[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 42~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 42~


Chương 41 :
– Được rồi!! Bớt vòng vo đi!!
Len lạnh nhạt liếc mắt qua một cái, lập tức Kaito biết điều mà ngậm miệng lại. Rin tò mò vẫn hoàn tò mò, đôi mắt trong veo vẫn chung thủy hướng về cánh cửa mở sẵn chào đón của quán bar…
Rin nghiêng đầu, từ khi nào mà Len có sở thích đến những nơi như thế này??
Bên cạnh, sau khi Rinto cúp điện thoại, liền ngay khắc một giọng cung kính đối với Len, trong đôi mắt vẫn là một sự nghiêm chỉnh khó che dấu…
– Fuzuo đã thông báo với ngài rằng ông ta đang đợi ngài ở đó trước rồi!!
Len gật đầu, ngay khắc bế Rin tiến vào trong bar. Tuy vậy, giọng nói đầy cợt nhả của Ted vẫn kịp truyền vào hai cái tai nhỏ của Rin…
– Hừ, lão già chết tiệt khốn nạn đó. Dám chuồn đến đây trước lánh nạn. Còn cố ý sắp đặt chúng ta?? Lần này hắn sống *** xong đâu!!
Rin tựa hồ nhíu mày suy nghĩ. Sắp đặt là sao ấy nhỉ?? Chuồn lánh nạn là sao?? Không phải Fuzuo cùng cậu có quan hệ bạn bè à?? Rin dù không được ba mẹ dạy dỗ, nhưng cũng biết là bỏ rơi bạn bè là không tốt…

Nếu Len mà biết trong đầu Rin đang nghĩ gì, chắc chắn là sẽ mang mặt đen suốt cả tháng mất. Nhưng mà cậu không biết, chỉ nhàn nhạt đến một câu…
– Suy nghĩ vớ vẩn sẽ nhức đầu, em không thể tịnh tâm hai phút hay sao??
Rin cũng thầm gật gù, dù sao cứ kiên trì cũng không nghĩ ra cái gì, cứ nên thoải mái đi. Sau đó, rất ngoan ngoãn để cậu bế thẳng trên hành lang hắt đèn. Rin cũng thầm nghĩ, cậu bế như vậy không mỏi tay sao?? Chi bằng ghé chỗ nào đó mua cho Rin đôi giày, còn nếu như Len “thiếu thốn” quá, thì lấy giải bọc chân nó lại cũng được. Dù sao trước đây nó đi chân trần cũng quen rồi mà…
Tuy nhiên, nó chắc chắn sẽ không nói ra câu trên, nếu không Len sẽ hung hăng đánh vào mông nó vài cái mất. Còn lý do tại sao lại bế nó?? Chắc chỉ ít người biết được, mà trong số ít người đó chắc chắc không có Rin…

Đi được một lúc nữa, Rin cùng Len đã nhanh chóng băng qua hành lang dài đằng đẵng, từ xa trước một căn phòng đã nghe thấy được tiếng nhạc xập xình đầy cuồng loạn…
Len định nhích chân bước vào, nhưng lại đứng yên, chân mày bắt đầu nhíu vào nhau, cúi xuống nhìn con mèo tò mò đang ngó đông ngó tây đầy thù vị…
Cố định đầu nó lại, Len bỗng trừng nó như cảnh cáo, giọng trầm trầm đe dọa…
– Bịt tai và nhắm mắt lại!!
Ô ô ô!! Rin khẽ mếu, rõ ràng nó không có đắc tội với vị lão tử này nha. Cớ sao Len lại nhìn Rin như thể muốn băm vằm nó ra vậy??

– Mau nhắm!!
Len gằn giọng bắt đầu không kiên nhẫn. Mấy người Kaito, Ted theo sau tò mò nhướn ra nhìn, lắc đầu ý bảo cũng không hiểu vì sao. Rin như khóc thầm, đây là gì?? Đây chính là uy hiếp trắng trợn…
Nó nhìn sắc mặt cậu một cái, không ngờ sau khi chứng kiến, mắt nó nhắm tịt lại, hai tay không ôm cổ cậu nữa, lấy áp sát vào hai tai…
Cậu gặt đầu hài lòng, bế nó đẩy cửa bước vào. Phía sau, ai cũng ú ớ không hiểu gì…

Len lạnh nhạt cùng đoàn người lướt qua khán phòng ầm ĩ, tiếng nhạc xập xình cuồng loạn không khỏi khiến người ta nhức tai. Ánh đèn mờ ảo soi rọi cả những thân hình nóng bỏng uốn éo trên sân nhảy…
Len không thèm lướt qua một lần, đôi chân hiên ngang đi tiến thẳng về phía trước…
Cậu thề, khi nắm đuôi được Fuzuo, cậu sẽ dằn hắn đến chết. Cư nhiên lại hẹn ở tổ chức dưới quán bar?? Thật buồn cười… Khẽ nhìn xuống Rin, cậu nhíu mày…
Con mèo này của cậu không thể bị nhồi vào đầu những hình ảnh không nên được. Nhất là cái điệu múa dâm loạn của lũ người bên kia…

Bước chân của cả đoàn người dồn dập lại dồn dập, phút chốc dường như bị lấn át bởi những tiếng gào thét múa hát phía bên kia…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.