Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 40
KÉT!
Xe đang chạy đột ngột dừng gấp. Tất cả mọi ng` trên đường đều quay đầu nhìn. Thằng nhok vội vã quay xe lại. Cũng tại lúc nãy mãi **** rủa con bé quá, nó chẳng để ý, đi qua con bé lun. Nó nhảy xuống xe, xăm xăm bước lại phía con bé. Con bé vẫn ko hay bik j`, ngồi vô tư nhìn trời nhìn mây. Nhìn cái vẻ bình thản của con bé mà thằng nhok tức điên lên. Nó đi tìm mun chết còn con bé thì ngồi đây an nhàn thế này đây. Đúng là mun chọc thằng nhok nổi điên mà.
– Cô làm cái trò j` vậy hả? tự nhiên bỏ đi ko nói một lời nào là sao hả? Có bik tôi đi tìm cô bao lâu rồi ko hả? Nếu ko phải hôm nay ông ở nhà tôi đã cho cô ở đây lun, khỏi về nhà rồi.- thằng nhok tức giận hét lên.
Im lặng một cách đáng ngạc nhiên.
– Nè! Cô có nghe tôi nói j` ko vậy?
Thằng nhok ngạc nhiên tiến lại gần con bé. Chợt hơi khựng lại. Ánh mắt vô hồn hướng về phía bầu trời. Con bé vẫn ngồi yên đó, ko nhúc nhích. Bất chợt, con bé quay ng` lại nhìn thằng nhok. Ánh mắt……Thật khó diễn tả, chỉ bik thằng nhok tự nhiên thấy lạnh ng` khi nhìn vào đôi mắt đó. Đột nhiên, con bé đứng lên, đi lại phía thằng nhok. Vòng tay ôm rất tự nhiên. Thằng nhok giật mình, vội định đẩy con bé ra, đột nhiên cảm thấy ngực mình âm ấm. Là nước mắt. Có chút thoáng ngạc nhiên. Con bé khẽ dụi dụi đầu vào ngực thằng nhok như tìm kiếm một chút hơi ấm, rồi bật khóc lớn. Thằng nhok luống cuống, ko bik nên làm thế nào. Quen bik con bé suốt mấy tháng qua, đây là lần đâu tiên nó thấy con bé khóc, ko bất ngờ sao đc. Chẳng thể làm j` hơn, thằng nhok cũng đành vòng tay ôm lấy con bé, siết chặt (óa, lợi dụng kìa pà kon). Con bé cứ thế mà khóc một hồi lâu, rồi im hẳn. Thằng nhok ngạc nhiên, đẩy con bé ra. Hix. Hóa ra con bé ngủ từ đời nào rồi, hèn j` nãy h im ắng thế. Thằng nhok lắc lắc đầu nhìn con bé đầy chán nản, rồi ko còn cách nào khác, đành cúi xuống bế con bé vào xe, đi thẳng về nhà.
Bước vào nhà, mọi ng` đều nhìn thắng nhok đầy ngạc nhiên. Cũng phải thôi, đáng nhẽ đang trong h học mà lại bỏ về nhà, hơn nữa còn bế con bé trên tay, ko ngạc nhiên mới là lạ. Thằng nhok cũng chẳng bận tâm đến những ánh mắt đầy soi mói đó, bế con bé về phòng. Đặt con bé xuống giường, thằng nhok nán lại nhìn con bé. Thật ra đã có chuyện j` xảy ra khiên con bé ra đến nông nỗi này? Thật đây là lần đầu tiên thằng nhok thấy con bé như thế này. Có cảm tưởng như con bé đang ở trong vực thẳm ko lối thoát. Có lẽ là chuyện j` đó mà nó ko bik. Một chuyện rất đau khổ.
Cạch.
– Ken! Có chuyện j` vậy?- mẹ thằng nhok lo lắng nhìn con bé.
– Ko sao đâu ạ. Cô ta hơi mệt nên ngủ quên trên xe, con phải bế vào thôi.- thằng nhok trấn an.
– Vậy ak`? Mẹ phải dặn đầu bếp nấu món j` bổ mưói đc. Mà dạo này mẹ trông sắc mặt con bé ko đc tốt lắm, con nhớ chú ý chăm sóc nó nhé.
– Đc rồi, mẹ đừng lo mà. Thôi, chúng ta ra ngoài đi, ko lại làm cô ta thức dậy.
Thằng nhok nói rồi kéo mẹ mình ra khỏi phòng con bé. Đứng ngẩn ng` một lát, nó lôi điện thoại ra, gọi cho Mike.
– Alô, tớ đây. Tìm đc cô ta rồi.
–
– Mike này, cậu có bik tại sao cô ta trở nên như vậy ko?
–
– Trịnh Minh Vương?- thằng nhok ngạc nhiên.
–
– Đc rồi.
Thằng nhok ngắt máy, im lặng nhìn về phía phòng con bé. Đã có chuyện j` xảy ra? Nó thật sự rất mun bik. Xem ra, chỉ còn cách đến đó, hỏi thẳng tên Trịnh Minh Vương đó.
Dừng xe trước cổng biệt thự nhà họ Trịnh, thằng nhok ngồi trong xe môt hồi rồi cũng quyết định vào trong. Nó gặp tên Trịnh Minh Vương ngay phòng khách. Cũng tốt, đỡ mất công tìm kiếm. Thấy thằng nhok, Jun có thoáng ngạc nhiên.
– Sao cậu lại đến đây?
– Anh đã nói j` với cô ta?- thằng nhok vào lun vấn đề.
– Cô ta nào?
– Anny. Sau khi nói chuyện với anh, cô ta đột nhiên trở nên rất kì lạ. Thật ra đã có chuyện j`?
– Anny? Sao cậu lại quen cô ấy?
Jun ngạc nhiên nhìn thằng nhok, ko hiểu sao thằng nhok lại quen với con bé, lại còn đến tận nhà anh để hỏi về con bé thế này thì quả là ko bình thương chút nào.
– Cậu là j` của Anny? Tại sao tôi phải nói cho cậu bik?
– Tôi? Có lẽ đối với cô ta, tôi là ng` vô cùng đáng ghét nhưng lại ko thể làm j` hơn ngoài việc yêu tôi.- thằng nhok nhếch mép cười.
“Uhm….đó là….một ng` tôi vô cùng ghét, mà lại phải yêu.”- anh chợt nhớ lại câu mà con bé đã nói. Ko lẽ……chính là thằng nhok? Thật vô lí. Con bé và thằng nhok, thật ra có quan hệ j`?
– Cậu là j` với Anny?
– Đó ko phải là điều mà anh cần bik. Tôi chỉ mun hỏi anh, lúc nãy anh đã nói j` với cô ta? Tại sao lại khiến cô ta trở nên như ng` mất hồn vậy hả?
– Anny…..em ấy bị làm sao cơ?
– Anh còn hỏi nữa ư? Thật tình anh ko bik ak`? Sau khi nói chuyện với anh xong cô ta bỗng trở nên như vậy.
– Ko. Thật sự tôi ko bik. Tôi chẳng nói j` với em ấy cả, chỉ là hẹn đi chơi thôi.- Jun lắc đầu.- Nhưng……Anny thế nào rồi?
– Cô ta vẫn ổn. Nhưng tôi ko tin là anh ko nói hay làm j`.- thằng nhok nhìn Jun đầy nghi ngờ.
– Tôi ko làm j` cả.- Jun nhấn mạnh giọng khẳng định.
– Thật là ko?- một giọng nói vang lên, thu hút sự chú ý của cả Jun và thằng nhok.
Từ ngoài sân, con bé điềm nhiên bước vào trong, trên môi nở một nụ cười đầy khinh bỉ, nhìn Jun vẻ mĩa mai.
– Sao cô lại đến đây?- thằng nhok ngạc nhiên hỏi.
– Đến để lôi cổ anh về chứ sao. Ở nhà ông đang hỏi anh đó.- con bé chép miệng đáp.
– Anny, em quen cậu ta ak`?- Jun cất tiếng hỏi.
– Có liên quan j` đến anh ak`?- con bé hỏi kèm theo nụ cười nhạt.
– Chỉ là…..cậu ta cứ một ực nói rằng anh đã làm j` đó nên khiến em bị sao đó. Em đến đây thật tốt, hãy nói cho cậu ta bik đi.