[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 44~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 44~

Chương 43 :
Sau khi đã giới thiệu và chào mừng. Rin cảm thấy trên gương mặt của MC có gì đó hình như hơi biến đổi…
Cảm giác… rất xấu xa…
Ừ, rất xấu xa. Rin không biết dùng từ “xấu xa” có đúng hay không. Chỉ là cái cảm giác nguy hiểm đến dồn dập dâng lên ngay nơi cuống họng…
Ừ, cái cảm giác này chính xác là cái cảm giác một ngày năm lần – cái cảm giác quen thuộc mỗi lần nhìn hay bắt gặp ánh mắt của Len, chính xác là nó luôn cảm giác như vậy…
Cả cơ thể vô thức căng cứng, khiến cho con người nhàn nhã đang vuốt tóc nó phía sau hơi nhíu mày lại…
– Và bây giờ, chào mừng mọi người đến với “món hàng” đầu tiên!!
Món hàng??
Rin lẩm nhẩm cái từ này, cái từ ngữ quá đỗi quen thuộc mà không biết nó đã nghe bao nhiêu lần trong quá khứ…

“Mày dùng cẩn thận vào, dù nó vô dụng thì cũng là một “món hàng” vô giá…”

“Mợ nó, mày lại thả hết hai “món hàng” đi phải không? Thế thì còn buôn bán gì nữa?!”
“Dù cho nó hôi hám xấu xí, thì nội tạng hay tim gan nó bán cũng được bội tiền. Hừ, ít ra là một “món hàng” không quá lỗ vốn…
… Món hàng…
… Món hàng…
… Món hàng…

Rin như thất kinh, sóng lưng cứng lại, mồ hôi hai bên thái dương cũng bắt đầu tuôn…
Đây là… một phi vụ buôn người??
Không thể tin được, dù nó biết cậu là mafia, nhưng… buôn người?? Mọi chuyện lại quá mức tưởng tượng…
Nếu như… nếu như Len biết nó từng là một “món hàng” từng bỏ trốn, có khi nào…
… Có khi nào, Len sẽ bắt nó lại và sẽ bán nó đi hay không??
Cái suy nghĩ quay mòng mòng trong đầu Rin, khiến nó lộ ra đôi mắt sợ hãi ngập nước, cánh môi run nhẹ điềm đạm đáng yêu… Len vừa vặn nhìn xuống, lập tức bắt gặp tình cảnh này…
Vẻ mặt uất ức như vậy, không biết làm cho người ta muốn bao nhiêu hung hăng chà đạp nó…
Được rồi, cậu thừa nhận rằng rất muốn bắt nạt con mèo nhỏ của cậu. Thậm chí giờ đây, cậu còn có một loại xúc động muốn cười…
Không trách được, trên mặt con mèo ngốc nào đó dường như muốn in hẳn lên dòng chữ “Tôi sợ bị bán đi” cơ mà…
Âm thầm nhếch môi. Nếu nó biết được, người bắt nó để bán trước đây, giao dịch lô hàng, lên kế hoạch bán “lô hàng” trong đó có con mèo nhỏ này sang Úc, có phải nó sẽ nhảy dựng và khóc thét lên hay không??
Ừ, cậu quả thật rất muốn xem. Nhưng theo cậu, chắc chắc con mèo này dù bắt nó nhảy xuống vực hay bắt nó quăng xuống biển, nó cũng sẽ tìm cách mà bơi xa khỏi cậu…
Khỏi cậu?? Chắc chắn là cậu hề thích suy nghĩ này chút nào…


Ánh đèn nhập nhèm, mau chóng lôi cả hai ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân…
Rin nhướn mắt, lập tức, trong khán đài là một cậu bé lõa thể bị đẩy đưa ra ngoài…
Chưa kịp nhìn được gì, đôi mắt của nó lập tức bị phủ bởi một màu đen, hơi ấm từ lòng bàn tay cậu tỏa ra, từ từ lan sang sóng mũi của nó…
Phía trên, khi Len chắc chắn rằng Rin chưa xem được gì nhiều, dù có thì chắc chắn chỉ mới liếc sơ. Lập tức, cậu liền nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng…
Tên khốn nào ra cái luật món hàng không được mặc áo ấy nhở?? ( Ơ, anh này hài. Ảnh là mafia mà ảnh hỏi vui thặc )…

Rin không biết là cậu đang nghĩ gì, chỉ biết là cậu đang rất rất rất không vui. Bằng chứng là bàn tay đặt trên mắt nó ngày càng dùng sức ép chặt…
Ừ, mắt nó không nhìn được, nhưng tai nó thì nghe được rất rõ. Cả lời giới thiệu đầy “hoành tráng” và đầy “sức sống” của anh MC cũng được nó thu vào tai hết sức mạch lạc và rõ ràng…
– Đây là lô hàng được ưu tiên nhất, da trắng mắt xanh, người ngoại quốc. Đã được thông qua huấn luyện và rất biết nghe lời. Là hàng mới, chưa bóc tem. Chắc chắn các vị sẽ có hứng thú!!…
Nó không hiểu lắm mấy lời mà vị MC đó nói. Nhưng tiếng “ồ” vang khắp khán phòng ngay sau đó chứng tỏ lô hàng này là rất có giá trị…
Len vẫn chưa chịu lấy tay xuống…
– Sao nào các vị, có ai hứng thú hay không?? Xin mời ra giá…

– Một ngàn…
– Không, tôi hai ngàn!!
– Hai mươi ngàn!!…
-…
-…
Tiếng đấu giá từ từ vang lên, càng ngày càng dẫn đến những con số trên trời. Phút chốc, cả khán phòng tràn ngập tiếng sôi nổi ríu rít…


Mèo đã trốn mami đăng chap mới, hãy vote cho sự liều mạng của Mèo =v=…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.