Bạn đang đọc Fanfic – Exo: Chương 34
Tôi kéo Sehun vào một góc của hành lang vắng người. Tôi lo lắng hỏi:
“Không sao chứ?” cậu ấy gật đầu, cười hiền. Nhìn thấy nụ cười của cậu ấy tôi khẽ thở phào. May mà Semi không phải kiểu người mặt dày đeo bám.
“Sao tự dưng hôm nay lại qua đây?” Sehun vươn tay khẽ vén tóc của tôi sang bên.
“Định qua chào hỏi mọi người và định hỏi cậu một chuyện”
“Chuyện gì?”
“Chị stylis khuyên tôi là nên thay đổi hình tượng. Chuyển thành màu khói rồi Ombre gì đó” tôi vung tay loạn xạ “bảo là để thay đổi hình tượng”
“Đừng đổi. Để như này đi.” Sehun nhẹ nhàng nói. Bàn tay lại lần nữa đưa ra vuốt tóc tôi. “Tóc cậu đang đẹp bây giờ mà thay đổi thì sẽ hỏng tóc mất. Với cả nhìn cậu như thế tôi không quen”
Tôi bật cười nhìn cậu ấy. Tôi biết cậu ấy sẽ không thích tôi thay đổi màu tóc. Như thế sẽ tổn hại rất nhiều và cậu ấy nhìn tôi sẽ không quen. Tôi kiễng chân lên chạm vào mái tóc đen của cậu. Sehun cũng khẽ cúi xuống để tôi thuận tiện cho tôi. Tôi vuốt ve những sợi tóc đã khô cứng và xơ xác vì thuốc nhuộm khẽ trách:
“Tóc cậu xơ hết rồi lại còn. Nhuộm tóc cho lắm vào mà toàn màu cần dùng nhiều thuốc tẩy. Màu cầu vồng này, hồng này, bạch kim này, nâu nữa. Mà trong khi đó tóc đen như này có phải đẹp không” tôi vòng tay qua ôm eo cậu ấy. Cậu ấy cũng ôm tôi cười:
“Từ nay sẽ không nhuộm nữa” cậu ấy chống cằm lên đầu tôi
“Cả thường xuyên mặc áo sơ mi trắng nữa” tôi nhắc nhở
“Ừ sẽ mặc sơ mi trắng” Sehun ân cần trả lời. Tôi mỉm cười siết chặt vòng tay hơn
“Tôi đã đọc nhiều tin tức về cậu rồi Sehun à. Dù người ta có nói gì cậu cũng đừng quan tâm. Có tôi ở đây, cùng với mọi người và các fan của cậu nữa sẽ luôn bên cậu cho dù như thế nào đi chăng nữa” cậu ấy không nói gì chỉ lặng lẽ chuyển vị trí, tựa đầu vào vai tôi. Trông cậu ấy như một đứa bé vừa thất bại trong một việc gì đó và sẻ chia. Tôi vỗ nhẹ lên lên tấm lưng gầy của cậu ấy
“Ai dà Sehunie của chúng ta lớn rồi này. Không biết đã làm tim bao nhiêu cô gái xao xuyến nữa.”
“Cảm ơn cậu, Jun à. Cảm ơn cậu vì đã quay lại bên tôi. Vì đã bất chấp tất cả chỉ để ở bên tôi mặc dù điều đó rất nguy hiểm. Cảm ơn vì đã an ủi tôi.”
“Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng” tôi cười “Hun à, cảm ơn cậu. Tôi sẽ không buông tay cậu ra đâu dù có chuyện gì đi nữa” Chúng tôi không nói gì cả. Và rồi cũng đã đến lúc tạm biệt. Sehun hôn nhẹ lên má tôi
“Hẹn tối nay ở kí túc xá nha. Sau đó tôi sẽ qua bên phòng cậu” tôi mỉm cười, gật đầu rồi vẫy tay chào tạm biệt cậu ấy. Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi vội rút điện thoại ra gọi cho Phương. Đầu dây đáp ngay ở hồi chuông thứ ba
“Gọi gì tao, con kia” cái giọng lanh lảnh của nó vang lên
“Mày rảnh không?”
“Tuần sau tao debut rồi nên cũng khá bận”
“Vậy tối nay rảnh không?”
“Chắc có. Sao?”
“D.O oppa rủ ăn cơm” tôi hí hửng nói
“Thật á? Thế thì tối nay tao rảnh” nhỏ cười hô hố. Tôi biết ngay mà.
“8h ở kí túc xá EXO nha” tôi nhắc
“Ok”
——————————————————
Tại phòng tập thanh nhạc
Tôi bước vào, cúi đầu chào cô giáo. Cô Jinhee- giáo viên dạy thay nhạc của SM mỉm cười:
“Jun đến hả em? Vào đi. Hôm nay chúng ta tập cùng Joy của Red Velvet và Semi SNSD nha”. Tôi đưa ánh mắt nhìn Semi và Joy một lần rồi cúi chào
“Chào mọi người mình là Jun.”
“Chào” cả hai bọn họ cũng chào tôi. Tôi đưa mắt nhùn Semi. Cậu ấy cũng đang nhìn tôi. Ẩn trong đôi mắt đã sưng húp vì khóc kia là ánh mắt cậu ấy nhìn tôi đầy thù hằn, phẫn nộ.
“Nào chúng ta bắt đầu” cô Jinhee cười tươi rồi đệm một đoạn nhạc bằng Piano và chúng tôi bắt đầu cất giọng hát.
“Jun, em có nhận xét gì về hai bạn không?” cô Jinhee hỏi tôi. Tôi lắc đầu. “Cứ nói đi không sao đâu.” tôi nhìn mọi người một lượt rồi gật đầu
“Đầu tiên là Joy sunbae. Em thấy bạn ấy hát khá tốt ngưng có số chỗ lấy hơi không kịp và còn bị lệch nhịp. Còn Semi, bạn ấy…. dường như không tập trung, hát sai tông, sai cao độ và nội lực của bạn ấy không được tốt” cô Jinhee gật đầu
“Chính xác. Đó chính là những gì mà cô muốn nói tới. Jun, em làm tốt lắm” tôi mỉm cười nhìn cô.
“Nào giờ chúng ta tập lahi bài này. Joy, tí nữa em phải quay WGM đúng chứ?”
“À vâng” Joy gật đầu
“Vậy thì tập xong bài này rồi em đi nhé! Còn tí nữa nhóm vocal của SNSD đến thì Jun em được nghỉ” chúng tôi gật đầu và tiếp tục luyện tập
Giờ nghỉ giải lao
Tôi đang tu chai nước ừng ực thì một bàn tay đẩy ra khiến chai nước văng ra xa, nước đổ tung tóe. Tôi đưa mắt nhìn Semi đang tức giận kia rồi tiến rới nhặt chai nước lên, rồi lau chỗ nước đổ ra trên sàn. Xong xuôi, tôi cầm điện thoại lên nhắn tin cho ai đó. Sau khi nhận được cái Ok từ tin nhắn của cậu ấy tôi mới mỉm cười, ngồi xuống đất nghỉ ngơi:
“Hai người quay lại từ lúc nào?” Semi hỏi
“Mới hôm qua” tôi tiếp tục nhìn vào nhìn vào cái điện thoại
“Cậu nói cho cậu ấy mọi chuyện đúng không?” Semi nắm chặt hai tay nói
“Tôi nói cho cậu ấy chuyện gì nhỉ? Chuyện tôi không phải là kẻ xảo trá? Hay chính cậu là người ngã từ cửa sổ xuống chứ không phải do tôi?” tôi đứng dậy nhìn cậu ấy. Mặt Semi từ hồng chuyển sang tím rồi trắng bệch. Đúng lúc đó
“Jun-ssi?” một giọng nói cất lên. Tôi tiến tới gật đầu. “Đây là sandwich và trà sữa mà cậu Sehun đặt cho cô” tôi mỉm cười cầm lấy
“Có phải trả tiền không ạ?”
“Dạ không cần, cậu Sehun đã thanh toán tất rồi ạ” tôi gật đầu
“Vậy cảm ơn anh nha” sau đó tôi lại ngồi xuống ăn những đồ mà Sehun đặt cho tôi. Semi mặt tái mét nhếch mép nói
“Cậu đúng là hồ ly mà” không nuốt nổi, tôi để miếng bánh sang một bên, lại phải đứng lên nhìn cậu ấy
“Tôi là hồ ly đấy thì sao? Còn cậu, không hơn không kém thì cũng là kẻ thay thế. Cậu thay thế tôi trong suốt thời gian tôi vắng bóng, thay thế cô gái tên Jessica trong nhóm nhạc.” cô ấy tức giận vung tay lên nhưng ngay lúc đó tôi kịp giữ lại, nhếch mép
“Cậu không còn là mèo nhỏ ngây thơ nhỉ? Cuối cùng thì bộ mặt thật của cậu cũng lộ ra” tôi vừa dứt lời thì tiếng điện thoại của tôi vang lên. Tôi buông tay cậu ấy ra nghe điện thoại
“Hun à?” tôi cười
“Nhận được đồ ăn chưa?” cậu ấy cũng cười
“Ò. Mà cậu cũng nhanh thật đấy, mới nhắn tin thôi mà đã có đồ rồi”
“Vậy ăn đi nhe. Nhớ ăn hết đấy!” cậu ấy nhắc nhở
“Biết rồi, biết rồi” tôi le lưỡi rồi dập máy. Không thèm nhìn Semi, tôi cầm túi đồ ăn đi ra khỏi phòng. Nói thật cứ nhìn thấy cậu ấy là tôi nuốt không trôi. Mà đồ lại là của Sehun nên tôi không muốn bỏ nó. Bước ra khỏi phòng, tôi chạy lên sân thượng ăn ngon lành