Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 45~
Chương 44:
Rin muốn nhìn trước mắt, nhưng bàn tay của ai kia vẫn chung thủy không muốn rời khỏi…
– A a!! Tôi muốn nhìn!!
Rin vùng vẫy phồng má, tại sao lại không cho cô nhìn??
Ngược lại, Len vẫn chống cằm hừ lạnh, nhìn đến thằng bé nhìn có vẻ lớn hơn Rin tí tuổi, ánh mắt vô hồn đến là như người chết. Tất cả những gì “kín đáo” nhất một lượt hoàn toàn bị mang ra phơi bày…
– Bỏ ra cũng được, nhưng hãy chắc chắc là em sẽ không bị đau mắt hột!!
Rin không hiểu, nhưng cũng ngơ ngác gật đầu. Bàn tay Len hơi do dự một chút, nhưng sau đó cũng rời tay khỏi nơi ấm áp kia…
Rin nhíu nhíu mắt bắt đầu tiếp thu với ánh sáng, nhìn kỹ được trên sân khấu rộng kia. Nhìn một anh trai lớn hơn mình khoảng 1, 2 tuổi, đôi mắt vô hồn không sức sống. Còn có… còn có… không mặc đồ, thế nhưng “thứ kia” lại cư nhiên làm Rin nóng mặt…
Xấu hổ “A” lên một tiếng, hai tay nhỏ bịt lên đôi mắt kia, tò mò chừa ra một khe hỡ nhìn tiếp, nhưng tất nhiên là nhìn lên gương mặt của cậu bé kia…
Len có vẻ hơi nhăn nhó, lành lạnh phun ra hai chữ như trêu ghẹo…
– Háo sắc!!
Rin bị nói như thế, nhất thời bất mãn, trừng mắt phồng má lên giận dỗi…
– Anh mới háo sắc, cả nhà anh mới háo sắc!!
Cư nhiên Len bị nói như thế cũng không giận, ít ra lửa giận trong lòng cũng tiêu đi không ít. Mấy người biết được dáng vẻ uất ức của nó có bao nhiêu là đáng yêu??
Len chợt nhíu mày một cái, ánh mắt sắc lạnh lia vào một góc tối, nơi hai người đàn ông đang ngồi chỉ chỏ, ánh mắt thèm muốn không hề để tâm vào một màn đặc sắc trên sân khấu kia, mà lại đặt vào con mèo nhỏ trong lòng cậu…
Đã không biết là tên thứ bao nhiêu chán sống trong ngày rồi…
Không nghe câu “Đánh chó phải ngó mặt chủ” hay sao? Giờ thì không cần đánh, chỉ cần ngắm con mèo này cũng nên khôn một chút mà nhìn đến chủ nó là ai chứ??
Mà nếu có đánh thật, chắc chắc hai tên kia sẽ không toàn thây trở về…
Chẳng qua mấy chốc, cậu bé kia đã bị một ông to béo dẫn đi, trên mặt còn là một nụ cười thỏa mãn…
Rin không hiểu lắm, cầm lấy góc áo của Len khẽ kéo nhẹ…
– Bạn ấy đi đâu thế??
– Không liên quan!!
Len nhàn nhạt trả lời, một cỗ khó chịu xông lên cuống họng đầy bất chợt. Cậu không thích Rin quá quan tâm một người nào đó, rất là không thích…
– Cậu ấy sẽ không sao chứ? Nhìn người đàn ông kia nhìn thật đáng sợ!!
Rin lầm bầm vẻ thông cảm. Hơi ngước lên nhìn Len, nó thầm cảm thán. Mặc dù Len cũng đáng sợ thật, nhưng bộ dạng rất đẹp trai, không giống như ông bụng phệ kia nha. Dù sao cũng nhìn sẽ đỡ sợ hơn một chút…
Cậu nhìn thấy chân mày của Rin nhíu lại vẻ trầm tư, bất mãn nói…
– Em đang nhìn cái gì, cậu ta sẽ đến một nơi thật tốt!!
“Có lẽ vậy”, Len nhún vai, đè lại đầu nó. Rin suy ngẫm một lúc, gật đầu. Hy vọng là như thế…
…
– Sau đây, chúng ta sẽ được tiếp tục với một món hàng mang một màu sắc hoàn toàn mới!!
Thế là cả khán phòng lại tràn ngập tiếng vỗ tay…
Chàng MC nháy mắt đầy tinh nghịch, vén cánh màn che khuất cánh gà lên…
…ượ
Một đôi chân nhỏ nhắn run rẩy bước ra…
…
Vào lúc đó, mắt Rin như căng lớn, tim đập nhanh muốn vỡ tung, tưởng chừng như trong lồng ngực bị nhét vải, gấp gáp đến không thở được…
Thân hình nó khẽ run lên, khóe môi cứng ngắc lắp bắp…
– Yuki~chan…
….
Có vẻ như mina bị troll về cậu chàng tóc vàng kia nhỉ? :V? Yên tâm, Oliver~kun sẽ sớm quay lại thôi, nhưng sẽ là dưới một vỏ bọc hoàn toàn mới…
“Rin~chan!! Lần này sẽ tới lượt em bảo vệ chị!! Vòng tay em có lẽ sẽ không ấm áp đủ để sưởi ấm chị, nhưng nó đủ vững chắc để bảo vệ chị?? Hãy tin ở em!!”
…
Đừng hỏi sao chap ngắn nhé =), thi rồi nên phải bớt time lại. Vote ik nha, mai tung chap lun :*
…