Đọc truyện (Fanfic Exo) – Oppa À, Anh Là Cuộc Đời Của Em – Chương 37
Sáng nó ngủ dậy đã là 9h, vì hôm qua anh quản lí bảo ngày hôm nay các oppa sẽ có lịch trình từ sáng sớm nên ko cần đến để chuẩn bị bữa sáng. Không hiểu sao từ lúc dậy đầu nó lại đau như búa bổ, nhìn mọi vật đều mờ mờ, quay vòng vòng xung quanh mình mà nó không thể nào mở nổi mắt ra. Đưa ta lên sờ trán thì thấy hơi nóng, nó nghĩ chắc là mình bị ốm nên vậy. Người nó rất lạ, nhiều khi chả làm gì mà tự nhiên lại sốt. Với lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi điện cho Hee Soo thì mới chợt nhớ ra hôm nay cô có buổi phỏng vấn. Nghĩ thế nó lại chán nản lười không đi mua thuốc nên quyết định nằm xuống ngủ tiếp. Đến buổi trưa khi nó dậy, nó lại cảm thấy người mình nặng nề và mệt mỏi hơn. Quyết định bấm số của cô và gọi.
(Alô Jung Jin à, có chuyện gì thế?- Hee Soo ở bên đầu dây kia bắt máy)
– Cậu phỏng vấn xong chưa?- nó hỏi.
(Xong rồi. Tốt lắm. Mà giọng cậu sao vậy. Nghe khàn khàn. Ốm à?- Hee Soo lo lắng hỏi)
– Ukm, hình như là thế? Cậu đến đây được không?- nó nói.
(Được chứ, cậu ăn gì chưa để mình mua đồ ăn với thuốc luôn cho)
– Mk chưa, cậu mua đi nhé- nói xong thì nó cúp máy và lại nằm xuống thiếp đi một giấc cho đến lúc cô đến thì mới tỉnh lại.
Hee Soo đến lấy thức ăn cho nó rồi cho nó uống thuốc. Nó bị sốt 38 độ.
– Cậu gọi cho anh ấy chưa?- cô vừa dọn dẹp lại phòng cho nó vừa hỏi.
– Chưa. Hôm nay anh ấy có lịch trình bận nên tớ cũng không muốn làm phiền. Sợ anh ấy lại lo- nó chán nản trả lời.
– Nhỡ may đến lúc anh ấy biết còn lo lắng hơn. Sao cậu khogo thử nhắn tin đi?- cô cao giọng nói.
– Thôi. Tớ không thích- nó nói.
– Tớ cũng đến chịu cậu. Có người yêu mà lúc ốm lại không báo- cô bó tay với nó.
Nó không nói gì. Im lặng nghe nhạc. Hee Soo ở với nó đến tối thì về. Đáng lẽ ra là cô muốn ở đây chăm sóc nó nhưng ns thì cứ đuổi cô về vì từ nãy đến giờ người yêu của cô đã gọi mấy lần để giục rồi. Nó cũng không muốn làm cô khó xử với bạn trai mới quen nên bắt buộc phải đuổi nó về dù không muốn.
Con người ta những lúc ốm đau bệnh tật thì làm gì có ai lại muốn ở một mình đâu chứ? Sáng nó ngủ dậy đã là 9h, vì hôm qua anh quản lí bảo ngày hôm nay các oppa sẽ có lịch trình từ sáng sớm nên ko cần đến để chuẩn bị bữa sáng. Không hiểu sao từ lúc dậy đầu nó lại đau như búa bổ, nhìn mọi vật đều mờ mờ, quay vòng vòng xung quanh mình mà nó không thể nào mở nổi mắt ra. Đưa ta lên sờ trán thì thấy hơi nóng, nó nghĩ chắc là mình bị ốm nên vậy. Người nó rất lạ, nhiều khi chả làm gì mà tự nhiên lại sốt. Với lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi điện cho Hee Soo thì mới chợt nhớ ra hôm nay cô có buổi phỏng vấn. Nghĩ thế nó lại chán nản lười không đi mua thuốc nên quyết định nằm xuống ngủ tiếp. Đến buổi trưa khi nó dậy, nó lại cảm thấy người mình nặng nề và mệt mỏi hơn. Quyết định bấm số của cô và gọi.
(Alô Jung Jin à, có chuyện gì thế?- Hee Soo ở bên đầu dây kia bắt máy)
– Cậu phỏng vấn xong chưa?- nó hỏi.
(Xong rồi. Tốt lắm. Mà giọng cậu sao vậy. Nghe khàn khàn. Ốm à?- Hee Soo lo lắng hỏi)
– Ukm, hình như là thế? Cậu đến đây được không?- nó nói.
(Được chứ, cậu ăn gì chưa để mình mua đồ ăn với thuốc luôn cho)
– Mk chưa, cậu mua đi nhé- nói xong thì nó cúp máy và lại nằm xuống thiếp đi một giấc cho đến lúc cô đến thì mới tỉnh lại.
Hee Soo đến lấy thức ăn cho nó rồi cho nó uống thuốc. Nó bị sốt 38 độ.
– Cậu gọi cho anh ấy chưa?- cô vừa dọn dẹp lại phòng cho nó vừa hỏi.
– Chưa. Hôm nay anh ấy có lịch trình bận nên tớ cũng không muốn làm phiền. Sợ anh ấy lại lo- nó chán nản trả lời.
– Nhỡ may đến lúc anh ấy biết còn lo lắng hơn. Sao cậu không thử nhắn tin đi?- cô cao giọng nói.
– Thôi. Tớ không thích- nó nói.
– Tớ cũng đến chịu cậu. Có người yêu mà lúc ốm lại không báo- cô bó tay với nó.
Nó không nói gì. Im lặng nghe nhạc. Hee Soo ở với nó đến tối thì về. Đáng lẽ ra là cô muốn ở đây chăm sóc nó nhưng ns thì cứ đuổi cô về vì từ nãy đến giờ người yêu của cô đã gọi mấy lần để giục rồi. Nó cũng không muốn làm cô khó xử với bạn trai mới quen nên bắt buộc phải đuổi nó về dù không muốn.
Con người ta những lúc ốm đau bệnh tật thì làm gì có ai lại muốn ở một mình đâu chứ?-