[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 109Extra 3 ~ Lão đại chỉ yêu mình vợ


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 109: Extra 3 ~ Lão đại chỉ yêu mình vợ

Lâu quá mất bóng dáng, bù cho ngoại truyện dài. Quốc Khánh vui vẻ nha mọi người ~ =))
Extra 3 :
Lúc Rin mang thai, Len là người lo lắng nhất.
Từ một lão đại chỉ biết đến buôn bán, súng đạn cùng giết người. Cuối cùng khi vợ mang thai lại luống cuống cả hơn những người khác.
Cậu mua sách về phụ nữ mang thai, biết chứng ốm nghén, còn cả tính tình khi cáu gắt của phụ nữa. Biết rằng chân nó hay bị chuột rút, cùng các món ăn, đồ dùng cần thiết khi sinh hoạt.
Thậm chí, cậu còn đuổi việc nhà đầu bếp riêng của biệt thự Hắc Phiên, còn bảo sợ rằng đồ ăn anh ta nấu mất vệ sinh.
Trời ơi!! Đầu bếp người ta là đầu bếp năm sao ở Pháp đó nha ~!
Kết quả, việc phụ trách bữa ăn của Rin vợ yêu là dành hết cho lão đại.
Buổi tối thì phải mát – xa cho vợ yêu. Chăm sóc đến từng miếng ăn giấc ngủ. Toàn bộ gạch trơn trong biệt thự đều lót thảm nhung. Thậm chí chuyển cả phòng ngủ của hai vợ chồng xuống lầu một.
Thực tế thì là do sợ Rin chưa phát triển đủ đã mang thai. Hoặc là nhìn cơ thể không có miếng thịt nào, còn cả việc Rin rất hậu đậu, nên Len mới lo lắng như vậy…
Được rồi, Len thừa nhận là mình còn có một cái cực nữa. Đó là chuyện cực buổi tối. Cực khổ làm chi khi vợ mình xinh tươi mơn mởn nằm cạnh, hương vani thơm mát nhàn nhạt, làn da mịn màng như miếng đậu hũ, hơi thở nhè nhẹ như đốt lửa trên người khác…
Vâng, và cùng cực cỡ nào khi có tám tiếng để ngủ thì cả năm tiếng cậu phải ở trong nhà tắm.
Tiếng nước rào rào mỗi đêm, thế là hóa đơn tiền nước lại tăng…!
Còn nói về Rin, từ một con mèo gầy nhom không có đến mấy lạng thịt, qua được ba, bốn tháng thì tròn quay tròn lẳng như con heo. Được cậu vỗ béo nào toàn chất dinh dưỡng. Sáng tráng miệng thì có ba ly sữa tươi, trưa thì canh gà, chiều đến tráng miệng lại là canh thập toàn đại nổ.
Rin ăn đến muốn ói luôn rồi…!
Thỉnh thoảng Rin sẽ giấu giếm đưa cho người hầu, bọn Kaito hoặc đổ vào chậu cây gì gì đó. Kết quả khi chồng yêu phát hiện, nó đã phải tống vào bụng số thuốc bổ gấp đôi số lượng ban đầu…

Đời thật bi ai ~!
Chuyện chưa dừng lại ở đó. Khi mà bà bầu nhí của chúng ta nhân lúc chồng yêu vừa vặn nửa tiếng đến tổ chức làm việc, đã tự mình đi dạo ngoài sân.
Kết quả khi bị té ở ngoài vườn. Ông chồng đã giận dữ quát tháo đám người hầu, ra lệnh san bằng cả hòn non bộ lớn ngoài vườn, sạch sẽ, phẳng phui, đến một cạnh đá cũng không có. Chưa bi thảm hơn, ông chồng ấy bên cạnh 24/24 không rời. Chỉ còn suýt chút nữa là không cho Rin bước xuống giường…
Thế là trong biệt thự Hắc Phiên ta sẽ thường thấy một cảnh tượng thế này. Một bà bầu vác cái bụng bầu sáu tháng đi loanh quanh trong nhà, đằng sau lại có một cái đuôi đi theo ~! À nhầm, đừng nhìn tôi như thế, là một người bảo hộ kiêm vú em kiêm chồng hợp pháp đi theo…
Đến tháng thứ bảy, cơ thể Rin bắt đầu nặng nề và sữa ở ngực bắt đầu căng trở nên đau nhức, thường bị rò sữa non ra ngoài. Uầy, các baby đừng dòm ngó, sữa ấy đã có một con sói dành phần mất đặt hàng trước rồi ~
Thậm chí xương chậu của Rin bắt đầu đau, mắt cá chân sưng phồng. Len lại mát – xa cho cô vợ mình thoải mái một chút, nhân tiện đó ăn đậu hủ ~v~…
Ở những tháng cuối cùng, Rin cảm nhận được em bé trong bụng mình đạp rõ rệt, vui sướng chạy đi khoe với Len. Kết quả ông chồng nào đó có phúc mà không biết hưởng, mắt đẹp trừng trừng cái bụng của vợ, khó chịu ra mặt như đang nói…
Mày mà không nằm yên đạp bị thương vợ tao, thì coi chừng cái mông mày đấy!…
Mọi chuyện cứ như thế chuẩn bị tất tần tận. Đến cái chuyện sinh đẻ hay sinh mổ cũng phải bàn cãi với bác sĩ tổ chức thật lâu mới quyết định được. Nói chung mấy cái người này cũng lầy, không tiết lộ giới tính thai nhi. Mà Len vốn cũng không quan tâm việc đó lắm, nên cũng không nói gì…
– Sinh mổ đi! Sinh đẻ vợ tôi đau mấy người bồi thường được à?
Len ngồi vắt chân như ông hoàng, một tay chống má, mặt hằm hè nhìn ông bác sĩ đang đứng đằng xa đang lau mồ hôi túa ra không ngừng…
– Thưa, mổ sẽ đau hơn! Chỉ là do lúc mổ gây mê nên bệnh nhân không biết thôi. Nếu hết thuốc mê đương nhiên sẽ đau hơn…
Len nhíu chặt lông mày, hơi phân vân…
Bác sĩ càng tấn công tinh thần…
– Còn nữa! Sinh mổ nếu trong lúc sinh không cẩn thận có thể gây nguy hiểm cho đứa bé!

Mày Len càng nhíu chặt. Ông bác sĩ mặt đầy hắc tuyến, bồi thêm một câu…
– Gây thuốc mê cũng có thể gây ảnh hưởng đến sản phụ!
Mặt Len nghe đến đó đầy thâm trầm, sau cùng quyết định…
Sinh đẻ!
Chứ nhỡ vợ cậu ngủ luôn thì biết làm sao?

Ngày Rin dự định sinh là còn khoảng một tuần nữa, ai ngờ đứa bé lại không chịu yên phận trong bụng mẹ, đòi chui ra trước ngày…
Lúc đó là lúc Rin đang nhìn cái muỗng Len đưa đến mặt mình, nhân sâm bổ lượng gì đó sắt nhỏ trôi lềnh bềnh, hương thơm ngào ngạt nghi ngút, nhìn là khiến người ta thèm ăn…
Có điều Rin chỉ nhìn thôi là đã muốn ói, nói chi đến là ăn? Nhìn nó bây giờ đây này, như trái banh lông luôn rồi, tròn vành vạnh luôn ý.
Rin bụm miệng, lắc đầu phản kháng. Len lại nhăn mày khiển trách, nhưng giọng điệu lại đầy cưng chiều…
– Ăn vào!
Rin định mở miệng bảo không ăn. Ai ngờ dưới bụng lại truyền đến cơn đau dữ dội. Rin gập người ôm bụng, mặt tái xanh…
– Ăn đi! Đừng giả vờ!
Len lại dí cái muỗng đến sát mặt nó hơn. Ai ngờ thấy mặt nó đau đớn dữ dội, liền thấy tim mình như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.

Hoảng loạn buông chén xuống, Len vội đỡ nó lên, sờ mặt sờ tay nó…
– Làm sao? Làm sao? Em đau lắm hả? A, bệnh viện, bệnh viện… Không phải,… bác sĩ! Đúng rồi, bác sĩ!
Len lúng túng không biết đâu vào đâu. Cái đầu óc vốn linh hoạt mà giờ này đã xách giò chạy đi đâu mất. Để lại ông chồng luống cuống không biết làm sao…!
Đến khi thấy mấy người hầu thấp tha thấp thoáng muốn tiến lên, Len đã hoàn toàn bùng nổ gầm lên…
– Mắt mù hết rồi hả???? Mau đến đây!!!!
T.T Len~sama à, chúng tôi không dám đến là vì cái bản mặt đáng sợ của ngài đó…

– A!!!!!
– Phu nhân, xin người dùng sức một chút!
– Đau quá! Len!!! Đau quá!!!!
Tiếng kêu khóc của Rin từ trong phòng mổ của tổ chức vọng ra, khàn khàn, không dứt. Bên ngoài có ông chồng lo lắng đến phát cuồng, không biết đã bao nhiêu lần muốn đập cửa xông vào rồi.
– Này, vợ chú sinh chứ có phải chú đâu, cái mặt làm ớn quá!
– Đợi đến khi vợ chú sinh chú có nói thế hay không???
Len trợn mắt gào vào mặt Gumiya, vẻ “nạnh nùng”, điềm tĩnh thường ngày của Len khẽ bay đi đâu mất. Nói đến vợ, mặt Gumiya khẽ đỏ, ho khụ khụ hai cái, lại không ngừng nghĩ đến cô người hầu tóc xanh lá ở biệt thự Hắc Phiên.
– Không được! Tôi không chịu nổi! Mang cái bàn đến đây, tôi phá cửa vào!
Dây tơ đỏ trong mắt Len hằn rõ, chạy đến thật sự định túm lấy cái bàn đập vào. Ai ngờ cánh cửa còn cách cái bàn hai xen-ti-mét, bên trong liền vọng ra tiếng khóc trẻ con.
-…

– Oaaaaaa!!!
-…
– Oaaaaaa!!!
Được rồi! Là hai đứa nhóc sinh đôi…
Lúc Len bước vào phòng bệnh, nhìn hai đứa bé nhăn nheo trong vòng tay hai người hầu, cảm thấy cảm giác tự hào xông thẳng lên lồng ngực.
Tiến về phía giường, ôm lấy người vợ mệt mổi đã mê man ngủ thiếp đi, mồ hôi bết sang hai bên má. Len cũng không ngại bẩn, hạnh phúc ôm trọn Rin vào ngực, đặt một nụ hôn lên trán nó…
Hạnh phúc đơn giản, đến cuối cùng cũng chỉ là thế…

Tình đầu khó quên, nhưng tình cuối lại là mãi mãi…
Anh đã cứng đầu vặn mở trái tim em, ương ngạnh không chịu bước ra…
Vì anh khó quên, nên đối với em, anh là mãi mãi…

Em không có cơ hội ở trong quá khứ của tôi, nhưng tương lai tôi chắc chắn sẽ có em sánh vai cùng…
Tôi sẽ che chở cho em, vì em gánh cả bầu trời này…
Tương lai tôi có em, và tương lai em có tôi…
Và tương lai chúng ta có nhau…
Vì tôi biết, người nắm tay tôi đi cả quãng đường đời còn lại, sẽ là em…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.