Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 59
Thằng nhok nhìn con bé đầy lạ lùng, rồi như nhận ra chẳng làm đc j` hơn, thằng nhok đành đi ra, để con bé lại một mình. Nhưng lần này để tránh tình trạng con bé “bỏ nhà đi bụi” như lúc ở phòng y tế, thằng nhok cho cả đám vệ sĩ đứng quanh biệt thư, kiểu này thì ruồi cũng đừng mong thoát đc chứ đừng nói ng`!
– Eo, cứ như là tội phạm bị công an bao vậy ấy.- ng` làm 1.
– Hix. Tôi lại thấy giống bị mafia khủng bố hơn.- ng` làm 2.
– Chậc. Vậy khác j` bị giam lỏng chứ, h đi đâu cũng bị kiểm tra.- ng` làm 3.
– Ầy, hôm qua tôi chỉ đi vứt rác thôi mà cũng bị họ soi đi soi lại mãi, ko hiểu cậu chủ làm thế để làm j` nữa…..- ng` làm 4.
– Haizz……- tất cả cùng thở dài.
Ở cách đó ko xa, thằng nhok cũng đã nghe mấy ng` làm nói chuyện vs nhau nhưng ko nói j`. Uh` thì cũng công nhận là nó làm thế hơi quá, nhưng còn hơi là để con bé bỏ đi đâu mất tiêu, đến khi tìm có mà chết! Nhưng dường như nó lo hơi xa hay sao mà suốt mấy ngày nay con bé đừng nói là bỏ đi ra ngoài, ngay cả bước chân ra khỏi phòng con bé cũng chẳng thèm làm nữa là……Ko hiểu sao, mấy lời vị bác sĩ kia nói hôm trước kia quanh quẩn trong đầu thằng nhok. Bị bệnh trầm cảm ư? Ko lẽ……Ko, ko thể nào! Chắc chỉ là do con bé mệt thôi, sao lại có chuyện đó đc…..Nhưng mà……đã mấy ngày nay con bé ko nói năng, ăn uống j`, suốt ngày nhốt mình trong phòng, gần như cắt đứt hoàn toàn vs thế giới bên ngoài….Thật lo quá đi…..
– Ken, đã có chuyện j` xảy ra vậy? Sao mấy hôm nay con bé lại…..- mẹ thằng nhok lo lắg hỏi.
– Ko có j` đâu, chỉ là Anny, cô ta……bác sĩ bảo bị bệnh j` đó truyền nhiễm thì phải nên phải cách li, mọi ng` đừng lo- thằng nhok bấm bụng nói dối, nó ko mun để mọi ng` lo.
– Vậy ak`? Vậy sao con ko nói sớm? Thế con bé bị bệnh j`? Có nặng lắm ko?
– Ko sao đâu, vài bữa sẽ khỏi í mà…..- thằng nhok trấn an.
– Vậy để mẹ bảo ng` đưa đồ lên cho con bé, tội nghiệp, bị bệnh thế này…..
– Ko cần đâu, mẹ cứ để đó con đưa lên cho, dù sao Anny cũng ko thick ng` lạ vào phòng cô ấy.
Mẹ thằng nhok gục gặc đầu rồi đưa khay cơm cho thằng nhok, dục nó đi nhanh.
Cốc. Cốc. Cốc.
Thằng nhok đã gõ cửa suốt từ nãy h mà con bé vẫn ko hề có động tĩnh j` làm thằng nhok thấy lo chết đi đc, ko hiểu có xảy ra chuyện j` ko nữa…..Đã một ngày rồi con bé ko ăn uống j` chứ ít j`, chỉ sợ ngất trong phòng rồi cũng nên….. Hừm! Xem ra ko còn cách nào khác nữa rồi, đành dùng cách đó vậy…..
Đi lui phía sau vườn, cụ thể hơn là ngay dưới cửa sổ phòng con bé, thằng nhok bắt đầu……trèo!!! Cũng lâu rui` thằng nhok ko có trèo cửa sổ như vầy nữa, từ cái hôm trèo trúng ngay phòng con bé, nhưng bây h chẳng còn cách nào khác, đành dùng lại cách cũ thôi……
Hừm! Cửa sổ đóng. Bik ngay mà. Nhưng ko sao, bổn thiếu gia đây thiếu j` cách, hehe…..- thằng nhok cười tự đắc rui` đưa tay vào trong túi, sau khi chắc chắn mình đã có chỗ dựa an toàn, chứ ko rớt xuống một cái có mà……về ăn Tết vs tổ tiên, hix. Lôi từ trong túi ao ra một……thanh thép nhỏ, thằng nhok đưa thanh thép đó sát vào tấm kính, khéo léo luồn vào trong nhờ một lỗ nhỏ đc đục khá nhỏ, khó nhận ra nếu ko để ý kĩ. Vận dụng hết kĩ năng……mở khóa của mình, sau một hồi vất vả, cuối cùng thằng nhok cũng mở đc cửa sổ rồi nhanh chóng nhảy vào trong phòng con bé. Thành công thắng lợi!!!! (tên này có khiếu làm đạo chích ghê ^^)
– Anny, cô…..- thằng nhok ngơ ng` nhìn con bé.
Tình trạng hiện h là thằng nhok vừa nhảy từ cửa sổ vào, con bé thì hình như chẳng hề bận tâm đến việc có ng` vào phòng mình, hơn nữa lại từ đường cửa sổ, cũng chẳng hề để cho cái ng` đang đứng lù lù trước mặt mình vào trong mắt, vẫn chỉ tập trung hướng về khoảng trời bao la sau cửa sổ…..Thằng nhok chầm chậm tiến lại gần, lo lắng hỏi….
– Anny, cô vẫn ổn đấy chứ?
Im lặng ko nói j`.
– Cô…..cảm thấy ko ổn ở chỗ nào ak`?
Ngồi yên, ko nhúc nhích.
– Cô….ko thấy đói ak`?
Ánh mắt vẫn vô hồn, xuyên suốt.
Thằng nhok đành bất lực nhìn con bé. Cả buổi, vẫn chỉ có mình nó độc thoại, con bé tuyệt ko nói bất kì một câu nào. Sao lại thế chứ????
2 ngày sau, tình trạng đó vẫn cứ lập lại, ko có chút tiến triển j`. Con bé vẫn im lặng ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, bỏ ngoài mắt tất cả các thứ còn lại…..Cho đến ngay thứ 3 thì…..
Thằng nhok vừa bước vào phòng (đi cửa chính đàng hoàng ak` nha) đã đc dịp mắt A mồm chữ O nhìn con bé. Con bé hôm nay ko có ngồi yên nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây nữa mà thay vào đó là chúi đầu chúi cổ vào đống giấy má trên bàn. Cầm một tập giấy lên xem, thằng nhok nhận ra đây là một dự án mà nhà nó đang làm. Liếc nhìn sang tập giấy khác, lại là một dự án khác. Ko hiểu con bé lấy đâu ra hay vậy ta?
– Này, Anny!
Con bé ko thèm để ý đến thằng nhok, vẫn chăm chú vào cái laptop, tay đánh lia lịa (giống tình trạng mình hiện h, hihi). Thằng nhok lắc đầu, im lặng ngồi xuống giường chăm chú nhìn con bé, h nó có làm j` cũng vô ích, con bé này thật là…….
Giai đoạn 2 kéo dài đến bây h cũng đã đc 4 ngày. Con bé suốt ngày chỉ có làm việc, làm việc và làm việc. Chấm hết. Ko ăn, ko uống, ko nghỉ ngơi, làm việc 24/24. Suốt 5 ngày đó, ngày nào thằng nhok cũng ngồi yên nhìn con bé, thỉnh thoảng độc thoại….vv….nhưng con bé tuyệt nhiên vẫn ko nói j`!
Tròn một tuần kể từ ngày con bé- theo như bác sĩ nói là- bị mắc bệnh trầm cảm. Thằng nhok ngày ngày vẫn đều đặn cố gắng “dụ dỗ” con bé nói j` đó, hay là làm j` đó, hay là ăn, uống j` đó….vv….nhưng xem ra đều phí công vô ích. Thằng nhok bắt đầu thấy nản…..
– Tôi bắt đầu cảm thấy khâm phục cô rồi đó, Anny.- thằng nhok nói vs vẻ chán chường- thật ko hiểu cô làm sao có thể ko ăn, ko uống, ko ngủ, ko nói chuyện suốt một tuần thế nhỉ? Nếu là tôi, tôi đã vào viện tâm thần từ lâu rồi….Thật ko hiểu cô như thế này tôi nên cười hay nên khóc nữa……
Thằng nhok đang nói, chợt ngưng lại khi thấy con bé đột ngột ngẩng đầu lên, thôi nhìn vào cái màn hình laptop nữa. Con bé nhìn chằm chằm vào thằng nhok, ánh mắt như lộ vẻ “ngạc nhiên chưa kìa”, môi mấp máy…..
– Khóc?
Tiếng con bé nghe rất nhỏ, chỉ như gió nhẹ thoảng qua nhưng cũng đủ khiến thằng nhok giật mình.
– Anny, cô……cuối cùng cô cũng chịu mở miệng nói rồi!!!!!
Nhưng thằng nhok chưa kịp vui mừng lâu, chợt lại thấy con bé nước mắt đầm đìa……
Con bé ngồi yên, miệng lẩm nhẩm “khóc?”. Nó ko hề nhận thức đc là mình đang khóc….nước mắt cứ như tự động tuôn ra…….ko ngừng…..Cho đến khi cảm thấy môi mình mặn chát, con bé mới thẫn thờ đưa tay lên, chạm vào mặt…..ướt đẫm…..
– Anny, cô ko sao chứ?- thằng nhok lo lắng hỏi.
Nhưng đối vs con bé, nó chẳng hề nghe thấy thằng nhok nói j`, chỉ bik ngước đôi mắt đã ướt đẫm nước của mình lên, nhìn thằng nhok, ánh mắt tha thiết, đau đớn, như một mũi tên đâm xuyên qua tim ng` đối diện…..Trong phút chốc, thằng nhok ngơ ng` trước ánh mắt đó. Rồi ko hiểu sao, như có cái j` đó đùn đẩy, thằng nhok bước lại phía con bé, đưa tay gạt đi giọt nước nước mắt vừa chực tràn khóe……Con bé ngỡ ngàng nhìn, rồi bất chợt, ôm chầm lấy thằng nhok. Tiếng nấc lớn dần, thổn thức…..Thằng nhok cũng vòng tay ôm lấy con bé, nhẹ đưa tay vuốt tóc vỗ về…….
– Ahhhhh!!!!!!!
– Ư…ồn ào quá…..ko cho ai ngủ j` cả…..
– Ngủ? Ngủ cái j` mà ngủ? Dậy, dậy nhanh cho tôi!!!!!!!!
– Uhm…..còn sớm mà……
– Sớm….sớm cái đầu anh ấy! Dậy nhanh cho tôi!!!!!
– Áh! Đứa nào làm cái quái j` thế?
– Đứa này chứ đứa nào! Sao anh lại ở đây hả?????
– Huh? Giọng nghe……Áhhh!!!!! Sao….sao cô lại ở đây?????
E hèm! Hiện trường và diễn biến của vụ việc là thế này…..
Sáng sớm (hình như lặp từ này hơi nhiều ^^).
Con bé cựa mình, theo thói quen, nó lại bắt đầu “uốn **” tay chân, lăn qua lăn lại cho nó tỉnh. Ầy, sao tự nhiên thấy…..lạ lạ…..Sao mà…hôm nay giường nhỏ thế nhỉ? Mới lăn một chút mà đã chạm thành giường là sao ta? Mà…cả cái thành giường này nữa, sao mà……ấm thế nhỉ? Uhm…lại còn…..lớn ơi là lớn nữa….Kì quá ta! Đang còn mơ mơ màng màng, đột nhiên, cái-thành-giường ko hiểu làm sao mà lại…..ôm con bé! Lạ nhỉ? Ớh….mà khoan. Ôm? Cái-thành-giường? Đùa ak`? Cái thành giường làm j` mà bik ôm? Vậy……cái-thứ-tạm-coi-là-cái-thành-giường kia là cái j` vậy cà?
Cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu (ko ngủ cả tuần chứ ít j`), con bé mơ màng nhìn cái-thứ-tạm-coi-là-cái-thành-giường đó. Ko bik có thần dược j` ko, mà từ cố gắng mãi mới mở đc mắt một ít, đôi mắt nó bây h ngay lập tức mở to. Ko…ko thể tin nổi…Cái…..cái j` thế này??? Cái j` đang ôm nó thế này????? Thần kinh côn bé gần như ngừng hoạt động, máu cũng ngừng chảy…..
Một giây sau…..
– Ahhhh!!!!!!!!- con bé hét toáng lên.
– Ư…..ồn ào quá…..ko cho ai ngủ j` cả…..