Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 37
– Huh? J`?
– Chuyện là….thế này…thế này…rồi thế này…rồi…..đó đó….thế…..rồi…và….đó. Và bây h thì như vầy……
Con bé hăng say kể chuyện cho anh nghe mà ko để ý mặt anh tự nhiên chuyển sắc, ánh mắt có j` đó khác lạ.
– Tôi bị như vầy là sao hả? Anh có bik ko? Này! Anh có nghe tôi nói ko vậy?- nó lay lay jun khi thấy anh cứ như ng` mất hồn.
– Ak` ko, chỉ là….- Jun ấp úng.
Anh ko bik có nên nói cho nó bik hay ko. Thực sự anh ko thick cái cảm xúc này của nó chút nào, như thế có nghĩa là….nó đã thick một ai đó, mà ai đó lại ko phải là anh. Điều đó khiến trái tim anh đau nhói.
– Mà….ng` em nói đến là ai vậy? (nó ko có nói tên thằng nhok ra).
– Uhm….đó là….một ng` tôi vô cùng ghét, mà lại phải yêu.
– Huh?- Jun ngớ ng` ra vì câu trả lời lạ lùng của nó.
– Mà thôi, quan tâm tên đó là ai làm j`. Quan trong là nguyên nhân bệnh của tôi ấy. Anh có bik ko?
– Anh….anh…ko bik.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng quyết liệt, anh đã quyết định ko nói cho nó bik. Như thế, ít nhất anh vẫn còn cơ hội.
– Anny này, chiều nay anh mời em đi chơi đc ko?- Jun ngập ngừng nói.
– Huh? Đi chơi ak`? Đc thui.- nó dễ dãi.
– Thật ak`, vậy….
Anh chưa kịp nói hết câu thì Mike chạy đến.
– Anny, cậu đi đâu vậy? Sắp đến h vào lớp rui` đó.
– Hả? Uh` nhỉ, xí nữa là quên mất. Thui, bye anh, tôi đi đây.- nó vẫy tay chào rui` chạy theo Mike, để lại anh phía sau đứng nhìn.
Thiệt kì lạ. Nãy h Mike cứ nhìn con bé hoài làm nó thấy….sao sao áh. Bộ mặt nó dính j` ak`?
– Này, sao cậu cứ nhìn tôi mãi vậy?- nó thắc mắc.
– Tại cậu đẹp, đc chưa?- Mike cười, trêu nó.
– Xì! Thui đi, đừng nịnh.
– Thật mà. Mà….cậu quen thân với anh Jun lắm ak`?
– Uh`, thì sao. Mà cũng ko đến nỗi thân như cậu nói, chỉ là anh ta đã giúp tôi một số chuyện nên tôi mun cảm ơn thôi.
– Thật ko?
Mike nhìn con bé. Nhưng rui` ngay lập tức, cậu tin nó ngay. Nó ko có lí j` phải nói dối cả. Nhưng cậu vẫn lo, vì…ánh mắt lúc nãy mà Jun nhìn nó, hình như là anh thick nó.
– Anny này, cậu nên cẩn thận với anh ấy thì hơn.- Mike đột ngột nói.
– Why? Ý tôi là tại sao?
– Bởi vì….cậu mới đến đây nên ko bik đó thui. Trước đây, anh ta cũng đã từng quen rất nhiều ng`. Trong số đó, có một trường hợp đặc biệt, cô gái đó đột nhiên biến mất ko lí do, vài tuần sau thì nhận đc tin cô ấy đã tự tử chết. Hình như là có liên quan đến anh Jun.
– Ko đâu, chắc là họ bịa chuyện thôi.- con bé phẩy phẩy tay.
– Ko, đây là chuyện có thật, hình như nghe kể thì họ đã…….rồi sau đó anh ta chối bỏ trách nhiệm, cô gái đó vì ko chịu nổi cú sock nên đã tự tử. Hình như cô gái đó tên là Helen thì phải.
– Ko đâu, chắc là…..Wait. Lúc nãy….cậu…..vừa nói…..cô gái đó…….tên…..là….. Helen? Phải ko?- mặt nó biến sắc, trở nên tái mét, chân tay run lên.
Điều đó làm Mike cảm thấy ngạc nhiên. Cậu chưa từng thấy vẻ mặt này của con bé. Ak`! Ko cũng hắn thế. Lúc trước vì chuyện của Hana cũng từng thấy con bé rất mệt mỏi, nhưng đến mức mặt tái xanh, chân tay run lẩy bẩy thế này thì chưa thấy bao h.
– Có phải…..tên…….cô gái đó…..là……là Trần Linh Tuyết…..ko?- giọng nó nghe run run.
– Uhm….Hình như là vậy. Mà cậu sao thế?
Tuyết Nhi……ko lẽ…….là…..nó….cuối cùng…đã tìm đc rồi….
– Jun….anh ta tên….Trịnh Minh Vương….phải ko?- con bé bíu lấy vai Mike, nó ko đứng nổi nữa rồi.
– Uh`! Sao cậu bik? Mà….Anny, cậu sao vậy?
Mike lo lắng nhìn con bé. Trông nó như ko chút sức lực. Kì lạ. Lúc nãy nó vẫn còn tươi tỉnh lắm cơ mà, sao khi nghe cậu nói về chuyện của cô gái đó, nó lại….. Ko lẽ…..nó cũng thick anh Jun? Thick đến mức đau lòng đến nỗi này khi nghe chuyện đó ư? Ko thể. Nó ko phải là một ng` yếu đuối như vậy. Vậy…tại sao?….
Con bé thở gấp. Nó……ko thở nỗi nữa rồi. Mọi thứ cứ quay vòng xung quanh… đảo ngược……lộn xộn…..Tối đen….Một khoảng ko gian……chỉ toàn là bóng tối…. Rồi đột nhiên….tất cả…..biến thành một màu hồng đẹp đẽ…..
– Tuyết Nhi, đợi tớ với…..- một bé gái kêu lên.
– Trang Thanh, nhanh lên….!- bé gái chạy trước quay đầu, vẫy vẫy tay tỏ ý bảo bé gái kia chạy đến.
Hai cô bé rượt đuổi nhau chạy vòng vòng, cho đến lúc cả hai đều chạy hết nổi, nằm lăn ra bãi cỏ. Ko bik hai đứa bé nói chuyện j`, chỉ nghe tiếng cười giòn tan trong một chiều rực nắng……