Ép Hôn

Chương 24


Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 24

Con bé nói rồi đứng lên, đi cùng thằng nhok.
Đến bệnh viện. Ánh mắt con bé đã thôi ko còn đáng sợ nữa. Thay vào đo là lo lắng. Nó khóc. Nó sợ nó Hana sẽ ko làm bạn với nó nữa. Nó sợ mất Hana. Nó sợ…Nước mắt vẫn rơi. Bác sĩ bước ra.
– Mọi ng` ko cần phải lo lắng. Cô bé bị thương ko nặng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là đc. Mọi ng` có thể vào thăm.
Hana ko sao. Vui. Nhưng khóc. Cười. Nhưng buồn. Mâu thuẫn quá. Con bé khẽ vuốt mái tóc xơ xác của Hana. Đau lòng quá. Là do nó. Phải ko? Chỉ vì Hana là bạn nó ư? Tại sao? Chuyện này liệu có còn xảy ra? Sợ. Ko phải cho nó. Cho Hana. Nó bik, có thể sẽ có nhiều chuyện đáng sợ hơn xảy ra. Liệu…nó có nên ở cạnh Hana? Nó mun. Nhưng nó lo. Là bạn của nó, Hana có thể sẽ gặp nguy hiểm. Rối. Nó nên làm j`? Nó thực sự rất, rất mun đc nhìn thấy Hana cười nói mỗi ngày. Nó cần một ng` bạn. Nó cần một tình bạn. Đúng vậy. Nó cần Hana. Cần tình bạn của Hana. Thứ mà nó đã mất từ khi…Khóc. Có phải là nó ích kỉ quá ko? Có phải nó nên buông tay rồi ko? Uh`. Có lẽ đã đến lúc rồi. Buông tay thôi. Khóc. Đưa tay gạt nước mắt. Sẽ ko sao đâu. Chỉ cần thấy Hana cười. Như thế là quá đủ. Phải ko? Tình bạn. Sao mà xa xỉ thế. Sao mà xa xăm thế. Đau. Nhưng sẽ ko đau như lần đó. Nó vẫn có thể nhìn ngắm Hana từ xa mà. Đúng vậy. Nó đã quyết định. Nó ko mun Hana gặp phải bất cứ một chuyện j`. Quyết định này có làm nó hối hận? Có. Nhưng nó vẫn chọn. Nhói. Khóc.

Nước mắt ơi…xin mi…hãy ngừng rơi…Đừng cuốn trôi đi…quyết tâm của ta… Xin mi…hãy cho ta…chút ý chí sắt đá đó…Xin mi…lòng ta đang dao động…Xin mi…
Nước mắt ngừng rơi. Cảm ơn. Nhưng sao vẫn đau quá. Con bé đứng dậy. Nhìn thật kĩ khuôn mặt Hana. Nó sẽ nhớ mãi. Nó sẽ ko quên đâu. Từng đường nét của khuôn mặt ấy. Từng cử chỉ của con ng` ấy. Mãi mãi… Sống tốt nhé. Con bé mỉm cười. Cay đắng. Tạm biệt…
Con bé bước đi. Cố ko ngoái đầu lại. Ướt. Ko phải nước mắt. Mưa ư? Con bé ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Xám xịt. Từng giọt mưa nhẹ bay. Mưa to dần. Con bé vẫn đứng đó. Mưa càng dữ dội. Kệ. Mưa đi. Cứ mưa đi. Như thế cũng tốt. Khóc. Nước mắt rơi. Hòa lẫn vào mưa. Mưa. Cảm ơn. Sẽ ko ai thấy nó khóc. Thật may. Nó bước đi. Chậm. Nước mắt rơi ko ngớt. Khóc. Khóc đi. Khóc nữa đi. Khóc thật nhiều vào. Khóc cho thỏa thick. Khóc cho lòng bớt đau nhói…
Sao…nó cứ như bị thất tình thế nhỉ?- con bé bật cười trước nghĩ ý vừa lướt qua trong đầu. Ko bik từ lúc nào, nó đã yêu Hana. Một tình yêu trong sáng và thánh thiện. Tình yêu của một ng` bạn dành ột ng` bạn. Uh`. Sao tình yêu ấy cứ luôn làm nó đau khổ? Một lần. Chưa đủ sao?…Nó vẫn cười…nước mắt vẫn chảy…mưa vẫn rơi…

—————————————
Kết quả của một buổi dầm mưa: con bé bị cảm.
Nằm cuộn ng` trong cái chăn dày cộm mà sao nó ko thấy ấm thế nhỉ? Lạnh quá. Nó nhớ lúc trước…”lúc trước”- sao mà nghe xa xôi quá, cay nghiệt nữa. Uh`. Tất cả chỉ là “lúc trước”. Quá khứ rồi. Và nó đang ở hiện tại. Đau lòng quá. Tất cả kết thúc rồi. Tình bạn đó. Uh`. Đã kết thúc. Nó sẽ cố quên 1 lần nữa. Nhưng nó bik nó sẽ ko quên đc đâu. Nỗi đau này quá lớn. Dù có thất tình cũng ko đau thế này. Nỗi đau mất đi tình bạn. Một lần nữa. Nỗi đau này xé nát tim nó. Một tình bạn mới? Nó ko đủ can đảm nữa rồi. Khóc. Nước mắt rơi. Nóng hổi. Hi vọng xoa dịu nỗi đau này. Nhưng…sẽ ko đc đâu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.