Đọc truyện [Fanfic] TFBoys – Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá – Chương 32: Em muốn nói với anh
Đứng trên hành lang tầng hai nhìn xuống khoảng sân trường giờ đã trống vắng, ập vào đôi mắt của cô gái là một thanh niên đang chăm chú nhìn vào tấm hình đang dương lên trước mặt. Đôi mắt hổ phách ấy ánh lên tia buồn phiền, đau thương và nhớ nhung…
*****
Vô tình tấm hình từ trên tay rớt xuống sân trường vội nhoài người đưa tay định với lấy nhưng cơn gió lại thổi bay ra xa một chút chạm vào mũi giày cao gót màu trắng sữa. Cậu ngước nhìn cô gái cúi xuống lượm tấm hình đang chăm chú nhìn vào tấm hình đó.
– Chúc Diệp Thanh đưa trả lại cho tôi!
Cậu đưa tay định cầm lấy tấm hình nhưng Diệp Thanh lùi lại vài bước đưa cao tấm hình lên tránh khỏi tầm với của cậu. Thiên Tỉ nhíu mày khó chịu nhìn Diệp Thanh đầy lạnh lùng.
– Thiên Tỉ! Anh vẫn chưa quên được cô ta sao? Đã 3 năm rồi đó! Cô ta đã…
– Cô im đi! Trả tấm hình lại cho tôi!
Thiên Tỉ cắt ngang lời Diệp Thanh đầy khó chịu. 3 năm thì sao cơ chứ? Cậu không thể nào quên nổi bóng hình ấy. Không chỉ có cậu ngay cả Tuấn Khải và Vương Nguyên cũng không thể nào quên được bóng hình đó. Hiện tại cậu và Vương Nguyên mới vào trường đại học nghệ thuật này được 2 tháng, Tuấn Khải hơn các cậu năm rồi. Các cậu đang cố gắng theo đuổi ước mơ tiếp tục đi trên đường mà các cậu chọn tuy khó khăn nhưng các cậu sẽ không bỏ cuộc dù sẽ rất khó…
– Anh tại sao lại mù quáng như vậy? Cô ta đã chết rồi không sống lại đâu… Anh quên cô ta đi!!!
– Cô….
Thiên Tỉ dương cao tay định dáng một bạt tai xuống cô gái dám xé nát tấm hình của cậu, Diệp Thanh vừa sợ hãi vừa đớn đau đưa đôi mắt đau đáu hướng về hướng bàn tay đang dương lên chờ cú trời giáng xuống mặt. Nhưng Thiên Tỉ kịp nhận thức được mình đang làm gì lên bỏ tay xuống quay lưng lại lạnh lùng bỏ đi, dù sao cô ta cũng là đồng nghiệp và… Nói không sai! Người đó bỏ cậu, bỏ TFBOYS đi tới một nơi xa sôi nào đó rồi! Người đó sẽ không bao giờ quay lại đâu!
– Thiên Tỉ anh đừng đi!!
Diệp Thanh vội vàng vòng tay ôm lấy Thiên Tỉ từ phía sau lưng, dòng lệ tuôn ra làm nhoè hết phấn son bám hết sang lưng áo sơ mi cùng nước mắt (==!). Cố gắng ôm chặt cậu nhưng cậu lại lạnh lùng tách tay cô ra bước đi.
– DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ!!!!!!!
Diệp Thanh hét tên thanh niên lững thững hướng cổng trường mà đi. Cô cố chạy theo níu kéo cậu nhưng vô tình bị chẹo đế giày mà ngã xuống đôi tay đạp vào bê tông vì thế mà rướm máu, nước mắt cứ thế nhỏ xuống tay cô ngước nhìn bóng cậu mà đau đớn. Tại sao anh lại lạnh lùng vô tình nhẫn tâm tới vậy? Anh quay lại đây Thiên Tỉ à!!!
—–
– Alo!
Tuấn Khải ngồi trong xe hơi đang định rồ ga để đi bất chợt chuông điện thoại reo lên cậu liền vừa quay xe vừa đeo tai nghe nhận cuộc gọi.
-“Tiểu Khải! Con giúp ta đón Tiểu Na ở lớp Cello được không? Ta có việc bận quá!”
– Dạ được thưa Âu Dương Tổng!
-“Con gọi ta là Long thúc được rồi! Thôi nhé ta nhờ con!”
Để điện thoại vào ngăn nhỏ trước mặt Tuấn Khải lại vòng xe sang bên trái để tới lớp Cello đón cô gái tên Na Na kia. Cậu tính lái xe tới đón Thiên Tỉ ở trường đại học phía tay phải nhưng lại phải quay ngược phía để đón Na Na. Cậu với tay lấy điện thoại sau đó gọi điện nói đôi ba câu với cậu em của mình rồi lại để vào chỗ cũ mà chăm chú lái xe.
Lớp cậu hôm nay được nghỉ chiều cho nên cậu tranh thủ tới bệnh viện để khám định kỳ (Khải Ca bị đường huyết các Cỏ cũng biết chứ??) sau khi xong suôi tính tới đón Thiên Tỉ. Còn Vương Nguyên lại nói muốn đi đâu đó nên không cần cậu đưa về, Vương Nguyên sẽ tự về.
[][][Lớp học Cello][][]
Na Na xách hộp Cello đi xuống sân chờ xe papa tới rước. Khá bất ngờ khi chiếc xe hơi màu trắng đỗ trước mặt cô tự hỏi papa đổi xe hồi nào vậy? Papa cô đi xe đen nha! Nhưng khi người bước xuống xe làm cô đơ như tượng đá… Là… Là… Vương Tuấn Khải?! Cậu làm gì ở đây? Hay tình cờ đi ngang??
– Cô lên xe tôi đưa cô về! Âu Dương Tổng nhờ tôi!
Na Na bừng tỉnh khi nghe câu nói đó là papa nhờ Tuấn Khải… Còn Tuấn Khải sau khi nói xong hai câu đó cậu liền trở lại xe để Na Na tự mở cửa vào. Na Na mở cửa xe ngồi vào trong, trong xe hàn khí toả ra khiến cô thấy run rẩy tuy thời tiết bên ngoài không lạnh lắm.
Chiếc xe băng băng trên con đường nhựa, trong xe hoàn toàn lặng thinh. Na Na nửa vui nửa buồn, vui vì Tuấn Khải tới đón cô cho dù không phải tự nguyện, buồn vì từ lúc lên xe tới giờ cậu không hề nói năng dù chỉ là một câu. Khẽ ngước nhìn cậu, cậu vẫn chăm chú lái xe không hề bị giao động trước cảnh vật xung quanh. Cô thấy đau đơn vô cùng! Từ khi ngày đó xảy ra cậu lạnh lùng xa cách khiến cả hai không còn thân thiện như trước nữa, cái tên Tiểu Na đã hoàn toàn bị cậu quên lãng cậu chưa từng gọi cô như vậy cho dù một lần kể từ ngày đó. Cô tự hỏi cô làm gì sai mà sao cậu lạnh nhạt với cô như vậy? Cô luôn cố gắng gần gũi với cậu nhưng cậu lại rũ bỏ phũ phàng…
– Tiểu Khải! Anh có thể đưa em đi ăn được không? Em hơi đói…
Na Na ấp úng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng trong xe. Cô ngước nhìn cậu hoàn toàn hụt hẫng khi cậu không nói không ngoảnh sang nhìn cô lấy một cái. Lần nào cô mời cậu đi ăn cậu không nói gì mà cũng không đồng ý đi chắc lần này cũng vậy.
*****
Hoàn toàn bất ngờ khi thấy Tuấn Khải dừng xe trước tiệm ăn Việt Trung nổi tiếng của Trùng Khánh. Na Na không thể nào hiểu nổi cậu nghĩ gì và làm gì…
– Sao…
– Vào trong!
Không để Na Na hỏi hết Tuấn Khải đã chặn lại trả lời luôn câu hỏi giang dở của Na Na. Cô khẽ mỉm cười sau đó mở cửa xe đi vào trong theo lưng người thanh niên ấy.
[][][Bên trong][][]
Khẽ ngước nhìn thanh niên đang chậm rãi dùng bữa mà đôi mắt Na Na khẽ cụp xuống. Được cậu “mời” đi ăn cô vô cùng vui nhưng cô thấy tủi thân khi cậu không hề nói câu nào, muốn mở miệng mở lời nhưng không thể nào thốt lên từ gì.
Bất trợt màn hình điện thoại của Tuấn Khải sáng lên khiến cả hai chú ý. Là tin nhắn của nhà mạng! Nhưng điều khiến Na Na chú ý chính là màn hình khoá của cậu… Hình ảnh đó!? Không lẽ cậu chưa quên được người đó sao? Tại sao cậu không quên đi chứ? Đã 3 năm rồi mà? Cô thấy đau, cô thấy hận! Thời gian qua cô luôn cố gắng làm cho cậu chuyển hướng nhưng cô không ngờ rằng mình lại thất bại thảm hại như vậy…
– Anh chưa quên cô ta?
Na Na giận quá mà mất khôn ngước nhìn Tuấn Khải với đôi mắt đã đẫm nước chỉ trực trào khỏi khoé mi.
– Cô ăn đi rồi tôi đưa cô về!
Nắm chặt đôi đũa trong tay cơ hồ muốn bẻ gẫy. Cậu có cần đánh trống lảng như vậy không? Chuyện cậu và người đó không ai là không biết hết tại sao cậu phải dấu?
– Em đã rất hi vọng anh quên cô ta đi… Tại sao anh không quên cô ta đi?
– Đủ rồi!
Tuấn Khải lạnh giọng khó chịu mà gắt khẽ. Quên sao? Cậu không nghĩ rằng mình lại yêu người đó sâu đậm tới vậy, muốn quên người đó đi để cuộc sống của cậu yên ổn nhưng càng muốn quên lại không quên được. Bao tấm hình về người đó trong điện thoại cậu không có dũng khí xoá chúng đi, cậu sợ xoá đi rồi cũng giống như người đó khi cần, khi nhớ không thể gặp lại…
– Cô ta đã chết rồi đó! Tại sao anh đặt tình yêu của mình vào một người c…
– Tôi nói đủ rồi!
Tuấn Khải đập bàn đứng bật dậy đưa đôi mắt lạnh lùng tức giận nhìn vào đôi mắt đầy nước của cô gái đối diện. Khách trong quán ngước nhìn cậu và Na Na chỉ trỏ bàn tán.
– Em…
– Xin lỗi cô Âu Dương Na Na! Tôi có việc bận không thể đưa cô về! Cô gọi người tới đón được không? Xin phép!
Nhận thức được hành động của mình Tuấn Khải vừa nói vừa cúi đầu mà rời đi. Cậu tới quầy thu ngân tính tiền sau đó bước về phía cửa một cách rứt khoát.
Giọt nước mắt tràn khỏi mi cô gái trẻ, ngước đôi mắt đầy nước về phía cửa nơi ấy có người con trai đang dần khuất bóng. Cô phải làm gì đây? Tiểu Khải à! Em yêu anh rất nhiều tại sao anh không nhận ra điều đó? Em có gì không bằng con bé đang là bộ bạch hài cốt dưới lòng đất kia? Em hận cô ta! 100 ngày giữa anh và cô ta có gì mà anh không quên được suốt 3 năm qua???