[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 41


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 41


Chương 40:
Bên kia, Ted khẽ rúm người. Tức thời, một giọng nói khác truyền vào mãng nhĩ của Len…
– Aniki, có hơn mười xe từ mọi phía trà trộn vào đoàn của chúng ta. Hiện giờ Kaito~san đang định vị hệ thống từ tọa độ bảy mươi.
– Rinto, chú mau giải quyết mau gọn chuyện này. Điều tra một chút ai lại đi phá rối chuyến đi của tôi. Hình phạt đưa Ted xử lý!!
– Ế?? Chán chết, thế thì không bằng gửi đến cho tôi vài quý cô sẽ thích hợp hơn!!
Len thậm chí chả còn nghe rõ câu cuối của Ted, bình thản cắt ngang cuộc gọi. Liếc đôi mắt về Rin đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu. Khẽ nhếch môi, có phải bản thân nó đã siết cậu từ nãy đến giờ không?? Cả móng tay cũng khảm sâu vào trong da thịt, bắt đầu có chút… ngưa ngứa…
– Chúng ta… sẽ không sao chứ??
Đừng nói Rin vô dụng, cũng đừng nói nó nhát gan, đơn giản với người mới trải nghiệm, chuyện hãi hùng như vậy là đã quá mức chịu đựng…

– Không sao, đám ruồi bu đó không đáng ngại.
Cậu trả lời đầy bình thản, còn rất dịu dàng mà vỗ lưng nó một cách an ủi. Đến khi giật sững lại, cảm giác bản thân đã dịu dàng quá mức cần thiết rồi…
– Tôi… Tôi ngồi xuống ghế được rồi!!
Rin thân thể hơi run run, cố hít sâu để trấn tĩnh. Bản thân vốn biết đã vô dụng, chí ít cũng không nên làm phiền người ta, như vậy là rất thất đức…
Nói xong, thực sự là muốn bò xuống. Ngay lúc đó, Len cảm thấy như trống vắng, cảm thấy dường như thiếu cái gì đó, cảm thấy trống vắng vô cùng…
Rin ngồi xuống hai giây, lập tức bị ai kia thuần phục kéo vào lòng. Rin tò mò ngẩng đầu. Chỉ thấy cái cằm cương nghị của ai đó hướng về cái rada dò tìm trước mặt. Giọng nói lành lạnh, phủ lên trên từng thớ thịt…
– Ngồi im, có đạn bắn đến là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Quá tài, chưa đến 2s, quả thật là Rin ngồi im, không dám cựa quậy gì nữa… Nó vốn không hề biết, tên ác quỷ nào đó đang kéo khóe miệng cười thỏa mãn…
Kettttt…..
Tiếng bánh xe va chạm với mặt đường thoáng chốc kêu lên đinh tai, Len nhanh chóng xoay tay lái, rất bình tĩnh mà lái xe chạy thẳng đi một mạch, Rin ngồi thoáng chốc muốn xiêu vẹo…
– Ôm chặt.
Len bình tĩnh lên tiếng, Rin như nhặt được cái phao cứu sinh, liền túm chặt lấy áo sơ mi của cậu đến nhăn nheo. Cậu nhấn ga, xe nhanh chóng vụt xa về phía chân trời. Theo sau là 2 cái BMW nhanh chóng đuổi theo…
– Anh liền bỏ nhiều người lại như vậy sao?? Không sợ họ sẽ đuổi theo sao??
– Không sao – Len cong cong khóe miệng, đôi mắt xanh phút chốc tràn tràn ngập lãnh khí – Tôi nuôi họ không chỉ để phí gạo…

Rin nhận ra giọng mình có chút run run, bấu chặt cánh tay để ép cho mình khỏi ngất đi. Trong lòng lại tự giễu một tiếng, nói lão. Rõ ràng hằng ngày có cháo yến cùng gà quay thượng hàng, rượu cùng bánh phì Pháp, vốn trong nhà không có ai dùng gạo để ăn cơm nha…

Chỉ trong vòng chưa đầy năm phút sau, chuyện đụng độ đổ máu vừa rồi chỉ thoáng qua như không khí, hoàn toàn không để trong lòng người khác ấn tượng sâu sắc…
Phút chốc, cả hai đã uy nghiêm đứng trước một cái quán bar lớn. Rin nhíu mày đầy thắc mắc, ngưởng đầu lên hỏi ai kia…
– Ở đây là cái nơi nào??
– Không cần biết!!
Len lạnh giọng, nghe được cả trong đó âm điệu không tốt. Rin tự nhiên rất thức thời, không dám ho he hỏi thêm tiếng nào nữa…
Phía sau phát lên một tiếng gồ gồ như động cơ xe. Cư nhiên nhướn người lên, đã thấy mười mấy xe BMW đậu ngay ngắn, bước tiếp sau đó là đám Ted…
Rin trố mắt ngạc nhiên, quả thật nhanh tới như vậy sao??
– Fuzuo đâu ?

Len chất giọng trầm trầm, làm cho người ta không nhìn được ra âm xúc gì. Ted cau mày nhìn vết máu dính trên ống quần, ghê tởm phủi phủi…
– Ai mà biết, từ lúc dọn xong cái ổ kia là đã chẳng thấy xe hắn ta đâu!! Chết tiệt, cái tên hồi nảy còn ôm quần tôi đến dính máu đây này. Quá kinh tởm, lần sau tôi nên mang hắn ta đến phòng Huyết Lang mới đúng.
Rin nghe xong mặt mày tái xanh. Phòng Huyết Lang là gì ? Là gì ư ? Đương nhiên là cái phòng nuôi thú cưng của cậu chủ tàn bạo của Rin rồi. Mà thú cưng đó là gì ư ? Ôi xin đừng làm khó mà hỏi lại, nếu không thì bạn sẽ ngất vì “độ thân thiện” của những thú cưng đấy…
– Đã điều tra ra được gì ?
– Không được gì – Kaito lắc đầu cười khổ – Bọn chúng đều tự cắn lưỡi tự tử. Xem ra rất trung thành, chỉ tiếc chọn một con chó tôn làm chủ nhân. À không, nói chó là còn xúc phạm đến xúc vật đấy chứ. Phải nói là… đến một cọng lông của con mèo đang nằm trong lồng ngực cậu, càng trăm ngàn triệu lần cũng không tránh được. Haizz, khổ chưa ! Tôi đúng là không hợp làm nhà văn, tìm một từ thích hợp để so sáng càng không có khả năng…
Trong ánh mắt Kaito lóe lên một tia thâm thúy. Mà Rin, lúc này cơ mặt cứng ngắc, cọng lông của nó mà đi so sánh với một con chó? Cho nó xin đi, lông chó đương nhiên dài hơn lông nó nha…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.