Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai – Chương 3: Ngôi nhà chung tại website TruyenChu.Vip
Và theo danh sách thì nó sẽ sống cùng nhà với cô, Kỳ Kỳ, Hoành Hoành và TFBoys. Cả lớp ai cũng luyến tiếc khi không được cùng nhà với chúng nó ( giờ sẽ nói chúng nó tức là nó & cô, TFBoys và Hoành nhé):- Haizz, không được ở cùng với Tiểu Vũ với TF rồi – bọn con gái
– Max nhọ, sao không được ở cùng với Nhiên chứ lại phải ở cùng mấy cái hạt ô mai xấu cuối lọ rồi – bọn con trai ngán ngẩm
– Này, mấy cậu vừa nói gì. Chắc là muốn sang bên kia uống trà đá với Diêm Vương rồi đúng không – bọn con gái tức giận nói (đánh đá gớm =]]])
– Ấy, bọn tớ làm gì có ý như vậy, nhờ nhờ – bọn con trai xua tay, nháy mắt nhau
– Nào…sở dĩ trường cho các em sống với nhau như vậy là để giúp đỡ nhau trong học tập và hiểu nhau nhiều hơn chứ không phải hơi tí là cãi nhau rồi chê nhau thế này thế kia – cô giáo
– Vâng chúng em biết rồi ạ – cả lớp
– Biết rồi thì mau về nhà dọn dẹp đồ đạc rồi chuyển đồ tới trường đi – cô giáo
– Thưa cô, vậy trong thời gian sống trong ngôi nhà chung thì chúng em có được về nhà không ạ – Nguyên Nguyên
– Tất nhiên là được rồi, các em có thể ra ngoài hoặc có thể về nhà bất cứ lúc nào, các em khối dưới có thể ở nhà hoặc ở trường tùy thích nhưng các em thì phải ở trường vì nhà trường đã họp cùng với các phụ huynh và họ muốn các con của họ trưởng thành hơn và sống tự lập – cô giáo
– Thưa cô, các em khối dưới cũng chỉ kém chúng em 1 tuổi thôi mà cô – một bạn nữ
– Phải, chỉ kém các em 1 tuổi nhưng các em ấy chưa quen với không khí trường cao trung như các em, các em đã học năm thứ 2 và đã quá quen rồi – cô giáo
– Vâng ạ, chúng em chào cô – cả lớp
Có nhiều bạn thì rất sung sướng vì từ giờ sẽ được tự do nhưng cũng có bạn lại không muốn ra ở riêng vì đã quen sống với ba mẹ rồi nhưng riêng nó, nó cũng không sung sướng và cũng chẳng quá buồn vì nó đã tự lập từ nhỏ…nó đang ngơ ngơ nghĩ linh tinh thì Nguyên Nguyên huých vai nó:
– Này, cậu không về nhà dọn đồ sao? – Nguyên Nguyên
– Tất nhiên là có rồi – nó nói rồi đi trước
Về đến nhà, buông balo xuống nó vào trong phòng lấy quần áo, đồ dùng cá nhân, sách vở v.v… bỗng nhiên nó chợt ngồi thụp xuống góc phòng, úp mặt vào đầu gối. Nó không hiểu vì sao lại như vậy, có lẽ nó ghen tị, rất ghen tị với các bạn cùng lớp vì sao, vì các bạn nó có ba, có mẹ ở bên cạnh, có cái để lưu luyến trước khi ra ở riêng. Nó thì ngược lại, nó có mẹ, mẹ nó rất quan tâm, lo lắng cho nó, thương yêu nó hết mực và dường như nó có thể làm tất cả để báo đáp công ơn của mẹ đã nuôi nấng nó nên người nhưng ba nó, ba nó đã bỏ mẹ con nó ở lại, ba nó không còn thương yêu, quan tâm mẹ con nó nữa…nó đã như sắp khóc thì có tiếng gõ cửa, nó ngồi dậy vỗ vỗ vào mặt và thu lại vẻ mặt lạnh lùng rồi ra mở cửa:
– Tỷ tỷ, tỷ xong chưa vậy, nghe cô giáo bảo là trước 11h30″ phải có mặt ở trường bây giờ là 11h rồi tỷ còn thu xếp gì nữa không – cô
– Tỷ xong rồi – nó
– Vậy mình đi thôi – cô tươi cười
– Em xuống nhà trước đi, tỷ còn vài đồ cá nhân nữa – nó
– Vậy em xuống trước, tỷ nhanh nhé – cô
– Ừm – nó
Nó trở lại phòng, lấy một quyển album ảnh dầy cộp và một cái tủ gỗ to hơn quyển sách nhét vào vali rồi kéo 2 cái xuống. Xuống nhà nó đã thấy cô ở ngoài cổng đợi để bắt taxi. Chiếc taxi đỗ lại, chúng nó lên xe. Cô hỏi nó:
– Anh, anh có thích sống cùng họ không – cô đổi cách xưng hô luôn
– Cũng không biết nữa – nó lắc đầu
– Cũng phải thôi, mình mới tiếp xúc với họ mà, mà lần đầu anh thấy họ là người như thế nào, tính cách ra sao – cô
– Tiếp xúc dài dài mới biết được chứ – nó vừa nói mắt thì dán vào điện thoại chơi truy kích mà chả thèm nhìn cô
– Em thì thấy…này, này có nghe em nói không đấy – cô thấy nó chẳng chú tâm liền hét lên
– Nghe nghe cái gì, đến nơi rồi kìa – nó tắt điện thoại rồi ra sau xe lấy vali. Cô thì hậm hực kéo vali ra rồi trả tiền taxi
Vào trường thì nó đã thấy cô giáo đứng đó dặn dò học sinh rồi:
– Các em, nhóm này sẽ vào nhà màu này…bla bla, nhóm của Tuấn Khải vào nhà kia nhé – cô giáo nói rồi chỉ tay vào ngôi nhà màu gỗ. Bên ngoài là cửa kính có bộ bàn ghế nhỏ nhỏ ở ngoài. Có hai cột trụ và bên trên là 2 bóng đèn trắng cỡ lớn. Mới đứng ngoài thôi mà nó đã thấy nhà rộng rồi, trường nó rộng thật đấy, có cả nhà riêng cho học sinh nữa nó không ngờ trường nó lại rộng như vậy, vì đã ai dẫn nó & cô đi tham quan trường đâu. Cô giáo thấy nó đứng ngoài liền bảo nó vào trong rồi xuống canteen ăn trưa. Nó vào nhà thì thấy phòng khách có TV, bộ bàn ghế sofa và mấy cây hoa giả để trang trí trong góc. Bên tay trái là nhà bếp, bếp nhỏ nhỏ xinh xinh có tủ lạnh, tủ đựng bát đĩa đóng tường, bếp gas rồi là bàn ăn v.v…Bên phải là phòng học chung của mọi người, có một giá sách to và một số giá sách nhỏ đặt riêng từng chỗ để đựng sách yêu thích của mỗi người. Có chiếc bàn trắng dài cùng với 6 chiếc ghế tựa xung quanh v.v… Và trên tầng 2 là phòng ngủ của chúng nó, phòng đầu là của Tiểu Khải đối diện với phòng của Hoành Hoành, phòng thứ 2 cạnh phòng Khải là phòng Thiên Thiên đối diện với phòng cô, phòng cạnh Thiên là phòng của Nguyên Nguyên đối diện với phòng nó, và cuối cùng là phòng của Kỳ Kỳ. Chúng nó đã bầu Khải làm anh cả, và luôn nghe theo lời của anh:
– Tuấn Khải cho tôi ra phòng của Kỳ Kỳ nha – nó
– Không được, Kỳ Kỳ là ở khối dưới nên tối em ấy ở nhà không ở trường còn mọi người thống nhất là ở lại hết nên phòng cuối là của em ấy, em không được đổi – anh
– Rồi rồi – nó ấm ức
– Vậy nhé, giờ cất đồ rồi xuống nhà anh dặn dò mấy đứa một chút – anh.
Nó gật gật rồi vào phòng, mà kể ra phòng cũng khá hợp với nó, phòng nhỏ thôi nhưng mà đẹp lắm (phòng ai chả thế -.-), phòng có một chiếc giường màu trắng kết hợp với chăn, gối màu đỏ có hoa văn, họa tiết khá đẹp mắt. Cạnh giường là một cái tủ dài để đồ cá nhân, góc bến phải là tủ quần áo, cạnh tủ là chỗ đựng sách. Và một cái bàn làm việc + một chiếc ghế xoay êm ái và đương nhiên không thể thiếu cửa sổ rồi. Nó đặt vali xuống mỉm cười vì may là không đổi phòng. Nó thích phòng này rồi đấy, đang ngắm phòng thì có tiếng gọi từ dưới nhà vọng lên:
– Mấy đứa, xuống nhà mau lên – anh
– Xuống rồi nè – mấy đứa chúng nó đồng thanh
– Anh vừa nhận được tin từ cô giáo, canteen hết hôm nay sẽ dọn dẹp để làm phòng học nhạc cụ còn phòng nhạc cụ cũ là để nhạc cụ thôi, nên tối nay tất cả sẽ phải tự nấu ăn – anh
– What? – cả bọn đồng thanh trừ nó
– Thế này nhé, trong số các em ai biết nấu ăn, nhóm bọn anh thì có Thiên Tỉ là nấu tốt nhất – anh chỉ vào cậu
– Tiểu Vũ ạ, anh ấy nấu ngon lắm – cô lanh chanh
– Vậy còn Nhiên, Hoành, Kỳ thì sao – anh
– Bọn em chưa vào bếp bao giờ – cả bọn xấu hổ nói
– Được rồi, thế này nhé, sáng sớm anh, Hoành và Nhiên sẽ đi mua đồ còn Vũ, Thiên sẽ làm bữa sáng, Kỳ thì tối ở nhà nên chắc cũng ăn ở nhà luôn chứ?! – anh
– Vâng, em ăn ở nhà ạ, chỉ có trưa, chiều là em ở đây thôi nên bữa trưa sẽ phụ hai anh – Kỳ Kỳ
– Vậy thì cứ thế nhé, có gì chiều bàn sau, chắc mấy đứa cũng đói rồi, xuống canteen thôi – anh nháy mắt
– Ekk thế còn em – Nguyên Nguyên thắc mắc tại sao không có mình trong danh sách kia
– Em hả….đi mua đồ ăn vặt cho cả nhóm – anh
– Ô kê – Nguyên có vẻ thích thú khi nhận nhiệm vụ này
Thế là chúng nó kéo nhau xuống canteen và ăn ở đấy lần cuối. Tới nơi đồ ăn đã được dọn lên đầy bàn và cũng theo từng nhà. Chúng nó ngồi xuống ăn uống thoải mái. Ăn xong ai về nhà nấy, sáng chúng nó khá mệt vì phải dọn đồ, dọn dẹp nhà cửa nữa, thế nên ăn xong đứa nào cũng về phòng đánh một giấc. Ấy thế mà đến 14h anh đã lên phòng từng đứa gọi dậy (Đại Ca gương mẫu, dậy sớm nhể). Chúng nó uể oải, mắt nhắm mắt mở xuống nhà:
– Anh gọi dậy sớm có việc gì vậy – chúng nó
– Sớm cái gì mà sớm, 2 giờ rồi còn gì, mấy đứa định ngủ đến bao giờ hả? – anh lớn tiếng
– Ui zồi, anh vào thẳng vấn để đi – Nguyên Nguyên cũng khó chịu
– Ở đây phải có tác phong, 2 giờ dậy còn dọn dẹp nốt, học bài, đi chợ, nấu bữa tối nữa, mấy đứa định cứ thế mà ngủ đến sáng mai à – anh giải thích
– Rồi rồi, giờ bọn em đi dọn nốt là được chứ gì – chúng nó chán nản
Dọn dẹp xong, chúng nó tập trung lại phòng học chung để giúp nhau làm bài tập cho nhanh ( không giúp đỡ nhau thì sinh ra cái phòng đấy làm gì =.=):
– Xong rồi, em về trước nhé hẹn mai gặp lại – Kỳ làm bài tập xong nói rồi thu xếp sách vở
– Okay, bái bai – chúng nó
Học xong chúng nó mệt rã rời, giờ anh, Hoành với cô cả Nguyên Nguyên nữa lại phải đi mua đồ nữa chứ kiểu gì cũng gặp fan cho coi. Giờ nó với cậu thì nhàn rỗi rồi. Nó liền tới thư viện lấy sách về đọc, cậu thấy vậy cũng liền theo sau. Đến nơi nó chọn bao nhêu là sách, cậu thì chỉ chọn một vài cuốn thôi. Ra về nó vẫn không biết là cậu theo nó, cậu sẽ trả thù nó vì sáng nay đã kéo ghế cậu. Cậu từ đằng sau hù nó một cái (mĩ nam cao lãnh đâu rồi -.-):
– HÙ – cậu
Nó giật mình rơi cả chồng sách:
– Tôi hết thuốc trợ tim rồi đấy – nó ôm ngực
– Hề hề, sáng nay cậu cũng làm vậy mà – cậu
– Haizzz, hết trò nghịch rồi à – nó vừa nói vừa nhặt sách lên
– Ờ…mà nhà có thiếu sách đâu, mang nhiều về làm gì? – cậu
– Liên quan – nó
– Ra kia ngồi đi, cho tôi xem mấy quyển được không – cậu
Nó chẳng thèm trả lời, liền ra chỗ ghế đá gần đấy đặt chồng sách xuống. Cậu thấy vậy cũng ngồi cạnh nó:
– Woa, nhiều quá nhỉ, chắc hẳn cậu là một người rất yêu thích sách – cậu cầm mấy quyển lên rồi nói
– Ờ… – nó nói mà mắt vẫn dán vào một quyển
– Vậy tại sao cậu lại yêu thích sách đến như vậy – cậu hỏi như phóng viên vậy
– Vì sao ý hả.. vì cuốn sách nhỏ nhưng mở ra là cả một thế giới rộng lớn với những trò chơi tuổi thơ đầy ắp tiếng cười chen lẫn với những khoảnh khắc lắng đọng của những nỗi buồn. Rộn rã và trầm lắng. Bình yên và sáo trộn. Hạnh phúc và mất mát. Bỡ ngỡ và thân quen…Những cảm xúc ấy giúp ta lớn lên, trưởng thành hơn – nó nói một tràng dài
– Ừm…phải, nói rất hay, mà đây là lần đầu tôi thấy cậu nói hơn 3 câu đấy – cậu cười
– Tại sao cậu lại nói vậy – nó thắc mắc
– Vì bình thường cậu khá lạnh lùng – cậu
– Cũng không hẳn, tiếp xúc nhiều thì khác hiểu tôi – nó nói rồi đứng dậy với chồng sách để cậu ngồi đấy ngơ ngơ toàn tập…