[ Fanfic Exo ] Hậu Chiến Hoàng Tử Và Mĩ Nam

Chương 42: Món quà của vợ tôi


Đọc truyện [ Fanfic Exo ] Hậu Chiến Hoàng Tử Và Mĩ Nam – Chương 42: Món quà của vợ tôi

Các phiên ngoại này ra đời sau khi Sunny đọc được một bài báo trên blog Tâm Sự, thấy hay nên sửa lại đăng lên cho mọi người.
———-//////////———
Là một phó giám đốc nên công việc của tôi khá bận rộn, đi gặp đối tác suốt ngày. Nhiều khi khuya muộn với về. Ba năm nay kể từ ngày leo tới vị trí đó, tôi chẳng còn thời gian cho gia đình nữa. Mọi thứ đều nhạt dần, tôi không còn hôn vợ trước khi đi làm, cũng lâu lắm rồi chưa ăn bữa cơm gia đình. Tôi luôn nghĩ để có được cuộc sống sung túc, giàu sang thì vợ con cần phải hiểu và thông cảm cho công việc của chồng. Vợ tôi luôn ủng hộ tôi hoàn thành tốt công việc của mình. Tôi khi tôi thấy được nỗi buồn trong đôi mắt của cậu, nhưng vợ chẳng bao giờ kêu than. Hài lòng vì có một người vợ biết nghĩ cho chồng, tôi tập trung vào làm việc để một ngày kia sẽ leo lên vị trí cao hơn.
Rồi cứ thế tôi gặp gỡ và say nắng SeoJin- một nhân viên của công ty đối tác từ bao giờ không hay. Tôi dành thời gian rảnh rỗi của mình bên cô ấy, đôi khi vì nhớ nhung tôi trốn cả việc để hẹn hò với SeoJin. SeoJin trẻ hơn vợ tôi, chưa có chồng nhưng không xinh đẹp bằng vợ tôi. Vậy mà không hiểu sao tôi lại mê SeoJin đến thế. Chúng tôi bí mật qua lại với nhau cũng được gần năm trời. Địa điểm chúng tôi gặp nhau là nhà nghỉ X và quán café ngay gần đó. Tôi cố gắng giấu chuyện mình ngoại tình thật tốt, bằng cách làm việc hăng say, và tỏ ra lạnh lùng khi có người khác đi cùng với SeoJin. Tuần trước là sinh nhật của tôi, SeoJin đã bí mật tổ chức sinh nhật thật hoành tráng cho tôi. Vậy mà chính tôi còn không nhớ hôm nay là sinh nhật mình. Cảm động trước tình cảm SeoJin dành cho mình, tôi vui vẻ trao cho em những giây phút ngọt ngào. 12h đêm, tôi vội vàng đưa SeoJin về, rồi đi thẳng về nhà mình luôn.
Về đến nhà, tôi thấy vợ ngủ gật ở ghế sofa, trước mặt là chiếc bánh sinh nhật và hộp quà màu xanh. Lấy chăn đắp cho vợ, vợ định bế cậu vào giường ngủ. Vợ tôi tỉnh giấc nhẹ nhàng trách:

– Sao anh về muộn thế. Để em đi hâm lại thức ăn, rồi mình mừng sinh nhật anh nhé. Con ngủ mất rồi, với lại bây giờ sang ngày mới rồi. Em xin lỗi.
– Tại anh bận gặp đối tác nên về muộn thôi. Không phải lỗi ở em, thôi muộn rồi em dọn mấy đồ này đi rồi đi ngủ.
– Vâng. Nhưng em có món quà này tặng anh. Anh đi tắm đi rồi hãy mở ra xem nhé.
– ừ. Em đi ngủ trước đi.
Tắm xong, định vào phòng đi ngủ nhưng nhìn thấy hộp quà vợ tặng tôi lại ngồi lại phòng khách mở ra xem. Là cà vạt, nhẫn cưới của vợ, lá đơn ly hôn và cuốn album ảnh cưới của vợ chồng tôi. Giật mình trước những món đồ vợ để trong hộp quà, tôi như ngầm hiểu ra ý vợ muốn nói. Tại sao cậu ấy biết tôi có tình nhân bên ngoài, tại sao cậu ấy vẫn lặng lẽ chăm sóc tôi. Rồi đến hôm nay cậu ấy đòi chia tay, cũng không nói một lời với tôi.
Giở album ảnh cưới 5 năm trước ra, tôi nhớ lại ngày đó mình yêu vợ biết nhường nào. Khó khăn lắm tôi mới chiếm trọn được trái tim vợ, từ bao đối thủ đáng gờm khác. Vậy mà hôm nay, tôi lại phản bội làm tổn thương cậu ấy. Nhẫn và cà vạt là 2 thứ mà khi kết hôn, vợ đã bảo tôi “Đây là sợi dây trói buộc 2 vợ chồng mình lại” Vậy mà hôm nay vợ lại quyết định chia tay tôi sao. Không, tôi đã sai, có lỗi với vợ thật rồi. Đứng dậy tôi vội vã lao sang nhà SeoJin giữa đêm khuya. Thấy tôi vội vã đến, SeoJin ngạc nhiên vô cùng.
– Sao anh lại sang đây vào giờ này. Mình vừa mới ở bên nhau cách đây 3 tiếng mà. Anh thật là…

– Mình dừng lại em nhé. Anh đã đi quá xa rồi. Anh cần phải về bên vợ con anh, cậu ấy cần anh. Còn em, em cũng phải tìm một người nào đó kết hôn đi. Em không thể cặp kè với anh, khi chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Anh xin lỗi, nhưng từ mai mình đừng gặp nhau nữa.
– Là sao? Sao anh thay đổi nhanh vậy. Em yêu anh, và em chấp nhận làm người thứ 3.
– Em không được làm thế. Mọi chuyện nên kết thúc khi quá muộn. Em còn trẻ, đẹp xung quanh em vẫn còn có rất nhiều đàn ông theo đuổi. Quên anh đi, anh về đây.
Nói xong, tôi lại hộc tốc về nhà. Vừa về đến sân, tôi đã thấy vợ ngồi trầm tư ở hiên nhà. Tôi vội vàng lao đến ôm vợ rồi thủ thỉ.
– Vợ à. Anh xin lỗi, xin em đừng buông tay anh nhé. Hãy cho anh cơ hội được đeo chiếc nhẫn kia vào tay em một lần nữa. Anh hứa sẽ không bao giờ làm em buồn nữa.

– Anh cứ đi, nếu anh và người ta cần nhau và hạnh phúc hơn bên mẹ con em.
– Không. Chỉ là nhất thời anh hồ đồ thôi. Đừng bao giờ buông tay anh vợ nhé. Anh sẽ chỉ yêu mình vợ thôi, anh sẽ cố gắng tối nào cũng về ăn cơm với mẹ con em. Và yêu em như ngày đầu. Cảm ơn em, cảm ơn món quà sinh nhật của vợ đã giúp anh tỉnh ngộ và nhận ra sai lầm của mình.
Vợ không nói gì, chỉ dụi đầu vào ngực tôi mà khóc. Tôi biết cậu ấy đã cố chịu đựng nỗi đau này. Vì tôi cậu ấy đã khổ quá nhiều rồi. Lau đi giọt nước mắt của vợ, thấy đôi mắt thâm quầng vì khóc tôi lại tự trách bản thân nhiều hơn.
Từ sau hôm đấy, tôi cắt đứt hẳn liên lạc với SeoJin toàn tâm toàn ý với vợ con. Bởi tôi nhận ra rằng: Không ai yêu mình bằng vợ, không chỗ nào bình yên hơn gia đình của chính mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.