Bạn đang đọc Fanfic – Exo: Chương 14
Tôi và Sehun lặng lẽ đi bộ về công ty. Không ai nói với nhau câu gì. Chúng tôi chỉ đi cùng nhau, im lặng suy nghĩ về những gì đã qua và…. nụ hôn lúc nãy. Cậu ấy nhớ tôi! Tôi không dám tin chuyện đó. Với cả hiện giờ cậu ta đã có Semi rồi lại còn. Tôi nghĩ là nó nói dối.
Đến trước cổng công ty. Tôi cúi chào cậu ta rồi nhanh chóng bước đi. Một ngày của chúng tôi kết thúc như thế đấy. Khá vui, khá bất ngờ và lưu lại là một chút gì đó tiếc nuối không nói nên lời. Tao có gọi điện cho tôi. Anh hỏi tôi có chơi vui không? Anh xin lỗi không thể đưa tôi đi chơi tiếp. Anh cũng hỏi tôi là tôi với Sehun có ôn lại chuyện xưa không? Và chúc tôi ngủ ngon. Tôi thì làm sao mà ngủ được khi công việc đang bù đầu thế kia. Khẽ thở dài tôi bước vào phòng thu âm. Tôi tập luyện xong cũng là lúc đồng hồ chỉ 4h sáng. Thu dọn đồ đạc tôi trở về kí túc xá ngủ một giấc.
——————————————————
Tại một nơi khác
Yoona bước đi trong đêm. Không biết cô bạn của cô giờ ra sao? Có gặp tên kia nhiều không? Chắc không nhỉ? Cậu ta còn bận đi diễn, tập luyện… chắc không đâu. Thế thì càng tốt, như thế nó sẽ không phải đau khổ. Cô biết nó chưa bao giờ quên cậu ta. Tình đầu mà, quên sao được hơn nữa hai người họ còn ở với nhau lâu như thế. Khẽ thở dài, cô bước vào tiệm tạp hóa, nhặt một số đồ dùng cần thiết, cô nhanh chóng bước ra ra quầy thanh toán. Đang chờ được thanh toán, ở đâu lòi ra một người con trai mặc áo đen đeo khẩu trang, đội mũ kín mít chen trước cô. Khẽ liếc nhìn tên kia, cô nhắc nhở:
“Xin lỗi bạn. Tôi đứng đây trước rồi”
Người con trai đó quay ra nhìn cô. Anh ngạc nhiên mở to mắt, miệng ấp úng:
“Là… cô?” Nghe giọng nói quen thuộc cô ngờ vực nhíu mày nhìn. Tiến gần anh ta hơn. Đôi mắt nhìn giống tên Byun Beakhuyn của Exo gớm cơ. Mùi hương trên người cũng giống. Trên người Beakhuyn luôn tỏa ra hương cam chanh thơm mát. mặc dù rất ít khi gặp anh ta nhưng mùi hương trên người anh ta khiến cô không bao giờ quên. Nó như ám ảnh cô, khiến cô mê mệt. Khẽ tiến gần, cô nhẹ nhàng kéo chiếc khẩu trang xuống trước sự ngạc nhiên của người kia. Nhận ra khuôn mặt quen thuộc, cô khoanh tay chống nạnh nói:
“Lại là anh. Không biết kiếp trước tôi có tội tình gì nữa mà suốt ngày phải dính tới anh”
“Cô nghĩ tôi thích gặp cô lắm ý. Đồ biến thái” beakuyn xì một tiếng. Cô thu ngân nghe như vậy thì khẽ bật cười, lắc đầu.
“Biến thái? Ai? Tôi á? Thôi đi! Anh nghĩ gì? Có mỗi cái chạm vào ngực thôi mà cũng kêu biến thái. Anh như đàn bà ý!” Bỗng nghĩ ra gì đó, cô tỏ vẻ ngạc nhiên:”hay anh là gay? Chẹp chẹp. Thôi không sao chụy đây hủ nữ, ủng hộ cộng đồng LGBT nên không sao. Mà tôi thấy fan của anh hay ship anh với ai nhỉ? À… Chanbeak. Tôi thấy cũng được đấy?” Cô tỏ vẻ đồng cảm. Beak ngạc nhiên. Cái gì ? Anh gay á? Xin lỗi đi. Đang định cãi lại thì anh nhìn thấy đồ mình mua được tính tiền chung với đồ của Yoona. Đang định từ chối thì Yoona trả lời
“Hây cái này để tôi mời. “
“Vậy à? Cảm ơn” Beakhuyn hí hửng mà không biết mình bị lừa.
“Của quý khách hết 60 ngàn won” cô thu ngân nói. Thấy Yoona mãi không trả tiền. Beakhuyn khẽ đẩy tay cô
“Này trả tiền đi. Tôi còn về. Trời sắp sáng rồi. Tí nữa tôi còn có buổi fansign nữa”
“Ai bảo tôi trả mà trả?” Cô vui vẻ nói
“Chả phải cô bảo cô mời sao?” Beakhuyn tỏ vẻ ngạc nhiên nói
“Tôi nói tôi mời chứ có nói là tôi trả tiền đâu. Anh chủ chi tôi chủ trì ok? Giờ thì trả tiền đi tôi còn về. Tại anh mà tôi mất mấy tiếng ngủ quý báu đấy biết không? ” khẽ ngáp một cái cô nói.
“Cô…cô…” anh ấm ức không nói được gì
“Sao? Thế có về không. Hay anh cứ đứng ở đây đi. Tôi về. mấy thứ này cũng không quan trọng lắm đâu. Toàn đồ ăn. Tôi ăn thì lại béo. Anh cứ đứng đấy suy nghĩ đi nhé rồi.tí nữa sẽ có đống fan bủa vây tại đây thì khổ anh chứ không khổ tôi.ok?” Beakhuyn nghe xong bực tức rút ví ra trả tiền trong lòng thầm nghũ cách trả thù ai đó.” Sau khi trả tiền xong coi nhanh chóng cầm đồ của mình đi trước.
Tại một nơi khác
Có một cô bé tầm. 6 tuổi đang chơi bóng. Do sơ suất trái bóng lỡ bay ra giữa đường.cô Khẽ chạy ra ôm lấy trái bóng đúng lúc đấy có một chiếc xe tải chạy đến. Cô bé đó đứng ngây người nhìn chiếc xe đang tiến đến phía mình
“Junnn. Chạy đi con” một người đàn ông chạy đến ôm chặt cô bé vào lòng.
“Rammmmm” một vụ tai nạn xảy ra. Người đàn ông kia nằm trong vũng máu hô hấp khó khăn.trong lòng vẫn ôm chặt cô con gái bé nhỏ. Cô bé kia khẽ thò đầu lên hỏi:
“Bố. bố sao vậy?”
“Junnie à… giờ bố không còn có thể chơi với con nữa rồi…. con phải sống thật tốt, phải thay bố bảo vệ mẹ nghe chưa… giờ bố phải đi rồi…?”
“Bố đi đâu?” Cô bé nước mắt đầm đìa nói
“Bố phải đến một nơi rất xa… nơi đấy có thiên thần này. Và ở đấy được mang tên thiên đường.”
“Bố không được đi. Bố ơi! Không có bố thì ai chơi với con, ai cùng mẹ đưa con đi chơi? Ai bảo vệ con khi bị Hun bắt nạt?” Cô lay người bố khóc nấc lên. Nặng nhọc đưa đôi tay lên vuốt tóc cô con gái bé nhỏ ông nói:
” bố vẫn sẽ ở bên mẹ con con. Chỉ là con sẽ không nhìn thấy bố nữa. Ở trên thiên đường, bố sẽ bảo vệ con. Yên tâm từ giờ Hun sẽ thay bố bảo vệ con. Cậu nhóc đó sẽ không dám trêu con nữa đâu. Hun nhỉ?” Ông khẽ đưa mắt nhìn cậu bé len lỏi vào dòng người đến chỗ ông. Cậu gật đầu, khóc nấc nói
“Cháu sẽ bảo vệ cậu ấy” ông gật đầu rồi từ từ nhắm mắt.
“BỐ! CHÚNG TA ĐANG NÓI CHUYỆN CƠ MÀ. SAO BỐ LẠI.NGỦ. BỐ”
“BOOOOOOO” Jun giật mình ngồi dậy. Người đầy mồ hôi lạnh. Phải cô vừa gặp ác mộng, ác mộng ám ảnh cô nhất. Cái chết của bố đã khiến cô luôn gặp ác mộng. Hấp tấp cầm điện thoại lên, cô run run bấm bừa một số.
“Alo?” Sehun giọng ngái ngủ nói. Đó là số lạ
“Hun… Hun à?” Cậu vẫn dùng số cũ. Cô không quan tâm điều đó bây giờ. Điều cô quan tâm là giọng nói đầy mê lực của cậu. Nó khiến cô bình tâm hơn.
“Jun. Cậu sao vậy?” Sehun tỉnh ngủ hẳn. Cậu ngồi dậy lo lắng hỏi
“Mình… ác mộng…nó lại đến… bố mình…” cô ấp úng cắn móng tay nói
“Cậu đang ở ký túc xá à?” Cậu nhảy xuống giường nói.
“Ừ..” coi khóc nấc lên
“Chờ tôi” cậu nói rồi dập máy. Cô hoảng loạn ôm gối khóc.
5 phút sau
“Cốc… cốc” ai vậy? Cô ngạc nhiên chạy nhay ra mở cửa. Cô thẫn thờ nhìn khuôn mặt trước mặt mình. Sehun thở hồng hộc trên trán vẫn còn vương chút mồ hôi. Có lẽ là cậu chạy thang bộ xuống đây (kí túc xá của Exo và Jun là chung một chỗ).
“Cậu…không sao chứ?” Câu nói vừa dứt thì ngay lập tức Jun chạy đến ôm chầm lấy cậu bật khóc nức nở
“Tôi sợ…” khẽ vòng tay ôm trọn người con gái này vào trong lòng. Vuốt nhẹ tóc cô cậu thì thầm
“Không sao rồi…”. Hai người đứng đó ôm nhau truyền hơi ấm sức mạnh cho nhau mà không biết rằng có hai người đang đứng đó nhìn. Một người thì thấy đêm hôm em trai mình ra ngoài nên đi theo, còn một người thì chỉ tình cờ thôi.
“Jun, được lắm đã vậy tôi không tha cho cậu đâu” Semi bực tức quay đi.
“Không sao đâu” trên chiếc giường nhỏ hiện giờ có hai Sehun và Jun. Sehun ôm trọn Jun vào lòng vỗ về ân cần. Bỗng điện thoại của cậu rung lên. Khẽ với tay cầm điện thoại:
” alo”
“Sehun, chị là Tiff đây. Semi ngất xỉu rồi…”
“Cái gì??” Cậu ngạc ngiên kêu lên “Cậu ấy không sao chứ?”
“Em ấy tập kiệt sức nên ngất thôi. Nhưng Sehun à.. em có thể đến đây được không ? Tại khi ngủ, con bé cứ kêu tên em…?”
“Em…..” cậu chần chừ đưa ánh mắt nhìn người con gái trong lòng mình. “Chị chờ em xíu” cậu dập máy khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô thì thầm
“Chờ tôi nhé!” Nói rồi cậu bước đi
Jun hiểu rồi. Trong lòng cậu, cô luôn đứng thứ hai, đằng sau cậu ta. Oh Sehun là do cậu chọn. Tôi sẽ không gặp mặt cậu nữa. Coi như đây là lần cuối cùng tôi cần cậu