Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 58
Anny, cô vẫn ổn đấy chứ?- thằng nhok nhìn con bé, ái ngại hỏi.
Để TM sơ lược qua một cái nà: tình trạng con bé hiện h là trên mức báo động đỏ, hix. Ng` dầm mưa, ướt hết từ đầu đến chân, y như chuột lột, tóc bết cả vào mặt, ng` thì đờ đẫn, ánh mắt trở lại trạng thái vô hồn.
Con bé im lặng ko nói j`, cũng chả thèm ngước mặt lên nhìn thằng nhok, chỉ lẳng lặng bỏ lên phòng. Thằng nhok lo lắng nhìn theo, tự dưng thấy xót xa thay cho con bé, cú shock này, liệu con bé có vượt qua đc??? Thở dài nhìn lên con bé, thằng nhok tá hỏa thấy con bé đang trong tình trạng……..rơi tự do! Ngay lập tức, thằng nhok lao đến, may mà đỡ con bé kịp.(phù…)
– Anny, cô sao vậy hả? Anny….!!!!!!! Ng` đâu, mọi gọi bác sĩ, nhanh lên!!!!!- thằng nhok hét toáng lên rồi vội vàng bế con bé vào phòng.
Nhìn khuôn mặt trước đây suốt ngày cười tươi hớn hở, đắc ý vênh lên vậy mà h đây ko khác j` cái xác ko hồn, trông phờ phạc đến xơ xác, tự dưng thằng nhok thấy có chút j` đó……đau lòng chẳng hạn?…..
– Bác sĩ, cô ta thế nào rồi? Ko sao chứ? Có j` nguy hiểm ko?????- thằng nhok hỏi dồn dập làm vị bác sĩ hoa cả mắt.
– Cậu chủ, xin cậu hãy bình tĩnh.
– Bình tĩnh? Đùa ak`? Thử hỏi vợ ông một ngày ngất mấy lần như thế ông có bình tĩnh đc ko hả?????
– ơh…..- vị bác sĩ ngơ ng`, cái mặt nhìn ngu thế là bik ngay ko hiểu cậu chủ của mình vừa nói cái j`.
Trong lúc đó, thằng nhok thì tức điên, lòng dạ đã nóng gần chết rồi mà tên bác sĩ này còn rỗi hơi mà học nói. (hix, có bik mình vừa gọi con bé là cái j` đâu, lo quá, gọi đại)
– ơh, ah cái j`? Tôi hỏi cô ta thế nào rồi? Ông có nói ko thì bảo? Đang thử tính kiên nhẫn của tôi đấy ak`?- thằng nhok thiếu điều hét lên, hix.
Vị bác sĩ thấy thằng nhok nổi điên thì ng` run lẩy bẩy, j` chứ cậu chủ nhà này tính khí ra sao, hơn 30 năm làm việc ở đây ông còn ko bik ư? Lén đưa tay lên lau mồ hôi, ông cố lấy lại bình tĩnh mà nói cho nó rõ, chứ lắp bắp là chết, hix….
– Cậu chủ đừng lo, tiểu thư chỉ do quá sức lại suy nghĩ quá nhiều, cộng thêm việc j` đó đã gây ảnh hưởng đến tâm lí nên bị kiệt sức, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn, nhưng mà……- vị bác sĩ bỗng ngập ngừng.
– Nhưng nhị cái j`? Có j` nói hết luôn đi.
– Dạ, chỉ là……cậu chủ và mọi ng` nên quan tâm đến tiểu thư một chút, ko hiểu vì sao nhưng tôi nghĩ cô ấy đã chịu một cú shock lớn, những tình trạng như thế này rất dễ dẫn đến bệnh trầm cảm, biểu hiện tiêu biểu nhất là ko cho ai động vào mình, ko nói năng j`, đóng cửa phòng tự nhốt mình trong đó…vv…..
– Thôi, thôi. Dừng lại đi. Ông đang dọa tôi đấy ak`? Con nhỏ đó mà trầm cảm cái j` cơ chứ? Đc như thế đã may, cô ta có là cái loa bik đi thì có.- thằng nhok lầm bầm.
– Chính điều đó mới làm tôi lo, tiểu thư thường ngày hoạt bát bao nhiều thì một khi mắc vào bệnh này thì……tôi e sẽ còn khó chữa hơn cả những bệnh nhân vốn trầm từ trước đấy ạk.- vị bác sĩ lắc lắc đầu vẻ khó khăn lắm.
Nghe ông này luyên thuyên nãy h, dù mun dù ko, thằng nhok cũng tự nhiên thấy……lo lo. Nếu đúng như vậy thật thì làm sao đây? Mà thôi, từ lúc nào nó hay lo thừa thế nhỉ? Nếu có thế thật thì cũng là chuyện của con bé chứ có phải là của nó đâu, quan tâm làm j`? Hơn nữa, cái ng` mà suốt ngày cười nói linh ta linh tinh đó mà mắc bệnh trầm cảm áh? đùa hoài. Sao thế đc! Nhưng mà……
– Đây là…..- con bé vừa tỉnh dậy, nhìn xung quanh rồi thắc mắc hỏi.
– Phòng cô chứ đâu. Bộ cô bị mất trí nhớ hay là bị đui mà phòng mình cũng ko nhận ra hả???- thằng nhok bước vào, nói giọng khinh khỉnh.
Con bé ngước lên nhìn thằng nhok, rồi ngay lập tức lại cúi đầu xuống, khẽ thở dài…..Im lặng một lúc lâu, thấy con bé mãi vẫn ko “phản công” như thường ngày, thằng nhok đâm lo.
– Này, cô sao thế? Dây thần kinh nói, ak` ko, dây thần kinh cãi của cô mới đúng chứ, bị hỏng rồi ak`?- lo thì lo nhưng thằng nhok ko tài nào bỏ đc cái tật nói móc nhau của mình.
Nhưng đáp lại sự mong đợi của thằng nhok vẫn chỉ là sự im lặng từ phía con bé. Thằng nhok sợ sợ, tiến lại phía con bé, đưa tay lên trán con bé, miệng lẩm nhẩm.
– Ko nóng, ko sốt, nè, cô bị sao vậy?
Sau mọi nỗ lực của thằng nhok, con bé cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn thằng nhok lần nữa. Nhưng thằng nhok còn chưa kịp mừng thì con bé đã hất tay thằng nhok ra, cất cái giọng lạnh lùng còn hơn băng ở Nam Cực.
– Đừng có đụng vào tôi…..
– Cô…..
– Tôi mun ở một mình, ra ngoài đi.- vẫn là cái giọng lạnh đến ghê ng` nhưng lại đầy uy quyền.