Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 39
Con bé mở mắt ra. Một màu trắng toát. Có lẽ nó đang ở trong phòng y tế của trường. Nó hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Bầu trời vẫn trong xanh. Song trong lòng nó thì đang nỗi bão. Nhắm mắt lại. Một màu đen chết chóc.
Cạch.
Cánh cửa mở ra. Mike bước vào. Thấy con bé dường như đã tỉnh, cậu vui mừng lại gần.
– Anny ak`, cậu vẫn ổn chứ? lúc nãy cậu tự nhiên ngất đi làm tớ sợ chết khiếp. Có chuyện j` vậy?- Mike lo lắng hỏi.
Con bé im lặng ko đáp. Nó quay sang nhìn Mike. Nhưng lại như cậu ko hề tồn tại. Xuyên suốt. Ánh mắt vô hồn. Mike tự nhiên rùng mình khi chạm phải ánh mắt đó.
– Anny, cậu…..sao thế?
Vẫn im lặng.
– Cậu vẫn ổn chứ?
Mike đến gần con bé, đưa tay đặt lên trán nó. Đột nhiên, nó đưa tay hất tay cậu ra. Lần này có vẻ nó đã nhận ra sự tồn tại của cậu ở đây.
– Tôi mun yên tĩnh một mình.
Cái chất giọng đều đều ko âm sắc của con bé bất giác khiến bất kì một ai là ng` nghe cũng phải sợ hãi. Và Mike cũng ko phải là ngoại lệ.
– Thôi đc, nếu cậu mun. Nhưng nếu có chuyện j` hãy gọi tớ nhé.
Nói rồi Mike quay ng`, bước ra khỏi phòng. Để lại một tiếng thở dài. Cậu thật sự thấy ngạc nhiên về thái độ của con bé lúc này. Thật khó hiểu. Có phải là vì chuyện mà cậu đã kể? Có vẻ như là thế. Nhưng có vẻ như việc khiến nó trở nên như vậy có liên quan đến cô giá tên là Helen hay là Tuyết Linh j` j` đó hơn là anh Jun. Mike lắc lắc đầu. Mọi chuyện quá rắc rối. Thực hư thế nào, chắc chỉ mỗi mình con bé bik đc…..
———–
Đến h ăn trưa, con bé vẫn ko chịu ra khỏi phòng y tế. Mike ăn vội rồi đem đồ vào cho con bé. Chắc h nó cũng đói rui`. Mở cửa ra. đập vào mắt cậu là một chiếc giường trắng trống trơn. Đúng vậy, là TRỐNG TRƠN. Tức là ko có con bé ở đây. Hốt hoảng, cậu chạy khắp phòng tìm.
– Anny, cậu ở đâu? Anny!
Hix. Gọi khản cả cổ mà cũng ko thấy con bé đâu, Mike bắt đầu thấy lo lắng thực sự. Cậu chạy ra ngoài hành lang, sau vườn trường…..tất cả đều ko có. Lần này thì lớn chuyện rồi! Ko còn cách nào khác, Mike đành gọi điện cho thằng nhok (tại con bé bảo ko mun ai bik chuyện này).
–
– Ken, ở chỗ cậu có Anny ko?
–
– Uhm…..thật ra thì…..Anny…cậu ấy biến mất rồi. Tớ đã….
– – Mike chưa kịp nói hết đã nghe tiếng thằng nhok hét toáng lên.
– Đúng vậy. Tớ đã tìm khắp trường mà ko thấy đâu cả. Hay là chúng ta báo cảnh sát hoặc cho ng` đi tìm?
– – nói rồi thắng nhok tắt máy.
Mike đứng chờ ở trong phòng y tế. Cậu thật sự thấy lo lắng cho con bé. Những biểu hiện ban nãy rất kì lạ. Chắc chắn là đã có chuyện j` đó xảy ra. Nhưng…rốt cuộc là chuyện j`?
– Sao rồi?- thằng nhok vừa chạy tới vội cất tiếng hỏi.
– Sao là sao chứ? Đến h vẫn ko có chút tin tức nào, tớ đã tìm khắp trường rồi mà vẫn ko thấy đâu cả.
– [C]hết [t]iệt. Mà sao cô ta lại bỏ đi vậy hả? Có chuyện j` ak`?
– Tớ cũng ko bik. Lúc nãy, tự nhiên Anny ngất đi nên tớ đưa vào đây. Cậu ấy bảo là mun yên tĩnh một mình nên tớ đi ra ngoài. Ai ngờ, lúc quay lại thì……- Mike lắc đầu thở dài.
Thằng nhok lúc này cũng rối ko kém. Tự nhiên biến mất vậy……con bé đang làm cái trò j` thế ko bik? Mà hôm nay ông lại ở nhà nữa chứ, nếu bik chuyện này xem như nó chết chắc rồi. Con bé đáng ghét!!!!!
– Thôi đc rồi. Bây h chúng ta chia nhau ra đi tìm cô ta đi, tốt nhất là tìm ra trước 10h30, nếu ko, tớ chết chắc.
– Uh`! Vậy tớ sẽ tiếp tục tìm trong trường, còn cậu thử ra ngoài tìm xem.- Mike đưa ra ý kiến.
– Đc rồi. Nếu tìm đc cô ta thì điện cho tớ bik nhé.
Thằng nhok nói có thế rồi chạy thẳng. Nhảy lên cái xe yêu quý, nó phóng đi với tốc độ kinh hồn. Phải mãi một lúc sau, nó mới chợt nhận ra đi thế này thì tới sáng cũng ko thấy con bé, đành phải giảm tốc độ, đi chậm hơn. Đã đi gần một vòng cái thành phố này mà vẫn chẳng thấy con bé đâu, thằng nhok bắt đầu thấy nản bực mình. Con bé này đúng là bik cách đày đọa ng` khác mà.
Lướt.