Fanfic - Exo

Chương 30


Bạn đang đọc Fanfic – Exo: Chương 30

Fansign đầu tiên của tôi
Có rất nhiều fan tiến tới. Họ rất thân thiện, còn tặng tôi rất nhiều quà nữa.
“Chào bạn, bạn tên gì?” Tôi mỉm cười thân thiện
“Em là OOO” tôi mỉm cười rồi viết vào tấm poster. “Unnie, chị hát rất hay. Phim của chị cũng cực hay luôn nhưng cái kết có vẻ buồn chị nhỉ? Nữ chính sao lại có thể để mình chịu bất công thế sao?” Tôi mỉm cười
“Em thấy buồn sao?” Tôi đưa lại tấm poster cho fan.
“Vâng. Nhưng dù sao chị cố lên nhé!” Tôi bật cười, vẫy tay tạm biệt fan. Cô bé đáng yêu thật! Người tiếp theo là một người đeo khẩu trang bước đến.
“Bạn tên gì?”
“Mày…” bạn fan đó gằm ghè nói. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Sự bất an xuất hiện trong tôi. Ngay lập tức, người đó rút con dao ra nhắm về phía tôi mà hét lên:
“Ai ày dám hôn Sehun của tao. Mày nghĩ mày là ai. Hun là của tao” tôi vội vàng đứng dậy né tránh. Đúng lúc đó, nhóm vệ sĩ vội đến ngăn cô ta lại nhưng lưỡi dao đã vô tình chạm qua tay tôi làm xước một vệt dài trên cánh tay tôi. Và buổi fansign đã kết thúc ở đấy. Nhân viên y tế nhanh chóng đưa tôi vào xe để cầm máu. Ngay lập tức, trên các tờ báo xuất hiện thông tin ca sĩ solo Jum bị fan cuồng của EXO-Sehun tấn công.

Tôi mệt mỏi tiến về phòng ký túc xá. Vết thương trên tay không sâu nhưng nó khá dài khiến cả tay tôi băng bó đến nặng hết một bên. Có vẻ như mọi thứ liên quan đến Hun đều không an toàn nhỉ? Hóa ra đẹp cũng là cái tội. Tôi giật mình khi nhìn thấy bóng của một người đang ngồi gục mặt ở trước cửa phòng tôi. Tôi lặng lẽ tiến đến. Nghe thấy tiếng bước chân, người ngồi ở đó ngẩng lên nhìn tôi, sau đó đưa ánh mắt tới cánh tay tôi. Cậu ta đứng lên nhìn tôi, không nói gì.
“Làm ơn đi ra. Tôi cần phải mở cửa” tôi vừa dứt lời thì cậu ta liền đứng sang bên nhìn tôi. Tôi lại ngẩng lên nhìn cậu ta nói:
“Tôi cần phải bấm mã” vậu ta liền ngoảnh mặt đi nơi khác.
Sau khi bấm mã xong, tôi bước vào nhà định đóng cửa thì đã có một cánh tay chặn cánh cửa lại, rồi cậu ta cũng lẻn vào theo khe cửa mà mình vừa tạo ra. Mặc kệ cậu ta, tôi bước vào phòng.
“Không sao chứ?” Cậu ta hỏi tôi
“Ừm” tôi gật đầu
“Xin lỗi” cậu ta lí nhí. Tôi quay lại nhìn cậu ta
“Sao phải xin lỗi?”

“Vì hành động của fan…”
“Đó là fan chứ không phải cậu.” Tôi ngắt lời cậu ta rồi ngồi xuống ghế. Sehun cũng ngồi theo, chần chừ một lúc, cậu ấy cầm lấy cánh tay bị thương của tôi lên, nhẹ nhàng tháo băng rồi xem xét.
“Làm gì đấy?” Tôi hỏi cậu ta
“Băng lại. Cần thay gạc mà. ” cậu ta bôi thuốc sát trùng lên tay tôi. Từng cử chỉ đều ân cần, dịu dàng, ấm áp đến khó tả.
“Cậu ăn gì chưa?” Cậu ta hỏi tôi. Tôi lắc đầu.
“Lần sau phải ăn nghe chưa?” Cậu ta rút trong túi ra một hộp cơm.
“Chuyện này là sao?” Tôi hỏi. Cậu ta không nói gì mà tiếp tục thu dọn chỗ băng gạc cũ. Nhìn thấy sự thờ ơ của cậu ấy, tooibucwj mình ngăn cậu ấy lại hét lên
“Trả lời tôi, Oh Sehun”
“Không gì cả, chỉ là quan tâm” cậu ta nhìn tôi nói, ánh mắt ánh lên sự chân thành


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.