Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 43
Con bé thở dài, ko nói j`. Ánh mắt nó lại một lần nữa hướng vào một điểm bất định trên bầu trời. Rồi nó bỗng mỉm cười…..thật buồn…..Nó bắt đầu nói, nhẹ nhàng, xa xăm như ai đó chứ ko phải là nó nói. Nói về một câu chuyện của một cô bé nọ……thật buồn…..
Trên một đồng cỏ rất rộng lớn nọ, có một con bé ngồi thơ thẩn một mình, hết nhìn trời lại nhìn đất, nhìn mây, ra chiều chán nản lắm. Mà cũng phải thôi, ko chán sao đc, anh nó thì đã đi Mỹ, chị nó thì lại qua Pháp một thời gian nữa mới về…..nói chung là ko có một ai chơi với nó cả. Chán.
– Áh!- một tiếng hét vang lên làm cô bé giật mình quay lại.
Tò mò bước về phía phát ra tiếng hét lúc nãy, nó ngạc nhiên nhìn thấy một cô bé khác cũng trạc tuổi mình đang tỏ ra đau đớn lắm, có lẽ là vừa bị ngã từ cái cây to bên cạnh xuống. Ko suy nghĩ nhiều, nó vội vàng chạy đến, đỡ cô bé kia lên, lo lắng hỏi.
– Bạn ko sao chứ?
Cô bé đó ngạc nhiên quay lên nhìn nó, mắt hoe hoe đỏ, rồi bỗng cất tiếng khóc lớn làm nó giật mình bối rối.
– Ah…..Bạn sao vậy? Sao bạn lại khóc?
Cô bé kia chẳng thèm nghe nó hỏi, vẫn khóc nức nở. Bực mình quá, nó chẳng thèm nhẹ nhàng nữa mà hét lên luôn.
– BẠN CÓ IM ĐI KO HẢ?
Cô bé kia nghe nó hét lên thì giật mình, im hẳn, chẳng dám hó hé j`. Ngước mắt lên nhìn nó một cách sợ sệt, cô bé kia rụt rè nói.
– Xin lỗi.
– Ko sao.- nó chán nản nói.- mà sao bạn lại khóc?
– Tại vì….ngã từ cái cây kia xuống, đau lắm. Hức!
Lại nữa. Nó ngán ngẩm nhìn cô bé kia tiếp tục nức nở. Ko bik làm j` hơn, nó đành im lặng ngồi yên chờ cô bé kia hết khóc. Một lát sau, cuối cùng cô bé kia cũng chịu nín khóc.
– Khóc đủ rồi hả?
Cô bé kia im lặng, cúi đầu xuống có vẻ bik lỗi. Nó thở dài, rồi quay sang, khẽ xoa xoa đầu cô bé đó.
– Thôi đc rồi. Mà bạn tên là j` vậy?
– Tớ tên là Linh Tuyết, nhưng cậu cứ gọi là Tuyết Nhi.- cô bé kia mỉm cười thật tươi.
– Uhm…..còn tớ tên là Trang Thanh. Chúng mình làm bạn nhé.- nó đưa ra đề nghị.
– Thật hả?- Tuyết Nhi hớn hở ra mặt.- vậy thì tốt quá. Cậu thật tốt, Trang Thanh.
Tuyết Nhi cười tươi rồi lao đến, ôm chầm lấy nó. Nó ko nói j`, mỉm cười nhìn Tuyết Nhi.
Tình bạn của tôi bắt đầu rất đơn giản……đó là khi tôi 5 tuổi……
Nó và Tuyết Nhi từ đó cứ bám chặt lấy nhau, ko rời nửa bước, cứ như là hình vs bóng nên ko khỏi khiến nhiều ng` ko bik ngạc nhiên, nghĩ hai đứa là chị em sinh đôi (vì tụi nó trông cũng tương đối giống nhau). Khi nghe hỏi, cả hai đều tủm tỉm cười mà ko nói j` càng khiến mọi ng` tò mò hơn…
Nó rất yêu quý Tuyết Nhi, cô như là một ng` em gái của nó vậy. Vì là con út trong nhà nên trước nay đều đc chiều chuộng, bây h tự dưng có một ng` em gái nhõng nhẽo như Tuyết Nhi làm nó rất lạ, nhưng cũng rất vui, ko hiểu tại sao. Có lẽ vì là tiểu thư của một tập đoàn lớn, chứng kiến nhiều thủ đoạn trên thương trường từ khi còn nhỏ hay sao mà nó có vẻ lớn trước tuổi, nên trong mắt nó, Tuyết Nhi trẻ con vô cùng, nhưng….nó lại rất thick tính trẻ con đó của Tuyết Nhi. Tuy nói là thick, song nó cũng đã từng thất kinh hại hồn bao phen, chỉ vì cái tính của cô bạn mình, ví như một lần…..
– Thanh Thanh ak` (tên gọi thân mật)- Tuyết Nhi nhìn nó, chớp chớp mắt làm duyên.
– Lại j` nữa? Lần này là j` đây?- nó chán nản hỏi.
– ơh….tớ chỉ mun đi chơi vs cậu thui mà- Tuyết Nhi ngây thơ.
– Tớ hiểu cậu quá mà, lần này là j` đây? Nhưng nếu lại là đòi nhảy xuống hồ xem cá thở như thế nào thì ko nhá!- nó cười.
Khuôn mặt Tuyết Nhi ngay lập tức xịu xuống trước kế hoạch chưa kịp thực hiện đã thất bại, hix.
– Thôi nào. Đừng có như con nít thế.- nó nhéo má Tuyết Nhi- tớ sẽ đưa cậu đi xem cá thở, đc chưa?
Ngay lập tức, Tuyết Nhi ngẩng đầu lên nhìn nó, hai mắt sáng trưng như đèn xe ô tô, nhưng niềm vui chưa đc bao lâu đã bị nó đấm xì một cách ko thương tiếc.
– Tất nhiên là chỉ đc nhìn từ trên ờ, ko có xuống dưới đâu đó.- nó nghiêm mặt.
– Hả?- tròn to mắt- Chán.- xịu mặt uống liền- Nhưng…thôi vậy…..-Tuyết Nhi thất vọng.
Nó khẽ mỉm cười trước chuỗi hành động đáng yêu vô cùng của Tuyết Nhi rồi nhanh chóng kéo cô ra ngoài, cho xe đến một dòng suối gần đó- nơi mà cá tập trung rất nhiều. Tuyết Nhi tròn xoe mắt nhìn lũ cá xinh xinh bơi lội vs sự khâm phục tột cùng. Và…..cô hiện đang rất thắc mắc….Mà ai chứ Tuyết Nhi thì đã thắc mắc là phải tìm đc lời giải ngay, thế là….
Ủm!
– Tuyết Nhi!!!!- nó hoảng hốt hét lên khi tự dưng Tuyết Nhi nhảy ùm xuống con suối trước mặt.
Mà khỗ nổi, tuy nói là suối nhưng con suối này lại khá sâu, nhất là đối vs bọn nhok như tụi nó. Nên tất nhiên ko thể thiếu cảnh Tuyết Nhi sau một hồi vùng vẫy hết sức, khua chân đạp nước thì dần đuối sức, chìm từ từ…..Nó- vẫn còn hoảng hốt, đứng sững trên bờ. Nhưng tình huống này ko cho phép nó làm như thế!!!!Ngay lập tức, ko suy nghĩ j` nhiều, nó lao nhanh xuống chỗ Tuyết Nhi…
Ơn chúa là nó đã học bơi từ hồi 6 tuổi, nếu ko, hai đứa chết chắc. Sau khi kéo đc Tuyết Nhi lên bờ, nó vội vàng làm một số động tác sơ cứu. Sau tất cả mọi nỗ lực, cuối cùng nó cũng làm Tuyết Nhi tỉnh lại. Cô dần hé mở mắt…..
– Tuyết Nhi!- nó lay lay ng` Tuyết Nhi.
– Ư….Thanh Thanh! Sao tớ….
Nó ôm chầm lấy Tuyết Nhi, nước mắt khẽ rơi. Nó khóc. Đúng vậy. Khóc. Thật ko thể tin nổi, một con bé luôn có thể cười như nó lại có lúc khóc thế này đây!! Tuyết Nhi khẽ giật mình.
– Thanh Thanh! Cậu sao thế? Tớ….xin lỗi…..
– Tuyết Nhi, cậu đã làm cái quái j` thế hả?- nó tức giận chùi nước mắt, quát ầm lên.
– Xin lỗi….- cúi mặt vẻ bik lỗi- tớ….tớ chỉ mun bik…..mình có…thở đc ở dưới nước như cá đc ko thui mà.
– What??????