậu đã ăn sáng chưa vậy – cậu quan tâm

– À tớ ăn rồi… – nó đang trong tư thế đứng dậy thì bụng nó sôi lên vì đói

– Thế mà bảo là ăn rồi sao, ngồi xuống đây ăn với tớ – cậu kéo tay nó


– Có được không vậy – nó ngại

– Được chứ sao không, chỗ này tớ cũng ăn không hết đâu mà – cậu chia ra cho nó

– Vậy thì không khách sáo nữa nhé – nó

– Cứ tự nhiên – cậu

Và nó cùng với cậu ăn bữa sáng. Cuối cùng chúng nó cũng đến và đã thấy hai người ăn sáng với nhau rồi:

– Tiểu Vũ, tớ mang đồ ăn đến cho cậu rồi này – Nguyên chạy vào lớp

– Tớ ăn rồi, cậu cứ để trong ngăn bàn đi khi nào đói mang ra cho mọi người cùng ăn – nó

– Vậy có được không, vừa nãy anh đã thấy em ăn được tí nào đâu – anh nở nụ cười ôn nhu rồi bước tới

– Đã nói là ăn rồi mà – nó

– Cầm lấy, không ăn thì uống sữa đi…mấy đứa học vui vẻ nhé, anh lên lớp trước – anh tung cho nó hộp sữa rồi tạm biệt chúng nó lên lớp

– Nhiên đâu – nó hỏi

– À cậu ấy đi sau cùng Hoành Hoành rồi – Nguyên

– Cho cậu – nó đặt hộp sữa lên trước mặt cậu rồi ra ngoài làm cho cậu chưa kịp phản ứng gì

– EEkk, tớ đi với – Nguyên chạy theo

– Cậu đi đâu vậy – Nguyên hỏi

– Việc của cậu à – nó

– Ờ thì…tóm lại là cậu đi đâu – Nguyên Nguyên

– Quanh quanh thôi – nó

– À ừ nhỉ…chưa ai dẫn cậu đi thăm trường đúng không, để tớ dẫn đi nhá – Nguyên Nguyên nói vậy nó cũng gật gật

Vừa đi được vài bước tới cổng trường thì gặp Kỳ Kỳ được ba đưa đi học, hai đứa thấy lạ vì ba Kỳ được vào hẳn trong trường mà không bị bảo vệ cấm. Và thế là chúng nó đến hỏi:

– Chào Kỳ Kỳ…. con chào chú ạ – Nguyên nhanh miệng chạy trước hỏi thăm

– Chào cháu, cháu là….? – ba Kỳ (từ giờ mình sẽ gọi là ông cho ngắn nhé)

– À, cháu là bạn của Kỳ Kỳ tên Vương Nguyên ạ – Nguyên Nguyên

– Là bạn của Tiểu Kỳ nhà chú sao – ông cười

– À đây là ba em – Kỳ giớ thiệu ông cùng với Nguyên

– Chào chú – nó đi tới lịch sự chào một câu

– Ba à, đây là Thiên Vũ, anh ấy là người mà con kể cho ba đó – Kỳ Kỳ

– À thì ra là cháu, bắt tay nhân dịp gặp mặt nhỉ – ông giơ tay trước mặt nó, nó cũng bắt tay ông

– Chú ơi, sao chú được vào trường vậy, bảo vệ không nói gì ạ – Nguyên Nguyên thắc mắc

– Cháu cũng tinh ý quá nhỉ, chả là từ giờ chú sẽ là giáo viên ở đây nên được vào là chuyện đương nhiên – ông

– Oh, Kỳ Kỳ nhà ta có phúc thật đấy – Nguyên nói làm Kỳ cũng ngại

– Bọn cháu xin phép đi trước ạ – nó nháy mắt với Nguyên

– Chào chú ạ – Nguyên thấy thế liền chào ông rồi cùng nó đi về lớp

Khi ông và nó lướt qua nhau, ông chợt nghĩ “”cậu trai này sao nhìn quen quá ta, hình như là mình đã gặp ở đâu rồi thì phải “”(quen hay không mí bạn đọc các chương tiếp sẽ biết nhá ^^). Còn nó trông ông cũng khá quen nhưng rồi tiếng trống vào lớp làm cái suy nghĩ của nó tan biến từ lúc nào không hay…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.