Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 44
Từ sau cái vụ việc kinh khủng đó, nó đã thề là sẽ ko bao h để Tuyết Nhi thắc mắc mấy cái điều ngu ngốc như vậy trong lúc ko có nó. Vậy là tần suất nó xuất hiện cùng vs Tuyết Nhu ngày càng dày đặc. Đáng nhẽ….tụi nó đã có thể ở bên nhau mãi thế, nếu như ko…..
– What? Du học? Anh? Ba đùa ak`?
– Con bik mà.- ba nó hờ hững đáp.
Trái ngược vs sự bình thản của ba mình, nó gần như ko giữ nổi ình một chút bình tĩnh.
– Con bik, nhưng…..quá nhanh!
– Ko nhanh đâu, chỉ là con đã quên mà thôi.- lần này là mẹ nó lên tiếng.
Nó thở dài ngao ngán, cả mẹ mà cũng nói vậy, xem ra ko còn cách nào khác rồi. Nó….bik làm j` hơn?…..
– Cái j`? Du học? Anh? Cậu đùa ak`?- câu hỏi y như nó lúc sáng đc đặt ra. Nhưng lần này là Tuyết Nhi.
– Nếu cậu nghĩ thế.
– Nhưng…..sao…..chẳng phải….15 tuổi kia mà, bây h cậu chỉ mới 12, vẫn còn 3 năm nữa, ko phải sao?- Tuyết Nhi cố gượng.
– 15 tuổi? Thật ra chỉ là vì ng` ta tốt nghiệp cấp 2 lúc 15 tuổi nên mới thế. Tiếc là….tớ lại tốt nghiệp nó mất rui`.- nó cười, nụ cười đầy mĩa mai.
– Cậu……- một ý nghĩ lóe lên- cậu có thể giả như mình thi trượt mà!- Tuyết Nhi reo lên.( con nhỏ này….)
Trái vs sự hồ hởi hi vọng của Tuyết Nhi, nó lại mang trên mình vẻ mặt hết sức thản nhiên- như ba nó hồi sáng. Đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, nó khẽ cười nhạt.
– Cũng tiếc là tớ đã thi ngày hôm qua rui`. Cậu nghĩ ba mẹ tớ lại ko nghĩ ra tớ sẽ làm vậy ư? Họ chờ tớ thi xong mới nói, thế đấy.
– Chẳng phải…..tuần sau mới thi sao?- Tuyết Nhi lộ vẻ ngạc nhiên.
– Ah! Với quyền lực của mình, cậu nghĩ họ ko thể dời kì thi tốt nghiệp nhỏ nhoi để đứa con gái của họ kịp thời gian chuyến bay sang Anh cùng họ sao?- nó khẽ nhếch mép đáp.
Tuyết Nhi dường như đã nhận ra tình hình “cấp bách” bây h. Xem ra dù thế nào, ng` bạn thân yêu của cô cũng phải đi. Đó là chắc chắn.
– Chán thật.- Tuyết Nhi xụ mặt xuống.
– Thôi nào, đừng có giận dỗi như con nít thế.
Nó bật cười, xoa xoa đầu Tuyết Nhi dịu dàng, rồi mỉm cười nhẹ.
– Tớ sẽ về thăm cậu mà, yên tâm đi.
Tuyết Nhi vẫn xụ mặt xuống mặc lời hứa hẹn của nó. Cô chưa từng nghĩ ko có nó mình sẽ như thế nào. Đối vs cô, nó như là một ng` chị, thậm chí là một ng` mẹ.
– Uhm….Khi nào cậu đi?
– Ngày mai.- đáp một cách thản nhiên.
– Hả???????Sao nhanh vậy?????
– Ak`! Có ng` nghĩ con gái họ sẽ bỏ trốn ấy mà. Mặc dù hơi tức vì họ ko tin mình, nhưng tớ cũng nghĩ nếu họ ko làm thế, có lẽ tớ sẽ bỏ trốn thật.- nó mỉm cười.
Tuyết Nhi bây h đã thôi xụ mặt xuống, thay vào đó là sự giận hờn- theo như nó nói là- con nít (như nhau cả, ).
– Vậy cậu đi bao lâu?
– Uhm…..nếu là ng` bình thường là 7 năm. Nhưng cậu cũng bik đấy….
– Cậu ko phải ng` bình thường- Tuyết Nhi chen ngang.
Nó khẽ bật cười trước câu nói có chút tức giận của Tuyết Nhi- sự tức giận của một cô bé 12 tuổi- rất đáng yêu. Chính nét ngây thơ này đã làm ột con bé sớm trưởng thành như nó thấy yêu quý, ak` ko, yêu Tuyết Nhi hết mực. Là yêu!!!!!
– Đúng vậy. Nên…..có thể chỉ là 4 năm…..hoặc……cũng có thể là 10 năm….- nó bình thản nhấp một ngụm trà.
Trong khi đó, Tuyết Nhi lại ho sặc sụa, do sị sặc nước.
– Mư….mươ……mươi…..mười năm? Thật ư?- Tuyết Nhi mếu máo như sắp khóc. Mà cũng ko hẳn là sắp nữa, trên khóe mắt cô đã long lanh nước mất rồi…..
Trong lúc đó, nó vẫn bình thản, cố gắng lắm mới ko bật cười.
– Uhm. Nhưng cũng có thể chỉ là 4 năm thôi.- cười nhẹ.
– Dù thế nào cũng rất lâu- Tuyết Nhi buồn bã- hay là…..tớ đi cùng cậu nhé???
Khẽ nhăn mặt lại, nó quay mặt lại đối diện vs Tuyết Nhi, nhấn giọng khẳng định điều mình sắp nói.
– Tớ ko chỉ đơn giản là đi du học, cậu hiểu mà! Dù có cùng qua Anh vs tớ, tớ cũng ko chắc cậu có thể gặp tớ “mấy lần” một năm đâu.
Tuyết Nhi buồn bã cúi đầu, thay ột lời khẳng định rằng nó đã đúng. Tuy ko phải là ng` trong gia tộc nhưng cô cũng đã từng nghe kể rằng, bất kì ai, dù là nam hay nữ, một khi đã là ng` của dòng họ Hoàng đều phải trải qua một thử thách rất khắc nghiệt để đc công nhận sự tồn tại của chính mình. Và….cũng đã có ko ít ng` đã “một đi ko trở về” trong cuộc thử thách đó. Nó thực sự rất nguy hiểm….
– Tớ sẽ cố gắng mà.
– Tớ bik, nhưng…..
Ko nói j`, nó chỉ nhẹ nhàng tiến lại gần Tuyết Nhi, vòng tay ôm cô bạn bé nhỏ của mình thật chặt, đưa tay vuốt mái tóc mềm, đặt một nụ hôn nhẹ lên đó….
– Ngốc. Phải tin tớ chứ. Dù sao thì….- khẽ ngập ngừng- cậu chỉ cần nhớ rằng…. tớ yêu cậu…..yêu……rất nhiều…….
Chúng tôi xa nhau, khi đó tôi vừa tròn 12 tuổi. Ước j`….tôi đủ can đảm để bất chấp mọi thứ mà ở lại bên Tuyết Nhi, chuyện đó đã ko xảy ra…..Tuyết Nhi cũng sẽ ko xa rời tôi……Tôi…..hận…….