[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 13~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 13~

Chương 13 :
Khi Len hoàn thành xong công việc ở tổ chức, dường như mọi thứ đã chìm vào bóng đêm. Trời tối rồi?? Uh ~ Cậu đã không nghĩ rằng thời gian sẽ trôi nhanh đến thế…
Bước ra khỏi căn phòng vốn ấm u đấy, cậu vò rối mái tóc một cách mệt mỏi… Trong vô thức, bàn chân cậu lại sải bước trên hành lang dài quen thuộc…

.
.
.

Cạch…
Cánh cửa được cậu nhẹ nhàng mở ra, chậm rãi và cẩn thận. Qua khe cửa, dường như ánh sáng từ ánh đèn mờ ngoài hành lang khẽ rọi vào trong, soi sáng một góc tường…
… Len khẽ nhếch môi cười khẩy một cái…

… À!!
… Con mèo nhỏ của cậu đây rồi…

Rin nằm đó, khẽ quấn mình trong chiếc chăn bông êm ái. Nó dụi mắt, khẽ nheo mày khi ánh sáng bỗng dưng đập vào mắt mình, thỏ thẻ lên tiếng như con mèo nhỏ làm nũng…
– Ai đó??…
– ….
Như không nhận được hồi âm, nó lên tiếng, giọng lớn hơn một chút…
– Này!! Ai ở đó thế??
– … Là tôi!!
Cái giọng trầm trầm vang lên khiến Rin tí muốn ngưng thở. Nó dụi mắt, nhìn rõ hơn. Cái đầu vàng chóe đập vào mắt lập tức khiến nó tỉnh ngủ. Rin túm chăn, sợ hãi lùi vào góc tường, gương mặt phút chốc ửng đỏ khi nhớ lại chuyện ngày trước…
– Anh… anh…!! Sao giờ này anh còn ở đây??…
Len nhướn mày, nhìn điệu bộ Rin không thể ngưng buồn cười. Cậu xoa trán, chân tự động tiến lại giường. Rin không tự chủ mà rụt chân lại nhanh hơn…
– Nè nè… Tôi… tôi cấm anh… Á!!…
Rin chưa kịp nói hết câu, đã bị Len túm chân lôi từ góc giường ra ngoài. Rin nhìn cái cổ chân mình bị túm chặt, mặt mếu như muốn khóc…
… Không tự chủ được gương mặt đáng yêu đó sẵn sàng bắn nát sự kiên nhẫn của bất kì thằng con trai nào…
Một chốc, cả thân người Rin bị phủ lên một cách nặng nề…
Rin ừ hự không thể nói được tiếng nào, bất mãn nhìn “cục thịt” trước mặt. Cắn răng bức xúc… Len hai mắt nhắm nghiền, nói mệt mỏi. Có lẽ đã quá đủ cho ngày hôm nay…
– Ngủ đi!!…
Vừa nói, Len không tự chủ ôm chặt Rin vào lòng, thoải mái dụi dụi vào hõm cổ nó mấy cái… Rin thấy buồn buồn, nhưng tuyệt nhiên chẳng dám hé răng nửa lời, căng thẳng nuốt ực ực…
Len cảm thấy rất mệt…

Tuy nhiên, khi cảm thấy “cục bông” trong lòng mình đang trơ ra như tảng đá. Làm cậu muốn nhắm mắt mà không yên lòng. Chẳng lẽ nó muốn giữ cái trạng thái này cả đêm à??… Len nói khàn khàn…
– Thả lỏng và ngủ đi!!…
Rin như suýt giật thót. Thả lỏng?? Với cái tư thế như thế này à?? Ôi trời ~!! Cứ như vậy thì Rin mất ngủ cả đêm mất… Chính vì thế là sao mà Len lại ôm chặt nó giữ vậy??
Nó cựa quậy. Len nhíu mày và càng ôm chặt nó hơn. Đấy đấy!! Thế thì làm sao mà nó có thể thoải mái mà ngủ nữa??… Bỗng nhiên, nó cảm thấy từ phía sau, như có cái gì đó truyền đến, thật mềm mại, thật nhẹ nhàng, và thật… dễ chịu??…
Len đang… vuốt lưng nó??
Rin nhìn Len một cách nghi ngờ. Tuy vậy, nhưng Rin cảm giác như bản thân nó đang từ từ thả lỏng. Dễ chịu hưởng thụ cảm giác mà cậu mang đến. Cảm giác như con mèo nhỏ, dễ dàng bị khuất phục bởi những hành động hết sức bình thường…
Nhanh chóng… sự buồn ngủ cũng mau chóng bao lấy nó…

.
.
.

– AAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!

Một tiếng la thất thanh bỗng dưng vang dội khiến cả biệt thự náo động, chim chóc bay tán loạn cộng thêm tiếng đồ vật đổ vỡ… Nhanh chóng, Rin bật dậy như cái lò xo và dáo dác đánh mắt xung quanh căn phòng…
Phía sau, Len đang ngủ cũng bất mãn chậc lưỡi một tiếng, cũng lười biếng vò rối mái tóc vàng ngồi dậy…
Đối diện, một cô bé trạc tuổi Rin đứng đó, quần áo hàng hiệu sang trọng, gương mặt thanh tú dịu dàng cũng nước da trắng hồng, đôi môi mỏng hồng duyên dáng cùng đôi mắt to thuần khiết, hết sức kinh ngạc nhìn lại hai con người đối diện…
Rin gãi đầu nhìn cô bé xinh đẹp trước mặt… Không phải là nó tự nhận, nhưng dường như là nó đã thấy gương mặt này ở đâu rồi…
– Onii~chan!!!! Anh… anh…
Cô bé lắp bắp chỉ thẳng về phía giường. Và Rin nghiêng đầu khó hiểu… “Hửm?!! Onii~chan??”
Khi đến lúc mà sự kiện Rin chưa theo kịp được nữa, ngay phía sau đã truyền đến chất giọng trầm bổng khàn khàn…
– Lenka!! Em ồn áo quá rồi đó…
” HẢ?? Lenka??” Rin xoay đầu nhìn Len, hai mắt trố to ra vẻ không hiểu… Bất chợt, nó nhìn Len chăm chú, rồi quay lại nhìn cô bé kia… Kinh ngạc không nói nên lời…
… Ế?!!!!!!! Đây chính là cùng một gương mặt mà??!…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.