Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 73~
Chương 72 :
Sau một trận gào rống, Len bế thốc Rin vào phòng, toàn bộ khách mời bị cậu không nể mặt mũi đuổi đi toàn bộ…
Phút sau, cậu mới nhớ đến, gầm vào mặt của Nero đứng gần đó, nét mặt dữ dằn không kiềm nén…
-“Đứng ở đó làm cái gì?? Mau bước lên đây!!!”
Nero mặc kệ bên má bầm tím cùng quai hàm muốn trẹo ra, nhanh chân chạy theo Len bước lên phòng. Mọi người cũng mau chóng chạy theo…
Cánh cửa nặng nề đón lại, ngăn cách mọi người ở tất cả bên ngoài…
…
Len nặng nề để Rin xuống giường, trái tim trong lồng ngực dường như cũng nảy theo cơ thể của Rin…
Cơ thể Rin co giật mạnh mẽ, đôi mắt to trừng lớn đau đớn, nước mắt trào ra, miệng mím chặt, dòng máu trong miệng khẽ trào ra…
Len giật mình hoảng hốt, đè cơ thể Rin chặt xuống giường, không cho cô đau đớn vùng vẫy, tay kia khẽ tách bờ môi rướm máu của nó ra, đưa bắp tay cho nó cắn vào, máu từng giọt từng giọt tứa ra, vậy mà mặt Len cũng không nhăn một cái, chỉ lo kiềm chặt cơ thể nó lại…
Rin đau đến ứa nước mắt, bọt mép sùi ra, trong cơn đau chừa lại một chút ý thức, nhìn màu đỏ trên bắp tay cậu đập vào mắt, khiến nó đau lòng muốn nhả ra, lại bị cậu ép buộc đưa vào…
Cậu sợ nó sẽ lại tự cắn lưỡi mình…
Len tức khắc quay phắt đầu về người đang luống cuống đứng đằng kia, quát lớn…
-“Mau bước lại đây!!”
Nero nhanh chóng bước lại, kiểm tra dấu hiệu nó một chút, nhưng nó cứ vùng vẫy không yên khiến hắn toát mồ hôi, không thể nào xem được…
Len nhìn thấy, mơ hồ trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, dứt khoát đưa tay, đập vào gáy nó một cái. Mắt Rin trợn trắng, lập tức ngất đi…
Cậu đứng một bên, nhìn Nero đang bận rộn bên người Rin, khó chịu dâng lên trong từng tế bào não, mặc kệ vết răng bên bắp tay đang túa máu, đầu óc hỗn loạn khẽ sắp xếp lại từng sự việc…
Nero nhíu mày, nhăn chặt, khổ sở đứng lên. Cậu ngước đầu, thay chỗ của Nero, vén tóc mai ẩm ướt dính trên má nó…
Nero rối rắm, nhìn Rin một lát, đau lòng không nhịn được hiện lại trong đôi mắt…
Len hít sâu, nhìn Nero, giọng trầm trầm như ác quỷ…
-“Nói đi!”
-“Dấu hiện của cô bé, giống như hiện tượng trước khi chết của Leon trong tổ chức hai tháng trước!”
Len hít sâu, cố áp chế không cho bản thân phát điên. Chết?!
-“Hiện tượng giống như bị dính thuốc phiện, chính xác hơn là Rin bị dính hơn 69% ma túy đá. Cùng các chất liệu khác mang yếu tố tế bào chết!” – Nero hít sâu – “Rin bị nghiện thuốc, Kagamine~sama, nếu không cai được, hai tháng nữa Rin sẽ….”
Nhưng điều lạ ở đây, thuốc này là một thành phần vô cùng bí mật, chính xác Nero anh cũng không biết trong đó chứa những gì. Khi Leon điều chế xong loại thuốc này, đã thử nghiệm trên chính cơ thể mình. Sau khi Leon mất, loại thuốc này được bảo tồn như một loại nguy hiểm…
Nero bấm bấm số điện thoại gọi về tổ chức. Nghe bên kia báo cáo, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Quả nhiên, thuốc đó đã đánh mất…
Nhưng là, ai lại có khả năng bước vào tổ chức mà không bị nghi ngờ?
Trong lúc Nero đang suy nghĩ, bên này Len cũng hết sức trầm tư…
Ly nước trái cây đó…
Cái mùi mà cậu cảm thấy quen trong ly rượu đó, là mùi ma túy…
Cảm giác trong lồng ngực cầu tuôn trào, thái dương nhảy lên gân xanh, răng ma sát đau đớn…
Tốt! Có người dám bỏ thuốc trước mặt cậu…
Len hít sâu rất nhiều lần, cũng không thể áp chế được cơn tức giận bùng lên trong lồng ngực. Cảm giác như có người trước mặt cậu, đâm cho một dao vậy…
Cậu đứng dậy, gạt toàn bộ bộ ly trên bàn xuống, tiếng vỡ vụn vang lên chan chát, ầm ĩ. Tiếng đập đồ, đổ vỡ từ bên trong vọng ra ngoài, khiến Lenka, Teto cùng mọi người bên ngoài khẽ run…
Nero thức thời, không biết đã ra ngoài từ bao giờ…
Tốt, tốt! Hay lắm! Toàn bộ đều không muốn sống nữa rồi…
Đôi mắt Len nhắm lại, bàn tay siết chặt mảnh thủy tinh đến tuôn máu, mảnh vỡ đâm vào da thịt, vậy mà Len không hề thấy đau. Mắt Len mở ra, lạnh lùng khát máu, ẩn ẩn giận dữ, nhưng hiện tượng trước giông bão…
Len búng tay, hai người đàn ông xuất hiện sau lưng cậu, quỳ xuống đợi lệnh. Giọng Len nhàn nhạt lạnh thấu vang lên, áp chế sự điên cuồng chạy trong máu…
-“Biết phải làm gì chứ?”
-“Vâng, Kagamine~sama!”
Phút chốc, Len nhìn đến bình hoa cắm những cành Yuki Yanagi nằm trên bàn tròn, đung đưa như trêu chọc cậu, Len cười lạnh, ngắt một nhánh Yuki Yanagi nhỏ, cười như tử thần, đẹp thuần túy như nhuốm máu…
Bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn, mân mê một chút, để trong lòng bàn tay, mang theo sự chiêm ngưỡng, phút chốc lại mạnh mẽ siết lại, những đóa hoa Yuki nhàu nát và vỡ vụn trong lòng bàn tay…
-“Yuki, nhỉ?”
Yuki, niềm vui nho nhỏ chỉ mới bắt đầu…
…