[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 61~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 61~


Chương 60 :
Rin thở hồng hộc, cố gắng điều hòa lại hơi thở, khó hiểu nhìn Len, nó đã làm sai gì sao? Mà nói, cả thân người vốn đau nhức, giờ đây lại gần như muốn rỉ máu…
Đau…
Gần như lúc này, Len mới phát hiện ra chất lỏng đỏ tươi kia thấm qua lớp băng trắng, nghiến răng một cái, mới không cam lòng trừng nó một cái…
Rin buồn cười không chịu nổi, đây là cái người mà lúc nào cũng vác theo bộ mặt nhàn nhã lạnh như tiền đó sao. Vậy mà giờ phút này, Rin cảm thấy cậu cứ như là một đứa con nít. Mà nói buồn cười là cười thì thôi, chứ nhìn cái mặt của Len, ai mà cười cho nổi?
-“Em gan lắm rồi có phải hay không? Không cần mạng sống nữa rồi có phải hay không?”
Len bóp gần như vỡ nát ly rượu. Lần đầu tiên cậu cảm giác mình tức giận như vậy, lần đầu tiên cậu cảm giác bản thân điên tiết đến không thể nào tiết chế nổi. Biết khi lúc Nero băng bó cho Rin, cậu đã thấy cái gì? Thấy một màu đỏ đập vào mắt, từng vết bầm, vết thương chồng chéo lên nhau, chả còn nơi nào lành lặn. Vết thương ở đâu không nói, ở gáy và đầu là hai nơi chí mạng nhất mà Rin còn không thể tự cầm máu, nó muốn chết như vậy sao?
-“Tôi nào có nói thế?”

Rin uất ức biễu môi, cậu cứ làm như nó thèm bị thương lắm ý. Nó không cần nhé, đau muốn chết luôn ý!
-“Em!!!!!”
Len gần như gầm lên, tất cả lo lắng, sợ hãi, giờ đều dồn nén thành một cơn tức giận. Chính cậu là người bò ra từ đống xác chết. Ba lần bảy lượt đã không biết bao nhiêu lần đứng trước cửa tử, đã không biết bao nhiêu lần khinh thường cái chết. Nhưng cái ý nghĩa Rin không tự quý trọng mạng sống không tài nào làm cho Len chịu được…
Rin đáng thương rụt cổ lại. Nước mắt lại muốn trào ra rồi mà cậu còn muốn mắng nó à? Nó bị thương cậu còn mắng nó? Rốt cuộc còn có công lý hay không?
Lần thứ n, Rin lại có suy nghĩ muốn “lật đổ” Len, dành lại quyền thống trị cho chị em phụ nữ!!!
Cũng lần thứ n+1, với ánh mắt hăm dọa đầy dao găm của Len, Rin lại một lần nữa không có chí khí như một con rùa rụt cổ…
Dường như nhớ đến cái gì đó, Rin bật dậy, vết thương khẽ động làm nó không khỏi hít một hơi lạnh…
-“Bị thương còn nháo cái gì?”
Bị Len trừng, nó mới ngồi lại giường. Những cái đống vết thương này là do ai chứ? Còn nữa, là ai đổ rượu lên nó? Cái gì mà “Bình nứt không sợ bể”? Mặc dù người Rin nó đã “nứt” đến thảm hại rồi, nhưng cậu cũng không cần “đập” để nó bể ra đấy chứ? Nha nha, vậy rất là không có lương tâm, không có nhân tính…
Roẹt…
Tiếng thứ gì đó bị xé rách khiến nó hoảng hồn xê dịch cái đầu nhìn xuống, ngay bả vai mảnh băng đã nhuốm đỏ một mảng. Tốt tốt, có màu sắc là tốt rồi, nó cũng không muốn có ai gọi nó là xác ướp…
-“Còn cười nữa tôi liền xé rách miệng em!” – Len vừa tháo băng vừa tức giận trừng Rin. Oa, thật là quá bạo lực đi. Mà, bộ Rin có cười hả?
Người ta thường nói, người đã đặt chân vào cửa tử thì không sợ chết. Cũng có lý rồi, dường như bị đập gạch vào đầu và bị Fuzuo tát cho hai phát, đầu Rin dường như đã thông thoáng nhiều hơn rồi ý. Có cảm giác… ừm, hài hước hơn…
-“Em mà cử động làm rách thêm vết thương nào, tôi lập tức sẽ chặt đứt cái chỗ chảy máu đó!”
Ô ô, như vậy là quá bạo lực rồi không phải sao? Len quay đi cất cuộn băng trắng vào tủ, lại lôi ra một cái khăn trắng, cẩn thận lau rượu trên người nó. Mặc dù nửa thân trên nó bị quấn kín mít thật, nhưng như vậy… như vậy cũng là không hợp quá đi…

-“Ưm, anh để cho Galaco~san làm là được rồi, không cần phiền tới…”
Len liền lườm nó một cái, lập tức liền biết phận mà ngoan ngoãn ngậm miệng lại…
Rin ngồi ngoan ngoãn để cho Len lau, nhìn gương mặt một đống của cậu, lại về hành động rất nhẹ nhàng, cứ như sợ sẽ làm đau nó. Trong lòng lại một cỗ ấm áp. Cái con người này, thật là không thành thật gì cả…
-“Tôi chỉ muốn hỏi, Yuki~chan đâu rồi?”
Phải, từ tối hôm qua tới giờ không gặp Yuki rồi, không biết cô bé có được người ta chiếu cố tốt hay không?
-“Lo cho cái thân em đi !”
Len bỏ cái khăn vào chậu nước, chất lỏng đỏ thấm tràn ra, nhạt nhòa hư ảo, búng tay một cái. Bên ngoài liền có một nữ hầu vào cầm chậu mang đi. Mà Rin cũng nhận ra, đó là Gumi~san, cũng nhìn ra được, ánh mắt lo lắng của Gumi. Nó khẽ cười bảo cô cứ an tâm, không ngờ từ cái chuyện ngày đó, mà Gumi cũng không hề giận mình, vậy là quá tốt rồi!
-“Không được ra ngoài, nếu không em liền xong rồi !”
Buông một lời cảnh cáo cùng ánh mắt sắc lẹm, Len lại ung dung bước ra ngoài. Xong chuyện thật tốt, lửa giận của cậu dường như cũng giảm được một ít…
Rin hướng về phía cửa, le lưỡi với cái cửa đã đóng liền. Với cái thân tàn tạ này, lết đi còn không được huống chi nói là đi…


Len bước ra khỏi phòng, lòng mới tốt lên được một lúc. Vốn trên người Rin đã không có chỗ nào lành lặn rồi, giờ lại thêm một mớ vết thương nữa, con gái mà nhiều sẹo như vậy làm sao mà chịu được. Có khi cậu phải lệnh tổ chức làm cái thuốc gì đó với mớ sẹo này thôi ( éc ! Tổ chức có làm vụ này nữa hả?)
Mà tốt nhất, là không để con mèo ngu ngốc nào đó bị thương nữa…
Len thu lại ý cười trong đáy mắt, nhàn nhạt liếc về phía sau, nói…
-“Hai người canh cửa cho tốt, không được để cô ấy ra ngoài. Cô ấy bước ra một bước, tôi liền chặt một chân của hai người !”
Tưởng như khoảng không phía sau sẽ im lặng, ngờ đâu trong không khí lại vang lên thanh âm phục tùng vang dội…
-” Đã rõ!! Thưa Kagamine~sama!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.