Ép Hôn

Chương 36


Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 36

Vừa mới sáng bảnh mắt, con bé và thằng nhok đã chạm mặt nhau ngay trước cửa phòng ( bữa h tg quên nói, phòng của 2 ng` đối diện nhau). Khác với vụ trước (ngã chồng lên nhau í), vừa mới gặp là con bé đã hết lườm đến nguýt. Thằng nhok cũng ko vừa quắc mắt lại. Rồi cả hai hùng hùng hổ hổ bước xuống nhà. Suốt bữa ăn, cuộc “chiến tranh giữa những con mắt” vẫn tiếp tục diễn ra hết sức quyết liệt. Mọi ng` trong nhà nhìn hai đứa nó đầy ngạc nhiên.
– Hai đứa có chuyện j` vậy?- mẹ thằng nhok ôn tồn hỏi.
– Ko có j` đâu mẹ, chắc tại cô ta ngứa mắt.- thằng nhok cười đểu, liếc con bé.
– Uh`! Cứ nhìn thấy anh là tôi ngứa mắt ak`.- con bé cũng ko vừa đốp lại.
– Cô….bộ cô tưởng tôi thick nhìn cô lắm chắc.
– Chứ ko ak`?- nó vênh mặt.
– Cô…- thằng nhok tức sôi gan nhìn nó.
– Cả hai thôi đi!- tiếng ông Trần vang lên khiến mọi ng` giật mình.
Cả hai đứa đều im thin thít. Nhưng…ko dùng đc cửa chính (cái miệng) thì ta dùng….cửa sổ. Chẳng phải ng` ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn sao? (hix. cửa sổ cái quái j`, nòng súng thì có).

Cuộc chiến diễn ra quyết liệt trên mọi mặt trận, ví như….
– Cô đi xe khác đi.- thằng nhok cố đuổi con bé xuống cái xe yêu quý của nó.
– Ko thick. Anh thick thì lấy xe kia mà đi.- con bé ương bướng cãi lại.
– Xuống ngay. Đây là xe tôi.
– Wêy! Anh nói lộn hả? Xe này có phải của anh mua đâu mà là của anh. Là ông mua đó chứ.- nó bĩu môi.
Thằng nhok đành nín thinh, chịu thua.
Trận chiến xảy ra ở cả lớp học…..
– Anh đi qua bàn khác ngồi đi, ko có mun thấy mặt anh chút nào.- nó đẩy đẩy thằng nhok.
– Cô nói lạ nhỉ? Cô ko mun thấy mặt tôi thì bịt mắt lại đi. Và đừng có mơ tôi chuyển đi đâu hết. Tôi sẽ ngồi đây.- thằng nhok ngồi xuống ghế.
Nổi điên, con bé giơ chân, định đạp cái ghế thì bị Hana ngăn lại.
– Anny, sáng nay cậu sao vậy? Dễ nổi nóng quá.
Nó nhìn thằng nhok, “hừ” một cái rõ to rồi quay mặt đi. Thằng nhok cũng nổi điên ko kém. Chưa j` sáng ra đã bị con bé chọc tức, ko điên mới là lạ.
– Sao hôm nay hai ng` lạ vậy?- Kavin thắc mắc hỏi.
– Ko bik, cậu hỏi cô ta ấy. Tự nhiên cứ lườm nguýt rồi nói khích như thế, ko tức mới là lạ.- thằng nhok chỉ sang con bé, nó cũng khá ngạc nhiên về thái độ của con bé, ko hiểu mình đã làm j` đắc tội với con bé ko.
Mọi ánh nhìn lại đổ về con bé. Khẽ nhăn mặt, con bé cuối cùng cũng chịu nói ra nguyên do. Và cái nguyên do hết-sức-chính-đáng của nó khiến mọi ng` đều ngã ngửa….

– Tại anh ta làm tôi bị bệnh.- nó đau khổ nói.
– Bệnh? Wêy! Cô bị điên ak`? Tôi có làm j` cô đâu!- thằng nhok tức giận hét lên.
– Còn cãi nữa ak`. Vì anh mà tôi bị bệnh tim đây nè.- nó nói mà như hét vào mặt thằng nhok.
Mọi ng` trơ ra nhìn con bé. Một lúc sau, mọi nghi ngờ lại chuyển sang thằng nhok. Thằng nhok thì sững ng` ra trước lời buộc tội của con bé. Quái, nó có làm j` đâu? H tự nhiên nói do nó là sao? Rồi đột nhiên, những hình ảnh tối hôm qua lướt qua trí nhớ của thằng nhok. Ko lẽ…..rồi. Cuối cùng thì cũng hiểu. Hóa ra con bé…..
– Tôi bik vì sao cô bị bệnh như vậy rui`.- thằng nhok nhìn con bé cười đểu.
– Vì sao?- con bé thắc mắc.
– Vì…..là vì….cô đã……-thằng nhok làm bộ bí mật.
Con bé chịu hết nổi cái lối nói úp mở của thằng nhok, tức khí đạp bàn cái rầm!
– Vì vì cái j` cơ chứ? Anh nói thì nói, mà ko nói thì thôi, đừng có mà úp mở thế, ng` ta…..tò mò chết sao.
Nhìn con bé tức giận vậy, thằng nhok càng khoái. Hehe…chọc con bé tức chơi.

– Uhm….đã vậy tôi khỏi nói lun. Cho cô tò mò chết.- thằng nhok cười đểu.
– Anh….đc lắm….
Tức quá, con bé ko thèm hỏi nữa, quay ng` bỏ đi một mạch. Phía sau, mọi ng` trong lớp đều ngẩn tò te vì cuộc đối thoại kì lạ của hai đứa nó nãy h. Còn thằng nhok thì khoái trá ngồi cười ha hả.
Quay lại với con bé. Sau khi hậm hực bỏ đi nó mới bik mình dại. Đáng nhẽ phải hỏi thằng nhok cho ra lẽ, chứ cứ thế này chắc nó…..tò mò chết như lời thằng nhok nói mất. Trời ơi! Điên quá đi. Một ng` có IQ 200/200 như nó mà lại phải điên đầu với mấy cái vấn đề điên khùng thế này ak`? Ko sao! Thằng nhok ko nói thì hỏi ng` khác. Nó ko tin trên đời này ngoài thằng nhok ra ko còn ai bik. Mà kể cũng lạ, sao cứ nhìn thấy thằng nhok là tim nó đập liên hồi, hơn cả trống trận nữa. Chả bik nó mắc cái bệnh quái đản j` nữa. Hừ! Hôm nay phải đi khám sức khỏe mới đc.
Mãi quyết tâm với ý định điên khùng của mình, con bé ko hay đã có ng` theo dõi mọi hành động của nó nãy h, và ng` đó rất lấy làm ngạc nhiên.
– Anny, em sao vậy?- tiếng Jun vang lên làm nó giật mình.
– Huh? Ak` ko, tôi ko sao.- nó phẩy phẩy tay- ak` này, cho tôi hỏi một chuyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.