Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 25
3 ngày sau:
Con bé đã khỏi bệnh. Hana cũng đã xuất viện. Nó mừng. Nhưng nó cũng sợ. Sợ phải đối mặt với Hana. Làm sao nó có thể nhẫn tâm làm ngơ? Nhưng…nó vẫn phải làm thế. Dù mun dù ko.
– Ah! Anny.- Hana vui vẻ chào nó. Hình như cô đã quên đi nguy hiểm mình vừa gặp phải.
Con bé lướt qua. Lạnh.
Hana sững ng`. Sao con bé lại…Cô đuổi theo con bé. Níu tay lại.
– Anny, cậu sao vậy? Tớ…tớ làm cậu giận à?
– Tránh ra.- con bé nói. Lạnh.
Hana gần như chết đứng. Tránh ra ư? Con bé vừa nói thế ư? Tại sao? Cô nhìn thẳng vào mắt con bé. Lạnh. Buồn. Cô đơn. Tăm tối. Cô như bất lực trước ánh mắt đó. Sao nó vô tình và tàn nhẫn đến thế? Hana thả tay con bé ra. Khụy xuống. Ánh mắt đó. Sao đau lòng quá. Cô cảm nhận đc đã có j` đó thay đổi. Là j`? Là tình bạn của nó và cô ư? Nhưng…tại sao? Mấy hôm trước con bé còn đưa cô đi viện, lo lắng, chăm sóc cô mà sao bây h…Tại sao nó ko cười khi thấy cô? Tại sao nó lạnh lùng thế? Tại sao nó vô tâm thế? Nó ko thấy cô đang đau ư? Tại sao nó ko hỏi han, quan tâm cô nữa? Tại sao nó ko lo lắng đỡ cô đứng dậy nữa? Tại sao?…Tại nó hay tại cô…
Con bé xót xa nhìn Hana khụy xuống. Nó có thể làm j` bây h ? Nó đã ko bảo vệ đc cô. Ở bên nó, cô sẽ gặp nguy hiểm bởi những con ng` nhỏ nhen, ghanh ghét đến đáng xấu hổ. Cô nên tránh xa nó ra. Càng xa càng tốt. Thật lòng nó mun thế ư? Ko. Nó ko mun thế. Ánh mắt của Hana như xoáy vào tâm can nó. Nó đau lòng lắm. Sao cô lại khụy xuống? Ánh mắt nó tàn nhẫn đến thế ư? haha…Nó mun khóc quá. Nhưng ko đc. Nó ko đc khóc. Nó phải làm cho Hana tránh xa nó. Nó phải thật vô tình, lạnh lùng và tàn nhẫn. Xin lỗi…hãy tha thứ cho tớ…Hana. Anny…hãy đi đi…hãy quay lưng đi…hãy mặc kệ đi…sao mi vẫn đứng nhìn thế…ko đc…mi ko đc phép cúi xuống…mi ko đc phép đỡ cậu ấy dậy…mi ko đc phép…Xin mi…hãy đi đi…đi thật lạnh lùng…thật vô tâm…
Con bé quay bước. Cố ko để nước mắt tràn ra khóe mi. Hana vẫn ngồi đó. Ngước mắt nhìn nó. Đau khổ. Ánh mắt đó. Nó đã cố tránh nhưng sao ánh mắt đó cứ như đang nhìn thẳng vào mắt nó. Ko đc nữa rồi. Nó ko thể. Con bé quay ng` lại. Bất ngờ. Hana ngất xỉu. Con bé hốt hoảng.
– Hana! Hana! Cậu sao vậy? Hana…
Ngay lập tức, con bé đưa Hana vào phòng y tế. Lo lắng.
– Cô bé cần nghỉ ngơi.
An tâm. Lại một lần nữa. Là do nó. Nó làm Hana tổn thương. Nhưng rồi Hana sẽ quên nó thôi. Hãy xem như…là giá của sự bình yên đi. Trên đời này ko có j` cho ko cả. Mọi thứ đều có giá của nó. Đây chính là cái giả phải trả. Khóc. nước mắt lại rơi nữa rồi.
– Em…em ko sao chứ?
Tiếng nói làm con bé quay ng`. Vội lấy tay quẹt nước mắt. Là Jun.
– Tôi ko sao. May quá. Gặp anh ở đây. Hana sắp tỉnh rồi, hãy nói là anh đã đưa cô ấy đến đây. Đc chứ?
– Nhưng…tại sao? Cô ấy nên bik là em đã đưa cô ấy đến đây chứ?
– Cái đó anh ko cần bận tâm.- con bé khẽ nói. Ánh mắt buồn rười rượi nhìn Jun. Trước ánh mắt đó, đến đá còn phải động lòng nữa là…
– Uhm…Thôi đc. Anh nghĩ em nên nghỉ ngơi đi.
– Cảm ơn. Tôi ko sao.- con bé nói rồi quay ng` bước đi. Phía sau, Jun nhìn nó, ánh mắt khó hiểu.
Bước thơ thẩn trong vườn trường, con bé lại nhớ về Hana. Khóc. Sao ở đâu cũng như nhìn thấy Hana thế nhỉ? Cái cảm giác ấy. Đã từng. Một lần rồi. Nó hiểu mà. Có lẽ, nó cần thời gian. Mặc dù, thời gian cũng ko làm nó quên đi đc. Như, nỗi đau mất ng` thân. Tình bạn. Dần xa rời nó. Xa quá. Ko với tới…
Một chiếc khăn chìa ra trướnc mặt con bé. Con bé quay ng`. Là Jun. Anh khẽ mỉm cười. Con bé cầm cái khăn, gật đầu thay cho lời cảm ơn.
– Sao em lại làm vậy? Rõ ràng là em cố ý.
Con bé im lặng. Bây h nó ko mun nói j` cả.
– Thôi đc rồi. Em ko mun nói thì anh cũng ko ép. Có lẽ anh hơi nhiu` chuyện nhưng trông em thật sự rất buồn và đau khổ, em có mun đến một nơi này ko?- Jun nhìn nó, ánh mắt dò hỏi.
Ngạc nhiên. Con bé quay sang nhìn anh, ko nói j`. Anh kéo tay nó đi. Nó để mặc. H nó ko còn chút sinh khí nào nữa.
Lần này thì nó ngạc nhiên thật sự. Nơi anh đưa nó đến chính là nhà tình thương. Ko hiểu anh đưa nó đến đây làm j`. Ngạc nhiên hơn nữa khi vừa thấy anh, tụi nhok trong nhà đều chạy ùa ra, vây kín lấy anh. đứa đòi bế, đứa dòi bồng…ồn ào cực. Có vẻ như anh rất thường xuyên đến đây và chơi cùng tụi nhok này. Một đứa bé nhìn thấy nó, liền chạy lại.
– Chị đẹp quá, chị là bạn gái của anh Jun à?- đứa trẻ ngây thơ hỏi.
– Ko phải đâu, chị ấy là bạn của anh đấy.- Jun trả lời thay nó.
– Là bạn của anh thì cũng là bạn của tụi em. Nhỉ?- con nhok quay sang hỏi mấy đứa bên cạnh, tụi kia gật đầu lia lịa.
Đột nhiên, một con nhok tiến lại phía nó, nhìn chằn chằn cái vòng đeo tay. Hiểu ý, con bé tháo cái vòng ra, đeo vào tay con nhok đó.
– Cho em này, hãy giữ cẩn thận nhé, chị quý nó lắm đấy.
– Chị cho em thật ư?- con nhok tròn xoe mắt, ngạc nhiên hỏi.
– Tất nhiên.
– Cảm ơn chị- con nhok kia cảm ơn rối rít, giọng đầy cảm kích.