Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 72~
Chương 71 :
-“Mẹ à, thật không có hình tượng!” – Lenka đứng một bên, khoanh tay biễu môi nhìn Lily. Lily cốc vào đầu Lenka một cái, nói hung hăng…
-“Tôi cần cô dạy đời à? Thứ con gái không có lương tâm, bỏ mẹ bơ vơ một mình!”
Nói xong, chưa kịp để Lenka lên tiếng kháng nghị, Lily đã bay sang bên cạnh Rinto, hôn vào bên má Rinto một cái…
-“Uây, mẹ cũng nhớ con lắm đấy, sao không về Anh thăm mẹ?”
-“Xin lỗi mẹ, con bận nhiều việc quá!”
Lúc này, Lily mới phát hiện sau lưng Len là tầng tầng lớp lớp khách mời, đang bình chân như vại nhìn chằm chặp vào Lily, nhíu mày một cái…
-“Nhìn cái gì, đây là gia đình đoàn viên, understand?”
Bọn họ không nói một lời, đều răm rắp gật đầu. Lily hướng bên trong hất đầu một cái, bọn họ đều khôn ra, thức thời mà quay người bước vào trong…
-“Mẹ, sao không nói tiếng nào lại bay về đây?” – Lenka hỏi, Lily lại giận dỗi lườm Lenka một cái…
-“Liên quan đến cô à? Sao cô bỏ tôi về đây được, giờ tôi về lại không cho?”
Lenka ngượng ngùng gãi rối mái tóc xinh đẹp…
-“Mẹ à, mẹ giận dai thật!”
Lily hứ một tiếng quay đầu đi, lúc này mới phát hiện Rin đang đứng bên cạnh Len, hơi khẩn trương cúi đầu…
Bỏ qua sự có mặt của con trai yêu dầu, Lily khẽ nâng cằm Rin lên xem xét, nhìn thấy bên cạnh con trai nhíu mày tỏ vẻ không vui, liên tiếp lướt lên lướt xuống thân người của Rin…
Rin cảm thấy mình như hoàn toàn bị lột bỏ trước vị phu nhân này…
Xem xong, đôi mắt Lily sáng rỡ, bờ môi xinh đẹp vừa mở ra, lập tức liền bị Len cắt lời, lạnh lùng bế Rin vào trong lồng ngực. Liếc mắt nhìn Lily một cái…
-“Mặc kệ mẹ muốn nói gì, con cũng không đồng ý!”
-“Con biết mẹ muốn nói gì sao?” – Lily bĩu môi…
-“Con sẽ đưa cho mẹ những người ưu tú trong lô hang, đừng có mà nhòm ngó đồ của con!”
Nói xong, liền bế Rin vào phòng, để mẹ Lily đứng ngoài bất mãn như trẻ con mà giậm chân…
-“Có vợ liền quên người mẹ già này rồi. Hừ, tại mẹ hiền nên không thèm chấp nhá!”
…
Rin không hiểu ý của Len nói lắm, nó còn chưa kịp giới thiệu bản thân với cô ấy nữa, liền bị Len túm vào đây rồi…
Như nhìn được tò mò trong mắt của Rin, Len nói chậm rãi…
-“Mẹ tôi sau khi về ở ẩn, liền đến Anh đào tạo ám vệ, trinh sát cùng vệ sĩ chiến đấu với mức cao, thời gian đào tạo lựa chọn từ trẻ em mười ba tuổi trở lên, chắc mẹ nhìn trúng em…” – nói xong, lại nhìn nhìn Rin một chút –”Tôi không hiểu, nhìn em như cục xương ấy mà mẹ hứng thú cái gì!”
Rin bặm môi giận dỗi, hung hăng liếc Len một cái. May là trong người còn hơi say say, chứ không Rin làm gì có cái lá gan này?
-“Kagamine~sama!”
Một người đàn ông mặc âu phục bước đến, trên tay là hai ly rượu, ria mép vểnh lên, cười bước về phía Len…
-“Tôi mời cậu một ly được chứ?”
Len cau mày, vốn những người này là cậu khinh không thèm tiếp rượu, huống chi bây giờ,… Len liếc nhìn người đang trong lồng ngực, khẽ thở dài một cái, con trai người này từng chắc đạn cho Kaito mà chết, cậu cũng phải nể mặt một chút…
Để Rin xuống ghế, đưa cho nó một ly nước chanh, dặn dò kỹ lưỡng…
-“Ngồi yên ở đây chờ tôi trở lại, còn nữa, không được uống rượu!”
Rin gật gật cái đầu nhỏ, lầm bà lầm bầm, hôm nay cậu nhiều chuyện khiếp…
Đi xong, còn không an tâm nhìn Rin lại một cái, mới không tự nguyện bước đi…
Rin ngồi một chút, uống một ngụm nước chanh, chờ Len trở lại. Lúc này, có một người bước lại, Rin ngước đầu, nhìn người trước mặt, nhớ nhớ một chút…
-“À, là anh bác sĩ!”
Nero buồn cười ngồi xuống bên cạnh Rin, trong mắt nhìn Rin vẻ lưu luyến…
-“Anh không phải là bác sĩ, gọi anh là anh Nero được rồi!”
-“Anh Nero!” – Rin ngoan ngoãn gọi theo. Không biết có phải trực giác hay không, nó cảm thấy thân thể dường như nóng lên, khó chịu bứt rứt…
-“Ừ, anh gọi em là Rin được chứ?”
-“Tất nhiên!”
Rin cười hì hì, cơ thể bỗng dưng giật mạnh một cái. Ly rượu rơi xuống vỡ toang, cơ thể cũng nằm khụy xuống đất, run run co quắp…
Tất nhiên một tiếng động này, thu hút toàn bộ khách mời trong căn phòng…
-“Rin, Rin, em sao vậy? Rin?”
Nero lo lắng, hoàn toàn quên mất mình là một người điều thuốc trong tổ chức, hiểu biết về y học, lúc này chân tay lóng ngóng vụng về, hoàn toàn không biết làm gì cả…
Cơ thể Rin giật mạnh một cái, miệng có bọt chảy ra, mắt căng to đau đớn, thân thể đau đớn tê dại không ngừng…
Len chạy lại, nhìn được hoàn cảnh trước mắt. Toàn bộ mảnh vỡ văng tứ tung, giữa đống hỗn độn là Nero đang ôm Rin vào lòng, lay lay thân thể đang co quắp run rẩy, lo lắng không ngừng…
-“Chết tiệt!”
Len nhào lại, máu điên như bùng lên não, mắt đẹp như cũng hằn lên tia máu, đông cứng không thể kiềm chế, nhất thời vung nắm đấm, giáng thẳng vào mặt của Nero, khiến cậu văng ra xa, vừa lúc đó, hoàn toàn tiếp được Rin nằm trong lồng ngực…
-“Cậu làm gì cô ấy??? Hả????”
Len gần như gầm lên, hoàn toàn không phát hiện được, hai tay đang ôm Rin đang run rẩy lợi hại, gần như ôm Rin cũng không có sức…
Nhìn được người trong ngực đau đớn, tim cậu khẽ quặn, đau nhói…
Cậu cố kiềm nén sự bình tĩnh cuối cùng, ngước lên gầm lớn với tất cả người xung quanh…
-“Mau biến hết cho tôi!!!!!”
Lần đầu tiên, Len thật sự mất bình tĩnh…
Lần đầu tiên, tim Len quặn đau…
Lần đầu tiên, Len cảm nhận được mình sắp mất cái gì đó…
Tất cả những lần đầu tiên này, đều là vì Rin. Thậm chí năm đó khi Miki và cậu chĩa súng vào nhau, tất cả cũng không đau đớn như thế này…
…