Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 99
– Cậu nà, Lâm Kha nà, anh Key nà, pama nà, anh, chị nà và cả cái tên có hôn ước vs tiểu thư nhà họ Hoàng nữa- nó cười.
– Ken ák hả?- Hana cười hỏi, rồi, chợt lại nghĩ đến mình- cảm giác khi thick ai đó thế nào, Anny?
– Rất tệ.- con bé thành thật nói.
– Tệ?- Hana ngạc nhiên nói, chẳng phải từ xưa đến nay ng` ta đều nói cảm giác đó rất tuyệt, rất hạnh phúc? Sao lại………
Con bé ngẩng đầu dậy, mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Hana. Nó dễ dàng đọc đc suy nghĩ của cô bạn mình, thật sự, Hana ko phải là ng` bik cách che giấu cảm xúc…..
– Ukm, rất tệ. Bởi vì trái tim ko có nhiều chỗ để chứa hết họ. Rồi, sẽ có lúc phải lựa chọn giữa một và hai, rất khó khăn đó- con bé cười buồn, có lẽ, nó nhớ đến Kavin……..
Rồi, nhanh chóng lấy lại vẻ tươi vui thường ngày, con bé mỉm cười nhìn Hana.
– Vậy cậu thì sao, Hana?
– Tớ? Ukm…….Cũng ko bik chắc nữa. Nhưng tớ ko nghĩ là mình nên yêu ng` đó.- cô cười đau khổ.
– Tớ cũng nghĩ vậy.- con bé gật gù nói.
Hana mở to mắt ngạc nhiên. Con bé nói vậy là sao? Ko lẽ, con bé đã bik………. Nhận ra sự sơ xuất trong lời nói của mình, con bé vội vàng chữa cháy.
– Ý tớ là, tình yêu chẳng tốt đẹp j`, vậy nên, tốt nhất đừng yêu là hơn.
– Nhưng, tớ ko thể trốn nó đc…..- Hana nói, ánh mắt buồn rười rượi.
– Ukm, tình cảm là thứ ko phải mun là có thể trốn tránh hay phủ nhận nó.- con bé cười.- mà, tối hôm đó, hôm ở căn biệt thự lần trước ấy, cậu ngủ ngon chứ? Tớ vẫn cảm thấy có chút áy náy.
– Về chuyện sợ bóng tối hả? Ko sao đâu. Tối đó tớ ngủ rất ngon, mặc dù lúc đầu có hơi sợ một chút, nhưng sau đó……….- Hana im lặng.
– Sau đó chắc Jay đã an ủi cậu?- con bé cười khẩy, khi nhận ra sự thảng thốt trên khuôn mặt Hana, nó cười- thì tại anh tớ vẫn hay làm vậy mỗi khi tớ sợ điều j` mà.
– Uk`.
– ……………
Một khoảng im lặng bao quanh. Cả hai đứa nó đều im lặng nhìn đi đâu đó, theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Gục đầu dựa vào vai Hana, con bé đưa tay nghịch mấy lọn tóc của cô…..
– Hana, cậu có giận ko nếu tớ làm việc có lỗi vs cậu?- con bé nói, giọng sâu lắng.
– Ko. Vì mọi việc cậu làm lun có lí do của nó- Hana tin tưởng đáp.
– Vậy ư?- con bé cười khan- cậu đã tin tưởng tớ quá rồi. Chỉ e……….- nó cười- Nếu sau này, cậu làm j` có lỗi vs tớ, tớ cũng sẽ bỏ qua cho cậu.
– Thật ư?- Hana cười hỏi.
– Ukm, sẽ bỏ qua cho cậu- mỉm cười đầy ẩn ý- và cho ng` cậu yêu.
– Tại sao lại là cho ng` tớ yêu?
– Ukm, tớ đã nói rồi, tớ nhất định ko để ng` khác làm cậu bị tổn thương.- con bé mỉm cười.
“Và vì tớ, nhất định sẽ làm cậu bị tổn thương, Hana……..”
Đôi lúc, ta dù mun hay ko cũng phải đối mặt vs những chọn lựa và thử thách….
Có những lúc, buộc phải làm ng` mình yêu thương bị thương tổn, song cũng là để ng` đó đc hạnh phúc….
Dù mun hay ko, ko một ai có thể trốn tránh đc thứ gọi là số phận…Tình yêu, tình thương, tất cả như một vòng luẩn quẩn mãi ko thôi………
~oOo~
Ngồi trong phòng họp gia đình, vs sự tinh ý vốn có, con bé dễ dàng nhận ra có j` đó rất khác lạ. Bầu ko khí bỗng trở nên vô cùng nặng nề…..Phảng phất trên khuôn mặt ông và pama chồng nó là sự lo lắng, tuy nhiên, ko hề mất đi phong thái điềm đạm vốn có…..
– ông, phải chăng có chuyện j`?- nó mở lời hỏi. Họp khẩn cấp như vầy, hẳn có nguyên nhân……
– Ukm- ông Trần khẽ thở dài- Có một ai đó đang cố gắng thu mua cổ phần của tập đoàn nhà ta……
– Một ng` bí ẩn?- nó ướm lời.
– Cho đến h là vậy- pa chồng nó nói.
– Mọi ng` nghĩ là ai?
Một khoảng thời gian im lặng…….
Môi con bé khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhẹ đến mức nếu ko để ý cũng ko thể thấy……tựa như gió thoảng……
– Ta nghĩ là tập đoàn Lý Thiên.- ông nó cất lời.
Con bé chỉ im lặng, mỉm cười.
– Ngày xưa, vì theo một số thông tin cho bik, ta và ông con nghi ngờ tập đoàn đó làm ăn bất chính nên chúng ta đã phải hủy đi hợp đồng vs tập đoàn Lý Thiên, chính vì thế mà họ đã bị phá sản *thở dài* Sau này, cũng ko hiểu sao họ lại có thể vục dậy một cách nhanh vậy. Ta nghĩ họ mun trả thù…..
Con bé mỉm cười, một tia sáng lóe lên trong đáy mắt một cách khó hiểu.
– Nhưng họ ko đủ khả năng để làm điều đó……….
– Đúng vậy, họ ko đủ khả năng, vs tập đoàn nhỏ kia, đấu vs chúng ta là việc ko thể.
– Ông đang nghĩ đến ng` hậu thuẫn giấu mặt phía sau?- con bé cũng ko hẳn là hỏi, gần như khẳng định.
– Đúng vậy.
– Chúng ta ở ngoài sáng, họ ở trong tối. Rõ ràng chúng ta đang bất lợi.- con bé cười nói, khuôn mặt vẫn bình thản đến kinh ngạc, hình như vấn đề này chẳng ảnh hưởng j` đến nó cả.
ông Trần và pama chồng nó thở dài. Tất cả những j` con bé nói đều đúng. Đó chính là điều mà họ lo, và đang đau đầu tìm cách giải quyết……
– Mọi ng` cần con giúp j`?- con bé hỏi thẳng.
– Ta……….ta nghĩ là cần nhà con giúp.- pa chồng nó nói.
– Vâng. Tất nhiên, nhà họ Hoàng ko thể đứng nhìn nhà họ Trần gặp nạn, hơn nữa, sớm muộn j` bọn họ cũng nhắm đến nhà con, song, đó có phải là cách giải quyết tối ưu nhất?- con bé nhướn mày hỏi, khẽ cười nhạt.
– Đúng vậy, nhưng, chúng ta còn có thể làm j` khác?- ông Trần thở dài.
Con bé mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh một cách kì lạ, như đang toan tính một điều j` đó….
– Có thể. Hãy tìm cách để chúng ta trở thành ng` chủ động trong cuộc chơi này.
– Ý cháu là j`?
– Hi`, ý cháu là- ánh mắt con bé đột nhiên trở nên cương nghị và quyết đoán- hãy làm cho chúng ta là những ng` ở trong tối, họ ở ngoài sáng.
– Có thể sao? Đến h chúng ta vẫn chưa bik dc đứng sau họ là ai.- pa chồng nó lo lắng nói.
– Việc này, mọi ng` cứ để con lo- con bé tự tin nói.- Ak, mọi ng` hãy khoan nói vs gia đình con đã, con nghĩ hãy khoan làm chuyện này rùm beng lên trong thời gian này, hơn nữa, con cũng ko mu làm ông con lo lắng.
– Ta hiểu.- ông Trần gật đầu nói.
– Vâng, vậy, con xin phép ra ngoài, con có một cuộc hẹn vào lát nữa- con bé cúi đầu lễ phép nói.
– Ukm.
Con bé cúi đầu chào mọi ng` trong phòng, rồi, mở cửa bước ra ngoài. Ở trong phòng, ông Trần và pama chống nó ko khỏi ngạc nhiên trước cháu/ con dâu của họ. Tuy bik là ng` nhà họ Hoàng ko phải là bình thường, nhưng, thật sự, cô bé này, khiến ng` khác ko thể ko run sợ trước sự tự tin áp đảo trong từng lời nói….
Bước về phòng, con bé gọi điện cho ai đó, bảo đến đón mình đi đến đâu đó, rồi, khẽ mỉm cười…….
“Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi……”
~oOo~
Trong một quán kem trông khá trang nhã ở ngay giữa trung tâm thành phố, ở một góc kín đáo ở cuối quán, một cô bé ngồi đó, tay mân mê ly kem, ánh mắt hướng nhìn xa xăm ra khoảng trời rộng mênh mông………
– Cậu nghĩ đó là ai?- cô bé hỏi, mắt vẫn nhìn ra ngoài.
– Đang điều tra.- ng` con trai đáp lại.
– Thôi khỏi, dừng lại đi.- cô bé quay mặt nói.
– ????
– Cách nhanh nhất chính là hỏi ng` trong cuộc.- mỉm cười tự tin.
– Ai cơ?